Tạ Ly thức thời giả bộ ngủ chỉ được một lát đã bị một trận ồn ào khiến cả kinh mở mắt ra.

Thanh âm kia là từ dưới lầu truyền đến. Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố dừng trò chuyện. Người trước đi đến cửa sổ nhìn xuống vừa thấy, ngã tư đường mới vừa rồi còn bình bình an an đã sinh biến cố. Hai nhóm nhân sĩ giang hồ không biết vì sao sinh ra xung đột, ở giữa đường vung tay đánh nhau.

Ánh mắt Diệp Phù Sinh rất nhanh ở trên người song phương đảo qua. Một phe là đệ tử của Thiên Kiếm môn, một phe lại là người của Tứ Hải bang. Hai bang phái này đều thuộc tầng trung, trong võ lâm nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống cũng hơn được vài môn phái. Chẳng qua người trước làm việc không khoa trương, kẻ sau lại lăn lộn đủ thứ tạp vụ, mặc dù cũng đều là võ lâm chính phái, lại có chút hương vị “Đạo bất đồng khó lòng hợp tác”.

Nhưng mà cho dù tiềm tàng bao nhiêu mâu thuẫn, đương thời điểm mấu chốt này ở Già Lam thành vung tay đánh nhau, lại còn giữa ban ngày ban mặt nhiều người như vậy, thật sự là không có đầu óc tới cực điểm. Vô luận thắng thua gì cũng đều khiến người ngoài nhìn vào chê cười.

Tạ Ly bám vào khung cửa sổ thò ra nửa cái đầu, nhìn đến ngã tư đường phía dưới loạn thành một nồi cháo, nhịn không được cũng nhăn mày: “Bọn họ vì cái gì lại đánh nhau?”

Diệp Phù Sinh một tay đặt lên đầu của cậu, khóe miệng nhếch lên: “Hoặc là ăn no không tiêu, hoặc là trong đầu úng nước, đều nghe không lọt tiếng người.”

Tạ Ly nghe những lời tràn đầy trào phúng này, luôn cảm thấy khẩu khí của Diệp Phù Sinh có chút cổ quái.

Cậu tuổi còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện vòng vo. Huyền Tố tuy rằng cũng mới bước chân vào đời, rốt cuộc vẫn là một nam tử tâm tư thông tuệ, nghe vậy trong lòng xoay chuyển, nói: “Ngươi đây là nói… họ bị người xúi giục?”

Diệp Phù Sinh cười cười: “Một đường đi này, mấy cái môn phái tranh chấp hơi một tí đã xảy ra ẩu đả giống như vậy, chúng ta ít nhất thấy hơn mười lần.”

Huyền Tố sắc mặt trầm xuống.

Lúc này đây Võ Lâm đại hội thanh thế to lớn, cơ hồ đem toàn bộ bạch đạo trung nguyên cùng các môn phái có chút tiếng tăm đều cuốn vào. Ước chừng có hơn một ngàn võ lâm nhân sĩ hướng về Vô Tướng tự. Với tình mà nói, võ lâm bạch đạo nhiều năm qua như rắn mất đầu, khó khăn lắm mới có cơ hội lớn cùng nhau ra sức, lại có thủ cấp của tặc tử làm động lực, tình huống như thế thực sự dễ hiểu; Với lý mà nói, lúc tất cả mọi người vì Võ Lâm đại hội mà thể hiện, dĩ nhiên động chạm càng diễn càng liệt, không ít môn phái vì tranh giành một chút danh lợi mà trong tối ngoài sáng động khởi binh qua, điều này có thể có chút vấn đề.

“Triệu Kình là hộ pháp của Táng Hồn cung, lại đã từng nhúng tay huyết tẩy phái Hoàng Sơn, quần chúng quá khích không có gì đáng trách, nhưng mà…” Diệp Phù Sinh nheo mắt “…Đầu tiên, huyết án phái Hoàng Sơn qua đã lâu, còn có người nào lại vì việc này mà canh cánh trong lòng, chất đầy căm phẫn?”

