Hai hư ảnh cao lớn vừa xuất hiện quả thật khiến người ta nản lòng thoái chí, không cần biết sức mạnh của cả hai ra sao chỉ cần nghe đến danh tiếng của chúng là sợ vỡ mật.

- Tứ Hoàng Kaido, thuyền trưởng băng hải tặc Bách Thú.

- Tứ Hoàng Big Mom, thuyền trưởng băng hải tặc Big Mom.

Chỉ cần một trong hai người ra mặt là thế giới đã nổi sóng, vậy mà ngay tại đây, ngay lúc này cả hai lại cùng lúc xuất hiện, muốn đám người Kuro không hoảng sợ là chuyện không thể nào.

Scorpion khẽ ngẩng đầu nhìn hai hư ảnh cao lớn bất bình thường, trong đáy mắt xẹt lên tia nhìn tự hào, thứ này là thành quả nghiên cứu mười năm của khoa học gia tài ba thuộc quân đoàn Hải Tặc Vũ Trụ Zodiac, và cũng là nhà bác học giỏi nhất từng được biết đến - đương nhiên không tính Địa Cầu vào rồi.

Sau hồi lâu, Scorpion mới cúi đầu xuống nhìn về phía Kuro, khóe miệng hắn khẽ nhếch hời hợt nói.

- Thấy sao hả?? Thứ này rất hay phải không, nó tiêu tốn của bọn ta hai trụ năng lượng đấy, yên tâm đi...thực lực chân chính của chúng không bằng người thật đâu, lát nữa các ngươi sẽ biết ấy mà.

Sagittarius đứng đằng xa gật đầu lia lịa tiếp lời Scorpion.

- Hắc hắc!! Để ta nói cho mấy người biết, để có được hai hình chiếu đó Libra và Pisces đã phải đánh đổi rất nhiều nha, hơn nữa...

- Sagittarius!!! Tôi không mượn cậu giải thích nhiều như vậy đâu.

Scorpion nheo mắt cắt lời Sagittarius không cho gã nói tiếp, tính tình tên này không biết giữ bí mật là gì cả, chỉ cần hắn biết là sẽ nói hết tất cả mặc kệ đó là địch hay ta.

Bị ánh nhìn đáng sợ của Scorpion uy hiếp, Sagittarius rụt cổ không dám nói thêm điều gì nữa.

Có điều câu nói ngắn ngủi của gã đã giúp Kuro và Shiro có thêm chút nhận thức, khiến bọn họ bất ngờ nhất chính là công nghệ tiên tiến tạo ra được ảo ảnh chân thật như thế này.

Thậm chí uy áp tỏa ra từ người Kaido và Big Mom cũng mạnh mẽ không kém hàng thật bao nhiêu, điểm khiến chúng khác biệt hoàn toàn với người thật đó là sinh khí và nỗi khiếp sợ trong lòng theo bản năng.

Mọi người cảm thấy hoang mang, tuyệt vọng là vì chân dung quen thuộc đã hằn sâu trong não bộ chứ không phải bị uy thế cường đại của chúng chấn nhiếp.

Tứ Hoàng vẫn luôn là những nhân vật khiến cả thế giới phải ngước nhìn, dù ghét, căm thù hay ngưỡng mộ thì cũng quy về một mối, không ai có đủ tự tin phủ định sự vĩ đại của bốn con người này cả.

Hư ảnh Kaido nhấc bàn chân khổng lồ lên bước tới trước một bước, chỉ một bước đơn giản liền làm cho mặt đất bên dưới nứt toác ra, âm thanh uỳnh uỳnh vọng vào tai mọi người khiến bọn họ dựng hết tóc gáy, không tự chủ được lùi về sau liên tiếp mấy bước mới có can đảm cưỡng ép cố định cơ thể.

Sắc mặt hai người Kuro, Shiro trầm trọng chưa từng có, đúng là ảo ảnh Kaido trước mắt không mạnh bằng người thật nhưng cũng phải đến sáu phần rồi.

Sức mạnh của một Tứ Hoàng là không thể đong đếm, dù chỉ có sáu phần cũng đã quá đủ cho một trận chiến tổng lực như thế này rồi.

