Phong thư này của Nguyễn Phi Dự, kỳ thật viết đến rất đơn giản.

Bốn trang giấy ít ỏi, hai trang đầu là viết về việc Lễ vương cấu kết Táng Hồn cung ý đồ mưu phản, vu oan cho cựu án dư đảng cùng Đoan vương. Trang thứ ba viết về những chuyện bí mật của Tam Muội thư viện cùng danh sách những người mà Nguyễn Phi Dự những năm gần đây quan sát xác định có thể dùng được. Trang cuối cùng cũng chỉ có một câu ngắn ngủi – Chuyện giang hồ, để giang hồ lo.

Lễ vương lần này tính kế không thành, bại lộ chuyện làm phản, bản thân lại cùng Đoan vương kết hạ thù hận. Hiện tại Sở Tử Ngọc cùng Sở Dục đạt thành nhận thức chung, người sau mặc dù nhiều năm qua không nhúng tay vào triều chính, nhưng thế lực âm thầm ẩn giấu lại thập phần đáng sợ. Hiện giờ hắn đã giao phó với tân quân, đem mình trở thành người trợ lực cho đế vương so với Nguyễn Phi Dự càng lợi hại hơn.

Lễ vương dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết, như vậy đặt ở trước mặt hắn cũng chỉ còn cách chó cùng rứt giậu.

Hắn tọa trấn Bắc cương, lại cùng Man tộc quan ngoại âm thầm cấu kết, đối với Đại Sở mà nói không khác gì mối họa nghẹn ngay cổ họng. Hiện tại vì tình thế bắt buộc, chỉ sợ hắn rất nhanh liền muốn khởi binh tạo phản.

Đoan vương tuy rằng đã lâu không chấp chưởng binh quyền, nhưng hắn cũng là người đầu tiên trong những người con của tiên đế chạm đến binh quyền. Năm đó hắn cùng Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch kết giao tâm đầu ý hợp, cho dù đến hiện tại cũng rất có uy danh trong triều.

Việc quân chính triều đình có Đoan vương trợ lực cho Sở Tử Ngọc. Nhưng Táng Hồn cung chiếm cứ giang hồ vẫn như độc xà trong đầm lầy ngủ đông chờ thời.

Cho dù Sở Tử Ngọc là Hoàng đế, nhưng mà giang hồ cùng triều đình phân biệt rõ ràng đã lâu, ngay cả Lược Ảnh vệ đối với võ lâm cũng hạn chế, hắn dĩ nhiên là ngoài tầm tay với. Dưới tình huống như thế, hắn chỉ có thể uỷ quyền cho giang hồ, dùng lực lượng võ lâm đi diệt trừ Táng Hồn cung.

Từ xưa “Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm” (*). Nhất là Cao tổ khởi đầu từ binh nghiệp, nhiều năm qua trọng dụng tài năng mà xem nhẹ đạo đức. Thư sinh có thể dùng bảy tấc lưỡi để giúp quan lại tránh tội, hiệp sĩ lại mượn vũ lực để bao che, dẫn đến quy củ không thành, pháp lệnh không nghiêm. Bởi vậy sau khi Sở Tử Ngọc lên ngôi liền quyết tâm cùng Nguyễn Phi Dự bắt đầu thay đổi quy củ pháp lệnh.

[(*): Nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm]

Cho tới bây giờ, những chính sách mới về dân sinh khoa cử, thừa tước tuyển quan đã đạt được hiệu quả. Nhưng mà giang hồ vẫn long xà hỗn tạp như cũ khiến hắn khó có thể xuống tay. Cho dù Sở Tử Ngọc không quan tâm, có thể dùng sức mạnh của triều đình lật đổ Táng Hồn cung. Nhưng có một liền có hai, dẹp Táng Hồn cung này, lại có thể mọc ra Táng Hồn cung khác, hắn không thể cứ mãi lao lực như vậy.

Một khi đã như thế, cũng chỉ có thể như lời Nguyễn Phi Dự – chuyện giang hồ, để giang hồ quản.

“Hiện giờ Táng Hồn cung một nhà ung độc, đều không phải là võ lâm trung nguyên không có khả năng, chỉ là như rắn mất đầu, đều chia làm năm bè bảy mảng.” Ánh mắt Sở Tử Ngọc sâu xa “Muốn cho một đám người tâm tư khác nhau bện thành một sợi dây thừng, trừ phi là có chung ích lợi, hoặc là chung địch nhân.”