Thời gian trôi qua, người bị hại năm đó cũng đã không còn ai, trên đời này nào có nhiều kẻ chính nghĩa lẫm liệt, nguyện ý vì huyết án nhiều năm xưa lắc xưa lơ mà lao tâm lao lực như vậy? Nhưng mà một đường đi tới đây, mấy lần nơi trà quán khách điếm nghe được giang hồ nhân sĩ trò chuyện, đều có người nhắc tới Triệu Kình, liền đỏ mặt tía tai mà kể lể tội trạng, hận không thể lập tức chặt đầu hắn, dẫm lên máu nóng mà đứng vào vị trí minh chủ tưởng tượng kia.

Triệu Kình nguyên bản chỉ là con tốt tế cờ dương oai, hiện tại lại trở thành đầu sỏ để mọi người phát tiết dã vọng.

Lấy danh nghĩa vì dân trừ hại, thay trời hành đạo. Nhưng trên thực tế có bao nhiêu ánh mắt lướt qua hắn, hay là đều thẳng tắp nhìn lên cái ghế võ lâm đệ nhất kia?

Huyền Tố tuy là tiểu tử bốc đồng nhưng không phải kẻ ngốc.

Hắn nhìn hai phe phía dưới đã động thủ loạn xạ, đôi mày nhăn lại: “Nội tình gút mắc trong đó không rõ thế nào, nhưng cứ mặc kệ bọn họ tiếp tục tự tổn hại thực lực như vậy cũng không ổn.”

Diệp Phù Sinh thấy hắn chỉ một chút liền thông suốt, cười nói: “Thiếu cung chủ ở trên núi có gặp qua hai con chó đánh nhau chưa?”

Huyền Tố từ nhỏ đến lớn đều không để ý tới chó: “…”

Thái Thượng cung tuy rằng không nuôi chó trông cửa, chung quy cũng có vài nữ đệ tử tâm tư mềm mại nuôi mấy con chó nhỏ làm sủng vật. Nhưng chẳng biết tại sao, những con chó hiền lành ngoan ngoãn đó, mỗi lần thấy Huyền Tố, hoặc là quay đầu bỏ chạy, hoặc là dứt khoát xù lông gầm gừ ầm ĩ. Không nói đến nhìn chó đánh nhau, trái lại là hắn gặp nhiều con chó nhào tới nhe răng giương vuốt với mình hơn.

Hắn ho nhẹ một tiếng che đi xấu hổ: “Chưa từng.”

“Chó cũng thế, người cũng thế. Tranh cường háo thắng xét đến cùng, bất quá cũng là trước chữ lợi mà thôi.” Diệp Phù Sinh liếc một cái về đám người phía dưới, ánh mắt nhíu lại “Nếu hiện tại không cho họ được cùng ích lợi, vậy thì khiến cho bọn họ có cùng địch nhân đi.”

Huyền Tố cùng Tạ Ly đều theo ánh mắt của y nhìn lại. Đó là một nam nhân bình thường cũng không có gì nổi bật, xem trang phục là người của Tứ Hải bang.

“Nhìn ra cái gì không?”

Tạ Ly mặc dù tuổi nhỏ, quan sát lại rất cẩn thận: “Cho dù là hỗn chiến, nhưng hắn được vài đồng môn bên người che chở, trước vạt áo còn có vết máu, khả năng trước khi khai chiến cũng đã bị thương.”

Dù sao cậu kinh nghiệm non nớt nhìn còn chưa đủ sâu. Diệp Phù Sinh xoa xoa đầu Tạ Ly, lại nhìn về phía Huyền Tố.

Thiếu cung chủ chưa trải việc đời, nhưng nhãn lực đích thực không tệ.