- Tất cả hãy chuẩn bị, chúng ta sắp sửa chiến đấu với sinh vật mạnh nhất hành tinh và người đàn bà đáng sợ nhất thế giới. Không được phép lơ là, hãy dùng những gì mình có để bảo vệ cánh cổng.

Kuro vung tay quát lớn đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, lúc này không một kế sách nào có thể áp dụng được nữa, đối mặt với họ là những con quái vật thật sự, điều duy nhất có thể làm là liều mạng.

Thế trận nhanh chóng được thiết lập, toàn bộ lính hải quân gần đó dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị súng ống đạn dược lùi về sau lưng ba người Tadashi, Kuro và Shiro. Đội hình thực sự yếu đuối đến đáng thương.

Đối diện bọn họ là hai ảo ảnh Tứ Hoàng đứng hai bên cùng với bốn Binh Vương ở giữa, phía sau là mười bảy Phán Quan mặt mày hung thần ác sát, và còn đội quân hùng hậu trên 20.000 người trải dài ra tận khu vực căn cứ vẫn chưa thấy hết.

Cảm nhận được không khí ở trung tâm đang căng thẳng tột độ, Lucci đánh bay số 12 ra xa sau đó quệt mồ hôi trán ngẩng đầu nhìn, trong lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng lại không biết phải làm sao, hai gã Phán Quan kia trâu bò hơn hắn tưởng tượng, đánh cả buổi rồi, ăn đòn cũng không ít vậy mà vẫn không chịu gục.

- Nếu mình không nhanh lên thì Fill Honor sẽ thất thủ mất.

Lucci quyết định bỏ qua hai tên Phán Quan dai như đỉa, ý đồ thẳng tiến cổng công lý đằng xa.

Nhưng có người đã đoán ra và ngăn chặn hắn trước một bước.

Số 7 hếch môi cười khẩy.

- Hừ hừ!! Mi tính đi đâu à?? Ở đây chúng ta vẫn chưa phân thắng bại mà.

- Khốn kiếp!! Tao khuyên mày nên tránh ra trước khi tao nổi điên.

- Nổi điên?? Mi tính làm gì ta nào??

Lucci âm trầm cực độ, hắn tung người chân đạp Geppou di chuyển trên không trung theo hình ziczac. Số 7 cười lạnh bất chấp hai tay bị thương phóng ra một loạt đoản đao bén nhọn, chưa hết hắn còn ngã người về sau vung cước đá mạnh về phía Lucci, những con dao ngắn dắt nơi chân theo đó điên cuồng bắn ra.

Bởi vì đang di chuyển với tốc độ cao cho nên Lucci dễ dàng tránh né hết thảy vũ khí sắc bén, hắn cúi đầu sử xuất vô số loan nguyệt đao khí màu xanh.

- Rankyaku!!!

Nhìn mưa đao khí ngợp trời, số 7 biến sắc vội vàng lăn mình trên đất chật vật né tránh các chiêu thức hiểm hóc.

Tận nửa phút sau số 7 mới kịp thở phào một hơi nhẹ nhàng đứng dậy, tuy nhiên lúc này cũng là thời điểm trận chiến kết thúc. Lucci bằng một cách thần kỳ nào đó xuất hiện ở sau lưng số 7, cái đuôi báo dài ngoằng quấn chặt lấy hông số 7 để giữ cố định, hai tay đặt song song lên lưng gã.

Số 7 bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh cũng chảy đầy trên trán, hắn muốn di chuyển làm ra phản kháng nhưng đã quá muộn.

- Sai Dairin Rokuougan!!

Giọng nói băng lãnh vừa chấm dứt, ngay lập tức một luồng sóng xung kích bá đạo từ hai tay Lucci xuyên thủng cơ thể số 7 bắn ra ngoài xa.

Ý thức của số 7 biến mất chỉ sau một giây, máu tươi từ mũi, miệng, lỗ tai trào ra ào ạt, cặp mắt trắng dã trợn trừng, sâu bên trong là sự hoảng sợ tột cùng xen lẫn tuyệt vọng không dám tin.