Hắn nói không hề úp mở, Sở Tích Vi cũng rất nhanh hiểu ý, lúc này cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn làm cái tay nắm sợi dây thừng kia điều khiển thế lực võ lâm, lấy chính người giang hồ để trọng chỉnh trật tự, củng cố pháp uy, làm cho ngôi vị Hoàng đế càng thêm vững chắc.”

Thân là quân vương, không cho phép tồn tại kẻ nào có thể thao túng sự việc qua mặt mình. Hơn nữa điều này còn uy hiếp đến quyền vị của hắn, liền càng không thể dễ dàng bỏ qua.

Cho dù không thể khống chế tất cả, hắn cũng muốn trở thành cánh tay có thể can thiệp xoay chuyển.

Ý nghĩ thông suốt, vẻ trào phúng trong mắt Sở Tích Vi càng sâu: “Khẩu vị thật  lớn a.”

“Đều là huynh đệ đồng tông, bên nào cũng thế.” Sở Tử Ngọc cười cười, “Tích Vi, ngươi nếu không muốn nắm quyền sanh sát trong tay, liền sẽ không leo tới địa vị ngày hôm nay.”

Nghe vậy, đôi mắt Sở Tích Vi chậm rãi thu liễm hàn quang. Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Quả nhiên… là ngươi.”

Sau cuộc cung biến mười năm trước, hắn từ tiểu hoàng tôn phong quang vô lượng biến thành hai bàn tay trắng. Lúc ấy Sở Tử Ngọc vốn phái người đem hắn phó thác cho một gia đình phú thương không có con cái. Nếu hắn an phận thủ thường, tốt xấu cũng có thể bình yên qua ngày, không đến mức lại phải lưu lạc giang hồ.

Nhưng mà hắn không cam chịu. Đã từng là quý tộc hậu duệ Thiên gia ham ăn biếng làm chỉ trong khoảng khắc biến thành rơm rác, trong lòng hắn có bao nhiêu phẫn hận cùng không cam, như thế nào lại nguyện ý làm một kẻ tầm thường nhàn hạ như vậy?

Thân thể mới vừa hồi phục chút, hắn liền một mình rời khỏi hộ nhân gia kia. Bởi vì trong lòng hắn biết mình thế đơn lực mỏng, không nói gì đến báo thù, ngay cả chút của cải để sống yên phận cũng không có, lúc này mới cắn răng liều dấn thân vào giang hồ, lang bạt chìm nổi trong mưa gió.

Nhưng hắn khi đó chỉ có mười một tuổi. Tuổi còn nhỏ, võ công thấp, đừng nói gì đến kinh nghiệm giang hồ, không đến một tháng liền gặp vài lần ăn khổ, suýt nữa chết nơi đầu đường cuối ngõ không ai biết tên.

Nhưng mà mỗi một lần tưởng chừng sắp chết đến nơi, đều sẽ giống như trùng hợp mà tuyệt xử phùng sinh.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mạng người cứng hơn đá tảng, trùng hợp hơn một lần chính là có kẻ bày ra thế cục. Nhất là sau lúc hắn nhiễm dịch bệnh, tuy rằng thân thể vô lực, nhưng ý thức coi như rõ ràng, giả như nửa tỉnh nửa mê vẫn có thể cảm giác được trong đám dân chạy nạn bên cạnh mình có những kẻ không giống người bình thường lẫn vào, dọc theo đường đi thay hắn ổn định bệnh tình, khiến cho hắn không khỏi hẳn, cũng không đến mức cứ như vậy chết đi.

Cho đến lúc sau hắn tới Hoa Đăng trấn, bị Tôn Mẫn Phong mua vào Bách Quỷ môn.

“Năm đó ta không chỉ một lần muốn giết ngươi. Dù sao nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, chỉ sợ gió xuân lại sinh sôi.” Sở Tử Ngọc nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, “Ngươi nếu ở lại hộ nhân gia kia, ta sẽ phái người âm thầm giám thị nhất cử nhất động của ngươi, không quá ba năm sẽ khiến cho ngươi bởi vì bệnh nặng mà biến mất. Tuy rằng như vậy có khả năng bị sư phụ dễ dàng lần ra dấu vết, nhưng để diệt trừ hậu hoạn, cũng không cần bận tâm nhiều.”