“Xem ra như là nội thương thổ huyết, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng thân hình vững chãi, khi né tránh công kích nhìn như mượn người chung quanh che chở, kì thực là mượn lực đả lực, chính là kẻ gây hoạ đông dẫn.” Ánh mắt Huyền Tố lại quét qua một lần “Trong đám người vây xem cũng có điều cổ quái. Bách tính thường dân khi nhìn thấy người giang hồ đánh nhau đều sẽ lựa chọn bo bo giữ mình, nhưng trong đó có hai người nhìn như sợ hãi, lại nương theo hỗn loạn đến gần vòng chiến.”

Tạ Ly kinh ngạc hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”

“Đương nhiên là đục nước béo cò, nhân cơ hội đem sự việc quậy đến càng lớn.” Diệp Phù Sinh cười nhạo một tiếng, đối Tạ Ly nói “Đã nhìn qua người biến mặt chưa?”

Tạ Ly hơi sửng sốt: “Chưa…”

“Vậy hôm nay để cho ngươi mở mang một chút.” Lời còn chưa dứt, tay Diệp Phù Sinh chống lên khung cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.

Y một thân áo xanh, khinh công tựa như Kinh Hồng Lược Ảnh, chỉ trong nháy mắt tựa như cưỡi gió mà xuống, giây lát đã sáp nhập chiến cuộc, mơ hồ tựa như một chiếc lá đột nhiên rơi xuống.

Nhưng mà tên Tứ Hải bang đệ tử ngụy trang bị thương kia chỉ cảm thấy hoa mắt, trên mặt liền truyền đến cái đau như xé da, phát ra một tiếng «xoạt» nhỏ.

Trong vòng hỗn chiến đột nhiên có người sáp nhập, song phương nhất thời cả kinh. Đệ tử Tứ Hải bang sắc mặt đại biến: “Ai?!”

Vài tên Tứ Hải bang che chở cho người nọ càng kinh sợ: “Ai dám động đến đệ tử Tứ Hải bang?”

Diệp Phù Sinh tựa như cá trạch trơn tuột tránh khỏi đao quang kiếm ảnh, xoay người dừng bên chiếc bàn bị xô đổ ven đường. Món đồ chơi tựa như chiếc khăn tay mới vừa bị y xé xuống xoay tròn trên đầu ngón tay, cười nói: “Thường nghe đám hảo hán Tứ Hải bang đều là kẻ tay chèo tay lái trên sông nước, không ngờ tới còn có làn da trắng nõn như thiếu nữ vậy a!”

Trong tay của y đang chuyển động, rõ ràng là một cái mặt nạ da người thủ  công tinh xảo.

Đám người Tứ Hải bang nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn đồng môn “đang bị trọng thương” kia, đã thấy màu da nâu đen trên gương mặt và cổ người nọ biến thành tái nhợt, khuôn mặt càng là khác hẳn.

Sự việc xảy ra đột nhiên, người của Thiên Kiếm môn cũng dừng tay, kinh ngạc mà nhìn về phía bên này. Nam tử đầu lĩnh Tứ Hải bang cầm đao quát hỏi: “Ngươi là người nào? Trần sư đệ của ta ở đâu?”

Kẻ ngụy trang thành đệ tử Tứ Hải bang kia đưa ánh mắt hung ác nham hiểm mà liếc nhìn Diệp Phù Sinh, cũng rất hiểu đạo lý thấy tình thế không ổn tẩu vi thượng sách. Hắn một chữ cũng không phun ra, từ trong tay áo rơi xuống hai thanh chủy thủ, một trái một phải lia vào hai người bên cạnh. Nam tử bên trái bất ngờ không kịp đề phòng bị cắt vào yết hầu, nữ tử phía bên phải hơi lùn một chút xuýt bị một đao đâm vào hốc mắt, may mắn được đồng môn bên cạnh kéo lùi lại.

Nhân cơ hội này, người nọ liền bỏ chạy. Tứ Hải bang đệ tử lập tức đuổi sát theo sau.

Diệp Phù Sinh lại không đuổi theo. Y liếc mắt một cái đến hai kẻ lúc trước Huyền Tố chỉ điểm, trong đó một kẻ lẫn vào đám người nhân cơ hội chạy trốn, còn lại một người lại làm bộ như bị đẩy ngã, nhào vào người một đệ tử Thiên Kiếm môn.