Lucci buông đuôi khỏi eo số 7 để cho thân thể hắn đổ rạp xuống đất, ánh mắt không nhìn cái xác lấy một cái, sau cái ngày sử dụng nó lên người Phong, Lucci đã không ngừng tập luyện và cho tới nay chưa một ai có thể đứng vững sau đòn công kích biến thái này. Số 7 cũng không ngoại lệ, cái chết rất nhanh sẽ đến với gã, nội phủ bên trong đã bị phá hủy hoàn toàn thì dù có là thần tiên cũng không cứu được.

- Hử?

Mắt Lucci chợt lóe, hắn nhích người sang một bên đơn giản né thoát một búa của số 12, trông thấy đồng bạn bị giết chết, gã như phát điên lao vào tấn công Lucci như một con dã thú.

- Mày đã không còn năng lực chiến đấu, nên đi theo thằng ngu kia là vừa.

Dứt câu, Lucci nhảy người lộn một vòng qua đầu số 12, ngón tay cứng hơn kim thiết mạnh mẽ đâm vào gáy gã.

Phập!!

Hai mắt số 12 tối sầm chết không kịp kêu lên một tiếng, nhìn cái xác vô hồn đổ uỵch xuống đất, Lucci ngược lại không có chút tiếc thương nào, tính cách hắn đúng thật là đã cải biến nhưng sự tàn nhẫn, hung bạo đã ăn sâu vào máu rồi, muốn thay đổi là điều không có khả năng.

- Mọi người phải cố lên nhé, tôi tới đây!!

Lucci biến về dạng báo hoàn chỉnh lao vọt tới chỗ cánh cổng công lý, nơi cuộc chiến ác liệt nhất đang diễn ra.

...

Trong khi trận đánh quyết định đã đi đến hồi kết thì Aokiji ở chỗ hạm đội vẫn đang ung dung phá hủy từng chiến thuyền một.

- Arararara!! Tình hình trên đảo hình như sắp không xong rồi, chúng ta phải dừng công việc ở đây lại và tới đó nhanh thôi.

Aokiji quay đầu nhìn hòn đảo ngập chìm trong khói lửa, cơn mưa vẫn cứ nặng hạt như cũ nhưng lại không thể dập tắt được hỏa hoạn, một phần năm hòn đảo đã biến thành tàn tích đổ nát sau vài canh giờ làm chiến trường cho cả hai phe.

Momonga đứng bên cạnh vừa mới xử lý xong một chiến thuyền cũng nghiêm trọng gật đầu.

- Có lẽ nên như vậy!! Dù sao trong thời gian ngắn bọn hải tặc ở đây cũng không thể gây nguy hiểm cho hòn đảo được.

- Tôi đồng ý!!

- Tôi không có ý kiến!!

Strawberry cùng với Vergo gật đầu quyết định nghe theo Aokiji sắp xếp.

Thấy vậy Aokiji phất tay ra hiệu binh lính đằng sau tập hợp.

- Tốt lắm!! Chúng ta lên đảo!!!

Ầm!!!... Ầm!!!... Ầm!!!...

Bọn họ chưa đi được vài bước thì đã bị chấn động ở tứ phương ép buộc phải dừng chân, gần chục chiến thuyền đồng loạt nổ tung, khói bụi và mảnh vụn bay đầy trời. Aokiji là người đầu tiên có cảm ứng, hắn khẽ giật mình xoay người nhìn ra ngoài khơi xa xa.

Nơi đó là một mảng sương mù dày đặc không có dấu hiệu sự sống, tuy nhiên chỉ sau mười giây một bóng đen to lớn dần dần hiện ra.

Lúc này mọi người đã phát hiện, ai nấy đều hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, một lần tiêu diệt nhiều chiến thuyền không thua kém gì chiến hạm hải quân như vậy không phải là điều dễ dàng.

Bóng đen ngày càng rõ nét, cuối cùng đập vào mắt mọi người là một chiến hạm hải quân cỡ lớn.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi, quần tây đen, vai khoác áo choàng Đô đốc đứng trên boong tàu, hắn nhếch miệng mỉm cười nhẹ giọng nói.

- Fill Honor!! Ta đến rồi đây.

Sự xuất hiện của người đàn ông ấy sẽ là hồi còi báo hiệu cho trận đại chiến Fill Honor đi đến đỉnh cao chưa từng có trong lịch sử, ít nhất là trước khi trận chiến cuối cùng của Râu Trắng diễn ra.