Sở Tích Vi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.

Sở Tử Ngọc nâng mắt lên: “Nhưng mà gan ngươi còn lớn hơn so với ta dự đoán, vậy mà không chịu ngồi yên hưởng thụ, chạy đến giang hồ lưu lạc. Không cần ta phải động thủ, tự ngươi đã có thể đem mệnh mình đạp hư sạch sẽ.”

Sở Tích Vi lạnh lùng nói: “Vậy ngươi vì cái gì muốn thay đổi chủ ý?”

“Ba nguyên nhân.” Sở Tử Ngọc cười cười, dựng thẳng lên ba ngón tay “Thứ nhất, nếu ngươi chết, sư phụ biết được chân tướng ắt sẽ thống khổ. Lúc ấy đế vị của ta vẫn bất ổn, nếu không có Thống lĩnh Lược Ảnh trợ lực thật sự mất nhiều hơn được; Thứ hai, khi đó ta đã nắm đại quyền trong tay, mà ngươi thì hai bàn tay trắng, ta nếu mà ngay cả can đảm tiếp thu ngươi cũng đều không có, tương lai làm thế nào đối mặt với sài lang hổ báo?”

Dừng một chút, Sở Tử Ngọc ngữ khí thay đổi: “Về phần điều thứ ba, là tự ngươi tranh được.”

Sở Tích Vi nhướng mày, chợt nghe Sở Tử Ngọc nói: “Giúp ngươi gia nhập Bách Quỷ môn, là bởi vì lúc đó trên giang hồ chỉ có họ là môn phái trung lập, không dính dáng đến triều cương cùng chính tà, cũng có thể phủi sạch quá khứ một người. Đem ngươi ném vào Bách Quỷ môn liền như trâu đất xuống biển, cho dù phụ vương ngươi có dư đảng trên đời, cũng không tìm thấy ngươi, mà ta chỉ yêu cầu cam đoan ngươi không chết là tốt rồi.”

Sở Tích Vi nheo mắt.

Khi đó Bách Quỷ môn rất hỗn loạn, sáng còn sống chiều đã ra người thiên cổ là chuyện thường như cơm bữa. Muốn cho một đệ tử mới nhập môn không chết, đơn giản chính là tìm cho hắn một chỗ chống lưng đáng tin cậy.

Bách Quỷ môn chủ phu nhân là thân phận bực nào, cho dù muốn chẩn bệnh cũng không cần tự mình đi đến dược lư của Tôn Mẫn Phong, huống chi còn “vừa khéo” mà gặp gỡ hắn mang về Lưu Phong cư chiếu cố thêm như vậy.

Nhưng mà Tần Liễu Dung chung quy chỉ là nữ lưu không có thực quyền, sau lưng chuyện này nếu nói là không có Thẩm Vô Đoan gợi ý, đến quỷ cũng không tin nổi.

Cân nhắc một khắc, hắn hỏi: “Ngươi dùng điều kiện gì, khiến nghĩa phụ đáp ứng bảo hộ tính mạng ta?”

“Ta cho hắn không nhiều lắm, nhưng đối với hắn mà nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” ngón tay Sở Tử Ngọc nhẹ gõ lên mặt bàn “Năm đó mặc dù ta không biết thân phận Tần Liễu Dung, nhưng cũng nghe được hắn xem ái thê như mạng. Khi đó ám vệ nghe ngóng được tin tức phu nhân Bách Quỷ môn chủ nhiễm bệnh nặng, Tôn Mẫn Phong y thuật tài giỏi mà lại thiếu thuốc hay, ta liền đưa đến nhân sâm ngàn năm cất giấu trong cung… Thẩm Vô Đoan tuy rằng không muốn có quan hệ với triều đình, nhưng hắn vì để thê tử sống thêm vài năm vẫn đáp ứng làm giao dịch, hứa hẹn sẽ bảo hộ ngươi tại Bách Quỷ môn mười năm mệnh số vô ưu.”

Nguyên lai là như thế.

