Hai hôm sau.

Lộc cộc lộc cộc...

Tiếng ngựa phi thật dồn dập, như cố gắng chạy đua với thời gian. Trúc Linh vã mồ hôi, ướt đẫm một mảng bạch y thanh thoát. Theo dự tính của nàng, thì ngày hôm nay thì vừa vặn hết thuốc dịch dung. Vì vậy thời gian thật cấp bách.

- Phong đại tiểu thư, người đi như vậy sẽ khiến suy nhược cơ thể. Dù người có vội đến thế nào cũng không nên tự hại sức khoẻ của mình.

Đi cùng nàng lúc này còn có Lâm Thanh cùng một vài ám vệ khác nữa. Họ là người trung thành tuyệt đối với Hoàng huynh Phong Ngọc Dũng của nàng, được cử đi bảo vệ nàng 24/24. Trúc Linh đã lắc đầu cự tuyệt nhưng huynh ấy càng kiên quyết ra lệnh. Thực sự huynh ấy rất tốt với nàng, nàng không muốn gây thêm nhiều rắc rối không đáng có cho huynh ấy.

Trúc Linh dõng dạc nói với hắn:

- Ta không sao, ta muốn đến nơi đó thật nhanh, bọn hắn giờ đang gặp nguy hiểm. Nếu các ngươi mệt mỏi thì cứ việc nghỉ ngơi rồi theo sau cũng được.

Trong đầu nàng tự nhiên xuất hiện khuôn mặt kia, nàng không muốn hắn bị thương. Chẳng biết từ khi nào, con tim nàng lại hướng về hắn. Nàng cố kìm nén nó lại thì nó lại càng mạnh mẽ phản kháng hơn. Điều đó khiến nàng không biết phải chọn đường nào để đi. Nàng biết nếu bỏ lỡ hắn, có lẽ nàng sẽ ân hận. Nhưng không thế thì nàng sẽ phá hỏng tất cả của hắn, và cuộc chiến nguy hiểm của nàng, liệu nó sẽ thành công? Có lẽ đến lúc đó nàng mới xác định tình cảm của mình.

Lưu Thanh nhìn Đại công chúa của hắn lòng xót xa vô cùng. Đã từ khi nào mà công chúa vốn ngây thơ trong sáng nay lại thâm trầm sắc xảo như vậy. Nếu công chúa sinh ra không phải trong gia đình đế vương mà chỉ trong một gia đình bình thường, một cuộc sống bình thường, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn, tất cả sự trong sáng hoạt bát sẽ không bị vấy bẩn của mưu đồ hoàng cung.

Dù nàng đã thay đổi nhưng mãi mãi nàng vẫn là cô công chúa tốt bụng trong lòng hắn.

- Không cần đâu, tiểu thư. Chúng thuộc hạ được phái đi để bảo vệ người mà.

- Cảm ơn các ngươi, ta đi thôi.

-------------- :)

Tại kinh thành Phong Thần Quốc.

Phong Ngọc Dũng đang cảm thấy rất hạnh phúc. Hoàng muội của hắn còn sống, hơn nữa lại rất tài năng. Chính muội muội của hắn đã kéo hắn lại từ Quỷ Môn Quan.

Đến bây giờ hắn vẫn sung sướng cùng ngạc nhiên tột độ.

" - Linh nhi, là Linh Nhi của ta sao? Ta biết sẽ có một ngày muội quay về với ta mà... Khụ khụ...

- Hoàng huynh là muội đây, huynh đừng nói nữa, muội sẽ chữa cho huynh.

- Linh nhi... Khụ, huynh biết loại độc này vốn không có... Khụ khụ... Giải dược... Để huynh ngắm nhìn muội... Khụ... Huynh đã mơ về cảnh ta gặp nhau... Không... Không ngờ... Khụ khụ... Lần gặp lại... Này... Không phải... Khụ... Trong mơ, nhưng ta và muội... Âm dương cách biệt nào.

- Không cho huynh nói điều gở.... Muội sẽ không để ai cướp lấy huynh đi đâu,... huynh ráng lên. Hic hic, huynh nghe muội nói...

- Được, ta nghe muội... Khụ khụ...

- Đây là Bách Độc bất thân đan, huynh ăn nó đi, rồi huynh sẽ khỏi thôi.

- Huynh....