Đệ tử kia nhìn còn trẻ, cũng không nghĩ nhiều, xoay người liền muốn đỡ “lão nhân gia” đầu tóc trắng xoá kia. Ngay lúc này, hắn chợt thấy sau gáy căng thẳng, cả người bị kéo lui một bước, hiểm hiểm tránh khỏi một cây đoản đao đang đâm thẳng đến bụng!

Diệp Phù Sinh một tay đem tên đệ tử Thiên Kiếm môn ném đi, một cước đá vào cổ tay “lão nhân gia” nọ, lần này kình lực mười phần, chỉ nghe tiếng xương gãy đoạn giòn vang.

Kẻ đang chạy trốn kia phát giác có chuyện không ổn, lại thấy đệ tử Thiên Kiếm môn kịp phản ứng đang đuổi theo mình, hắn nhìn thấy bên đường có một phụ nhân ôm đứa bé gái đang khóc chật vật tránh lui, liền một tay đánh vào lưng phụ nhân đoạt lấy hài tử, lại một cước đá tung người phụ nữ đã bị trọng thương về phía sau.

Phụ nhân thân thể vốn yếu ớt, trước mắt còn bị đánh đến nội thương, đệ tử Thiên Kiếm môn đành phải giảm bớt lực tiếp được người, nhưng đầu sỏ gây tội kia mắt thấy liền muốn biến mất tại chỗ rẽ.

Thân hình Diệp Phù Sinh nhoáng lên, chỉ nhô lên hụp xuống vài cái đã muốn đến sát phía sau người nọ, nhưng mà còn có một vật so với y càng nhanh hơn.

Đó là một mảnh sứ vỡ, lấy một cái góc độ quỷ dị đến cực điểm xẹt qua Diệp Phù Sinh, vô thanh vô tức mà cắm phập vào gáy người nọ.

Xương sọ của một người thập phần rắn chắc, nhưng một cái mảnh sứ vỡ to cỡ móng tay cái lại tựa như cắm vào đậu hũ, da thịt không kịp rách, ngay cả máu cũng chỉ bắn ra vài giọt.

Người nọ thậm chí không kịp phản ứng, còn chạy về phía trước vài bước, mới suy sụp ngã xuống đất.

Tiểu cô nương bất ngờ không kịp đề phòng bị văng ra, đầu đập xuống đất, gào toáng lên.

Diệp Phù Sinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi cửa sổ lầu hai trà quán, Huyền Tố vẫn đứng ở đó như cũ, chỉ là chén trà hắn nguyên bản đang cầm trong tay đã vỡ nát.

Hắn cách khá xa, lại bị cửa sổ chắn, dĩ nhiên nhìn không chính xác. Nhưng mà Tạ Ly trong phòng lại mao cốt tủng nhiên, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

Cậu nhìn thấy rõ ràng, ngay vừa rồi chính là Huyền Tố bóp nát chén trà trong tay, ngón tay nhẹ vung lên, liền đem nội lực truyền vào mảnh sứ vỡ trong nháy mắt búng ra, vượt qua khoảng cách hơn mười ba trượng, xuyên thấu xương vào trong thịt. Tất cả diễn ra bất quá chỉ trong nháy mắt.

Trên mặt Huyền Tố không chút ý cười. Hắn nhìn người phụ nữ bị trọng thương cùng bé gái đang gào khóc, vẻ mặt trong phút chốc lạnh như băng. Vốn là nam tử nhu hòa như xuân phong, vào giờ khắc này hắn như nhiễm một tầng túc sát tựa trời đông giá rét.

Hắn rũ mí mắt xuống. Tạ Ly chỉ nghe được một câu lẩm bẩm thật nhẹ: “Không động thủ với người không có võ công, không giết hại người vô tội … Sư phụ, lần này đệ tử không sai đi.”