Sở Tích Vi cho tới bây giờ cũng không ngốc. Hắn chỉ là không muốn dùng ý nghĩ trao đổi lợi ích để phỏng đoán hành động người có ân với mình. Hơn nữa Thẩm Vô Đoan cùng Tần Liễu Dung những năm gần đây đối xử với hắn không có chút gì không tốt, có thể nói là xem như con mình thân sinh, nếu không hắn cũng không cam tâm tình nguyện mà bái họ làm nghĩa phụ mẫu như vậy.

Chỉ cần nhân tình không giả, đối với Sở Tích Vi mà nói đã đủ rồi.

“Ngươi cùng sư phụ có mười năm ước hẹn, cho nên ta cũng có lời hứa bảo hộ ngươi sống qua mười năm. Không ngờ ngươi cũng không cần sống bình yên qua ngày, ngược lại đi tranh đoạt vị trí môn chủ.” Sở Tử Ngọc khóe miệng nhếch lên “Người Sở gia chúng ta, đại khái là trong xương cốt đã có thiên tính không an phận … Ta theo đuổi địa vị cùng quyền lực, mà ngươi lại muốn nắm giữ sinh sát trong tay. Xét đến cùng, chúng ta đều là người giống nhau.”

Nếu Sở Tích Vi thật sự an phận mà sống uổng mười năm, hiện tại nhất định là có một cuộc đời khác, không đến mức mình đầy thương tích, cũng tuyệt không thể hô gió gọi mưa.

Bởi vì hắn bất mãn với hiện trạng, mới có thể đi bước một mà đạp lên núi thây biển máu hướng lên cao. Đến lúc bò lên được vị trí môn chủ, có được lực lượng cường đại, mới có tư cách thay đổi tất cả những gì mình bất mãn.

Sở Tích Vi kéo kéo khóe miệng: “Mười năm này, ngươi quả nhiên là luôn luôn chú ý đến ta.”

“Cũng chỉ có thể biết đại khái. Dù sao sau khi ngươi thượng vị, Thẩm Vô Đoan đơn giản dứt khoát trao lại quyền hành. Mà ngươi lại mạnh tay quyết liệt quét dọn những kẻ bất đồng, đem Bách Quỷ môn từ một địa ngục chỉ có ác quỷ sinh sống biến thành bí cảnh xuất quỷ nhập thần, ngay cơ sở bí mật của ta cũng thực khó thiết lập.” Chuyển đầu đề câu chuyện một vòng, Sở Tử Ngọc lại nói “Cũng chính tại thời điểm đó, ta mới hoàn toàn sửa lại chủ ý.”

Ánh mắt của hắn sáng quắc. Sở Tích Vi tâm niệm vừa động, nhớ tới phong thư của Nguyễn Phi Dự, liền minh bạch ý tứ trong đó.

“Ngươi muốn lợi dụng ta đi tranh vị trí minh chủ võ lâm, lấy Bách Quỷ môn làm con rối cho ngươi khống chế giang hồ.” Sở Tích Vi mặt mày phát lạnh “Từ xưa qua cầu rút ván, huống chi giữa ngươi và ta thế như nước với lửa, ngươi không sợ ta quay lại cắn ngươi một ngụm?”

“Đương nhiên sợ. Trong thiên hạ này ai ai cũng có khả năng phản bội ta, ngoại trừ một người…” Sở Tử Ngọc mỉm cười “Ngươi cùng sư phụ ở chung thế nào rồi?”

Lời vừa nói ra, sát khí trên người Sở Tích Vi đột nhiên bùng phát, nhưng chỉ nháy mắt đã thu trở về.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo: “Ta còn chưa tính sổ nợ này với ngươi!”

Một hồi chiến dịch kia tuy rằng kết quả thảm thiết, Tạ Vô Y thay Diệp Phù Sinh bỏ mình dưới loạn tiễn, để y thành cá lọt lưới. Nhưng mà điều này có thể lừa gạt đám Man nhân kia, lại không dấu được Lược Ảnh vệ.

Chỉ có một cách lý giải duy nhất, chính là Sở Tử Ngọc biết rõ người chết không phải là Diệp Phù Sinh, còn lệnh cho Lược Ảnh vệ ém nhẹm chân tướng, lại lấy lời nói lừa gạt hắn.

“Tính sổ? A Nghiêu, ngươi nên cảm tạ ta mới phải.” Sở Tử Ngọc ngắm nghía chén rượu “Ta nếu không lừa ngươi một lần, không cho ngươi tự mình cảm thụ một phen sinh tử chia cách, cái gọi là mười năm ước hẹn kia tất kết thúc trong máu tươi ba thước. Hiện giờ hai người các ngươi đều còn đó, chẳng phải là tốt hay sao?”

Dừng một chút, giọng hắn chậm lại: “Ta hiện giờ hai mặt thụ địch, người có thể tin cậy không nhiều lắm, kẻ tâm phúc càng thiếu… Năm đó việc liên lụy rất nhiều, sớm nói không rõ ai đúng ai sai. Ngươi có lý do oán hận, nhưng ta không muốn bởi vì chút chuyện cũ năm xưa lại mất đi bất cứ người nào trong số các ngươi.”

Sở Tích Vi nhất thời nghẹn lời.

“Ta buông tha sư phụ, để y rời khỏi Lược Ảnh không thấy ánh mặt trời, trở về ngũ hồ tứ hải, vừa là xuất phát từ mười ba năm tình thầy trò, cảm niệm vô số lần y cứu ta khỏi nguy nan, mà cũng là…” Sở Tích Vi đuôi lông mày vừa động “…Giao long không xuống nước, làm thế nào sông cuộn biển gầm?”

Trong thiên hạ ai ai cũng có khả năng phản bội đế vương, chỉ có Lược Ảnh vệ là không.

Bọn họ là mũi đao của Thiên tử, cũng là nửa người của Thiên tử, như tay như chân, như bóng với hình.

Cho dù là xuất thân như thế nào, lý tưởng như thế nào, bước chân vào Lược Ảnh chính là đem thân gia tánh mạng, quá khứ lẫn tương lai đều buộc cùng thuyền với Thiên tử, đến chết không thôi.

Lược Ảnh là hình ảnh thu nhỏ của giang hồ dung hòa với triều đình, cũng là một cây xương sống của hiệp khách gánh vác cả một quốc gia.

Trung với Thiên tử, trung với quốc gia.

Sở Tích Vi cho dù muốn tức giận, không thừa nhận cũng không được. Diệp Phù Sinh tuy rằng đã quay lại giang hồ, nhưng chỉ cần Sở Tử Ngọc một ngày không làm hôn quân hành xử chính sách tàn bạo, hắn nhân danh giang sơn Đại Sở, gia quốc xã tắc mà phát ra lệnh tín, Diệp Phù Sinh nhất định sẽ trở về triều đình, tiếp tục sống chuỗi ngày người không ra người quỷ không ra quỷ.

“Ta thả y trở lại giang hồ, là lưu lại một quân cờ trọng chỉnh việc võ lâm.” Sở Tử Ngọc tươi cười ôn hòa, ngữ khí lại trầm xuống “Sư phụ cái gì cũng tốt, trí kế tài cán đều giỏi, kinh nghiệm nội tình đều không thiếu, chỉ là thiếu dã tâm.”

Sở Tích Vi không nói lời nào. Sở Tử Ngọc đưa tay rót cho hắn chén rượu: “Nhưng mà dã tâm như vậy, A Nghiêu… ngươi cũng không có sao?”

A Nghiêu, trong ngực ngươi có chí khí ngút trời, không muốn thỏa hiệp với hiện trạng, cũng không thần phục trước uy hiếp.

Tuy là ta, cũng vì mười năm thăng trầm tang thương của ngươi mà sinh ra cảm giác kinh tâm.

Nhưng ngươi và ta chung quy không giống nhau.

Vì kẻ làm vua là kẻ tối vô tình, ta có thể buông xuống ân oán yêu hận, vì mục đích không từ thủ đoạn, chỉ cần có chỗ dùng, không gì có thể vứt bỏ phía sau.

Mà ngươi tuy có dã vọng, lại không có cái lòng tàn nhẫn này.

Ngươi gánh vác ân nghĩa, lòng mang vướng bận, liền như chim ưng bị trói trong xiềng xích, có thể lên như diều gặp gió, lại không thể bay lượn chín tầng trời.

Một khi đã như vậy, ta vì sao không dám dùng ngươi?

Sở Tích Vi không nói được một lời. Sở Tử Ngọc cũng rất có kiên nhẫn mà chờ, khóe môi hàm tiếu, trong lòng định sẵn.