Từ khi hắn nuốt viên đan dược thần kì của muội muội, hắn cảm giác trong mình có nguồn nhiệt xoay vòng trong thân thể hắn, ngấm sâu vào mạch máu rồi đào thải ra ngoại dị chất đen nhầy, cùng máu độc. Sắc mặt của hắn hồng hào hơn, cảm giác bị chất độc ăn mòn không tồn tại nữa. Thật kì diệu. Hắn nhìn chằm chằm vào muội muội, cảm giác lúc đó không nói lên lời...."

Nghĩ lại chuyện hôm qua, lòng hắn lại dậy sóng. Hắn phải mạnh mẽ hơn để cùng Linh nhi của hắn bễ nghễ thiên hạ, để cho những kẻ kia biết thế nào là cảm giác xa rời người thân, thế nào là cảm giác bị khinh thường rẻ rúng cùng hoang mang lo sợ khi lúc nào cũng có người hạ độc thủ.

Phong Ngọc Dũng rảo bước thật nhanh, đến thẳng Phong Thiên cung của phụ hoàng hắn, Phong Cổ Thành.

- Thái tử vạn an.

- Ta muốn gặp phụ hoàng.

Một tên cận vệ mở cửa bước vào phòng, nơi Phong Cổ Thành nghỉ ngơi. Rồi rất mau hắn quay lại.

- Thái tử, xin mời.

Phong Ngọc Dũng bước vào, nhìn người trung niên nam tử đang nằm đau ốm trên giường hắn xót xa vô cùng. Dù đây là người gián tiếp liên quan đến cái chết của mẫu hậu hắn, là người bỏ bê huynh muội hắn suốt mười mấy năm trời. Nhưng vì mẫu hậu, hắn tha thứ cho ông. Nếu hắn không làm vậy, mẫu hậu trên trời sẽ buồn lắm.

Cổ Thành nhìn hài tử của ông và nàng, lòng nghẹn lại không nói lên lời. Ông nợ ba mẹ con nàng rất nhiều, là ông sai, là ông ba lần bảy lượt trơ mắt nhìn họ bị người hãm hại mà không thể làm gì. Nàng, ông không thể bảo vệ được người ông yêu nhất. Và nữ nhi của mình ông cũng không thể bảo vệ nó, trơ mắt nhìn nó bi thiêu sống trong ngọn lửa. Nước mắt bây giờ của ông tuôn rơi ướt đẫm gối. Ngay cả nhi tử duy nhất của mình ông còn không bảo vệ nổi nữa... Nếu hắn lại có mệnh hệ gì, ông còn mặt mũi nào để gặp nàng, cùng nàng kiếp sau nối tơ duyên đây?

- Dũng nhi, phụ hoàng đã viết chiếu thư truyền ngôi lại cho con, sau khi ta mất, hãy đem ta chôn cạnh mộ của mẫu hậu của con. Đời này ta nợ ba mẹ con con quá nhiều rồi.

Phong Ngọc Dũng nắm tay ông, lắc đầu nói:

- Người đừng dễ buông xuôi như vậy, chúng con cần người. Con biết người vẫn luôn yêu là mẫu hậu mà, cái chết của mẫu hậu như vậy, người không trả thù chúng sao? Còn nữa Linh nhi vốn không chết, muội ấy còn sống, muội ấy muốn trả thù, phụ hoàng chẳng lẽ người không muốn sao?

Phong Cổ Thành run rẩy:

- Con nói Linh Nhi còn sống. Tạ ơn trời đất, nhi nữ của chúng ta vẫn còn sống, Hy nhi có phải nàng vẫn đang bảo vệ con của chúng ta phải không? Ngọc Dũng, con nói đúng, ta phải chấm dứt hậu hoạn của nhà họ Nghi kia, ta sẽ diệt sạch bọn chúng, để con đăng cơ không chịu áp lực.

Tay ông nắm chặt kiên quyết.

- Phụ hoàng, lần này, Linh nhi về, nàng muốn mượn binh của Phong Thần ta trợ giúp Hoả Thánh và cùng Hoả Thánh chiếm đóng Băng Quốc.

- Vậy cứ theo ý nghĩ của con mà làm.

- hài nhi tạ ơn phụ hoàng. Con xin lui để chuẩn bị.

- Được rồi nhớ lúc nào cũng phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu.