Vân muốn ta giúp y mài mực, nói phải viết tự.

Đến nay ta cũng chưa gặp qua bộ dáng y tĩnh tọa. Vân nói, chỉ cần có ta sẽ không có cơ hội thấy, bởi vì hiện tại y sẽ không tái tuyệt thực.

Ta cũng cảm thấy y nói rất hợp lý a, nhưng ta cũng chưa từng van nài cầu xin y ăn nhiều hơn bao giờ, đồng thời cũng không dám làm, vì sợ sẽ tác động đến sự kiềm chế của y......

Mà ngày đó, để có thể nhìn y viết tự, ta cao hứng phấn chấn bật người dậy mài mực.

Vân điểm điểm mực, chuẩn bị giấy. Giấy Tuyên Thành trải trên bàn, y nhìn ta một cái sau, mới ở trên giấy viết hai chữ.

Động tác của Vân làm cho ta cảm thấy được bộ dáng này rất giống khi y luyện kiếm a… lưu loát, nhẹ nhàng…

Viết xong, y đạm đạm cười hỏi ta:

“Phong Vang, biết ta trên giấy viết chữ gì không?” Ta lắc đầu, tuy rằng mài mực được nhưng ta không biết chữ, đây là một trong những bi ai của hạ nhân.

“Phong[酆], Vang[肸].” Ngón tay y chỉ vào dòng chữ trên giấy, đối ta thì thầm.

“Tên của ta?” Mắt ta trợn tròn.

“Đúng.” Nhìn thấy vẻ mặt của ta, y cười.

Lòng hơi hơi phát run, ta đem trang giấy này giơ lên trước mặt cẩn thận quan sát,

Đem mỗi một nét chữ trên giấy lưu lại thật sâu trong lòng...

Đây là lần đầu tên ta được thấy tên của chính mình xuất hiện trong một trang giấy a.

“Đây là tên của ta!” Nội tâm cảm động, ta nhịn không được hô ra.

Vân — yên lặng nhìn chăm chú vào ta, một lát sau,

Y cầm tay ta, muốn chỉ ta cách viết chữ.

“Ta tái viết vài chữ nữa.” Y đối ta nói. Giao tờ giấy trong tay cho y, nhìn y lại tiếp tục viết chữ cạnh bên tên ta, ta cũng làm theo ý y. Sau khi viết xong nét cuối cùng, ta nhìn ba chữ kề sát ở tên của mình, thốt ra:

“Là tên của ngươi, Nhiễm Vân Uý [冉妘霨].”

Tươi cười của y vì câu nói của mà càng nồng đậm:

“Đúng, là tên ta.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của y, ta lại tham lam mà nhìn chằm chằm vào từng chữ trên mặt giấy...... Tên của ta, cùng tên y,

Ta muốn nhớ kỹ thời khắc này, vĩnh viễn vĩnh viễn a..

“Phong Vang.” Thanh âm của y vang lên bên tai ta.

“Cái gì?” Ta không ngẩng đầu lên, hỏi.

“Nếu muốn biết chữ, ta có thể dạy cho ngươi.” Tròng mắt ta nhìn y, trợn to đến cơ hồ muốn nứt ra:

“Thực, thật vậy chăng?”

“Đương nhiên a, chỉ cần ngươi muốn học.” Y mỉm cười, tay nhẹ nhàng đặt trên mi mắt của ta,

“Tốt lắm, mắt của ngươi đủ lớn rồi, đừng tái trừng lớn nữa, tròng mắt đều rớt ra a.”

Ta vẫn bất động, tùy tùy ý ý để bàn tay ôn nhuận của y ở trên mặt mình di động, bởi vì ta đã cao hứng đến hoàn toàn ngây dại.

Vui sướng này, chỉ cần là thoáng đến gần ta thôi là mọi người có thể cảm nhận được.

***

Ta ở tại trù phòng chuẩn bị đồ ăn trưa cho Vân, vì chuyện ban nãy mà không ít người thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ý cười trong suốt của ta.

“Phong Vang, tâm tình của ngươi tốt lắm nga.” Rốt cục có người nhịn không được chạy tới hỏi ta. Ngẩng đầu, mới biết được người quấy rầy ta là nha hoàn cùng ta tại trù phòng lần trước chạm mặt, Trà Linh. Sau khi nhận thức ta mới biết nàng ở địa phương khác làm việc.

“Đúng vậy.” Ta hướng nàng cười nói.

“Ta nghe nói, Trần tổng quản thưởng cho ngươi một ít ngân lượng, phải không?” Trà Linh nghiêng mặt nhìn ta.

“Ân, đúng.” Nhắc tới mười hai bạc kia, ngực ta một trận buồn bã.

“A, thật tốt a. Ta lại không được, chỉ có thể lĩnh lương tháng mà thôi.” Trà Linh thần tình hâm mộ,

“Bất quá a, được nhận phần thưởng cũng là bản lĩnh của ngươi, chủ tử chán ghét ăn uống như vậy, ngươi đều có thể hống cho ngài ấy thuận theo.”

Ta chỉ cười không nói.

“Phong vang a, kỳ thật thời điểm trước khi ngươi tới, có vài người đều đã thử nhưng chủ tử vẫn không phản ứng, cuối cùng đều chỉ có thể bất đắc dĩ hướng Trần tổng quản chào từ giã nga.” Trà Linh một bên làm rau, một bên mở miệng. Câu nói của nàng khiến cho ta chú ý:

“Trà Linh, những người trước đó đều rời khỏi Thanh Nhai sơn trang  sao?”

“Không có, bọn họ đi đến nơi khác của Thanh Nhai sơn trang làm việc a. Dù sao cũng trở về không được, không ở lại đây còn có thể đi đâu?”

“Trở về? Quay về hoàng cung?” Ta cẩn thận hỏi nàng.

“Đúng vậy, phần lớn hạ nhân trong sơn trang đều là Hoàng Thượng cấp cho chủ tử, ta cũng vậy a.”

“Ân.” Ta cười yếu ớt,

“Lúc trước ta cũng đã nghe nói, Hoàng Thượng thường xuyên ban cho chủ tử một ít đồ vật này nọ cùng tôi tớ vân vân.... đối chủ tử thật sự hảo nha,

“Kia đương nhiên rồi, Hoàng Thượng cùng chủ tử chính là sư phụ huynh đệ từ nhỏ cùng nhau ngoạn đến lớn. Cảm tình của bọn họ a, so với thân huynh đệ cơ hồ còn tốt hơn.”

Lời nói của Trà Linh làm cho động tác trên tay ta chậm lại.

Đúng vậy, Hoàng Thượng đối Vân cảm tình so với thân huynh đệ còn muốn tốt hơn, tốt đến mức vượt qua cả những tình cảm bình thường......

Thanh âm thuần hậu ở trong rừng ngày hôm đó, mỗi một chữ mỗi một câu đều khắc sâu trong tâm trí của ta. Mà ta cũng cảm giác được rằng nam nhân kia rất yêu Vân,

Chẳng qua phương thức yêu của hắn...... thật sự quá khích.

“Bất quá, ta nghe người khác nói......” Trà Linh đột nhiên đem miệng gần sát lỗ tai ta, nhỏ giọng nói,

“Hoàng Thượng cùng chủ tử còn có quan hệ khác nga.”

“Là cái gì?”

“Chính là......” Trà Linh nhìn nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý tới chúng ta bên này, sau mới tiếp tục hạ giọng xuống nói:

“Tình nhân quan hệ.”

“Như thế nào có thể!” Ta thốt ra.

“Di, Phong Vang, ngươi chẳng lẽ không cho rằng như vậy sao? Bằng không vì cái gì Hoàng Thượng đối chủ tử tốt như vậy?”

“Ngươi vừa mới không phải nói sao? Đó là bởi vì chủ tử cùng Hoàng Thượng là quan hệ sư huynh cùng sư đệ thân thiết thôi!”

“Chính là......” Trà Linh còn muốn nói thêm vài điều nữa, nhưng ta đã nói tiếp.

“Nếu chủ tử cùng Hoàng Thượng thật sự có cái loại quan hệ đó, như vậy Hoàng Thượng vì cái gì muốn cho chủ tử đến Giang Nam, nơi xa kinh thành đến vậy, chỉ là muốn gặp mặt thôi đều phải mất vài ngày mới có thể thấy!”

“Nói là nói như vậy...” Trà linh gật gật đầu, sau nhíu mày nói,

“Nhưng mà......”

“Không nhưng nhị gì hết, Trà Linh. Việc này không phải hạ nhân chúng ta quản được, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự là được rồi.” Ta hướng nàng khoát tay, bộ dáng đại biểu cho việc không muốn tiếp tục đề tài này.

***

Chỉ trong nháy mắt, ta vào Thanh Nhai sơn trang đã được vài tháng.

Trong thời gian này, ta đã trải qua những chuyện tình mà ngay cả chính bản thân ta cũng phải ngạc nhiên mỗi khi ngẫm lại.

Vô tình xâm nhập vào đống hỗn loạn, tâm ta hoảng sợ, kinh ngạc, cũng đã từng đối với tương lai của chính mình tràn ngập rối loạn,

Mà hiện tại, ta chính là đang sống những ngày cùng một chỗ với Vân, qua một ngày tốt một ngày. Đến tột cùng sẽ ra sao, ta đã không còn lòng dạ nào để nghĩ đến.

Ở tại địa phương mang tên Thanh Nhai sơn trang giống như bị sương mù bao phủ này, ta đã đạt được hạnh phúc đơn giản. Chính là sự bình thản yên lặng trong sơn trang, mỗi ngày đều là như vậy mà trôi qua.

Ta vẫn tưởng rằng, suốt đời sẽ bình yên như vậy mà sống. Nhưng mà sau đó không lâu, trong Thanh Nhai sơn trang xảy ra một việc......

Đó là một ngày sau giờ ngọ, ta theo lẽ thường đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Vân, lại ở phòng bếp nhìn đến bọn hạ nhân vây quanh cùng nhau nghị luận.

Tuy rằng ta không có hỏi tới, nhưng thanh âm bọn hắn nghị luận to đến mức ta ít ít nhiều nhiều có thể nghe được một ít. Ban đầu nghe được là nha hoàn nào không cẩn thận đánh rơi trang sức Nhị phu nhân của Trần tổng quản, đang bị Nhị phu nhân cho người kén đại bổng(gậy) luân đánh, tiếp theo, bọn họ nói đến chính là tên của Trà Linh.

Động tác trên tay dừng lại, ta ngây người. Trà Linh... Trong Thanh Nhai sơn trang quan hệ của chúng ta so với bằng hữu còn muốn tốt hơn, bởi vì những việc chúng ta đã trải qua tương đồng nhau, địa vị giống nhau, thường thường không có gì giấu nhau. Lần này nghe được nàng làm sai sự chịu xử phạt, ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ta đã quên làm thế nào mà chính mình lại rời khỏi trù phòng được, nhưng chờ khi ta cảm giác được, phát hiện chính mình đã đang đứng hỏi người khác nơi Trà Linh đương bị trách phạt, hỏi đến mới biết được là Thục Thủy các, liền một đường chạy tới.

Vừa đến Thục Thủy các, ta liền thấy được một đoàn hạ nhân vây quanh, sau đó nghe được một thanh âm quen thuộc thê lương cầu xin trong đám người đông nghịt. Liều lĩnh đẩy ra những người vây xem, ta liếc mắt một cái liền thấy được Trà Linh huyết nhục loang lổ quỳ rạp trên mặt đất. Cây gậy rất nặng không ngừng đánh vào thân mình gầy gò của nàng, càng về sau thanh âm thê lương càng ngày càng mỏng manh......

Nữ nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, thấy hết thảy, tàn nhẫn cười lạnh. Hẳn là Nhị phu nhân của Trần tổng quản đi?

Trà Linh sắp chịu không nổi nữa, nhưng mà những đòn tra tấn trên người nàng chỉ gia tăng chứ không có một chút dấu hiệu đình chỉ. Nhìn đến tình hình như vậy, ta rốt cuộc vọt tới bên người Trà Linh, bổ nhào lên trên người nàng. Tất cả bọn hạ nhân đều ngây người, hai gã tôi tớ ngừng tay, lăng lăng nhìn người đột nhiên lao ra.

Ta nhìn Nhị phu nhân ngồi phía trước, đau khổ cầu xin cho Trà Linh:

“Nhị phu nhân, cầu ngài buông tha Trà Linh đi, nàng biết sai rồi, cầu ngài buông tha nàng, nàng sắp chịu không nổi nữa...... Nhị phu nhân, cầu ngài động lòng từ bi buông tha nàng đi......” Nhị phu nhân tuổi trẻ mạo mĩ, trang dung diễm lệ, liếc mắt qua ta, âm thanh lạnh lùng nói:

“Ả đánh nát trang sức trân ái của ta, đừng nói chỉ một thứ tiện mệnh như vậy, cho dù có đánh chết cả bọn hạ nhân ti tiện các ngươi cũng bù lại không được tổn thất cho ta.”

“Chính là...... Chính là, Nhị phu nhân, trang sức đều đã nát cả, ngài đem Trà Linh đánh chết  trang sức cũng không về nguyên trạng được......” Nhị phu nhân nhìn chằm chằm ta, hừ lạnh;

“Nếu ta buông tha ả như vậy, không phải rõ ràng đại biểu cho việc ta dễ dãi, ai cũng có thể phá hư đồ của ta sao? Hừ, ngươi cầu tình cho ả chứ gì, là thân phận gì mà dám nói? Bất quá chỉ là một thứ tiện mệnh dơ bẩn không bằng một con chó!”

Sau đó, Nhị phu nhân chỉ vào hai tên tôi tớ cầm gậy nói:

“Các ngươi còn thất thần để làm chi, còn không mau động thủ, đem tên hạ nhân cầu tình cùng nha hoàn này cùng đánh cho ta, ta muốn cho mọi người trong Thanh Nhai sơn trang nhớ kỹ, Nhị phu nhân ta, không phải là loại người dễ trêu chọc!”

Ta bi ai nhìn Nhị phu nhân lãnh khốc, thời điểm trước khi cây gậy một lần nữa rơi xuống trên người Trà Linh, ta bổ nhào vào, thay nàng nhận tất cả đòn gậy.

Ánh mắt của ta dừng ở nơi cây cỏ mọc um tùm trên mặt đất, cắn răng yên lặng nhận đòn roi.

Thời điểm khi cây gậy dừng ở trên người, cơ thể ta cứng lại. Rất đau, thật sự, ta cơ hồ cắn không được đôi môi, hai tay đã muốn lâm thật sâu lâm vào lòng đất, ý thức dần dần mơ hồ......

“Phong Vang......” Thời điểm sắp hôn mê, ta nghe được thanh âm mỏng manh của Trà Linh bị ta đặt ở bên dưới,

“Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......”

Đừng nói xin lỗi a, Trà Linh, hết thảy đều là ta tự nguyện mà. Ngươi đáng yêu cùng thiện lương, ở Thanh Nhai sơn trang, ngươi giống như là gia nhân của ta, ta sao lại nhẫn tâm nhìn ngươi chịu khổ đau...

Ta đã muốn đau đến nói không nên lời, những cây gậy giáng vào người ta vừa trầm lại vừa thật, giống như không có chừng mực......