Người có tên cây có bóng. Tôn Mẫn Phong bằng một tay y thuật kiêu ngạo trong giới đại phu (*), danh hiệu “Quỷ Y” nức tiếng rốt cuộc không phải là được tôn bừa chém gió.

[(*) Nguyên văn: Ngạo thị Hạnh lâm. Hạnh lâm có nghĩa là rừng hạnh. Theo điển cố Đổng Phụng người nước Ngô thời Tam Quốc, ở ẩn tại Lư sơn chữa bệnh cho người không lấy tiền. Người bệnh nặng mà khỏi, trồng cho ông năm cây hạnh, người bệnh nhẹ trồng một cây. Chỉ mấy năm sau đã thành rừng. Về sau từ “hạnh lâm” là chỉ giới y học thầy thuốc.]

Hắn đem túi vải tùy thân mở ra, từ trong lấy kim châm cùng dược liệu giúp tên Bách Quỷ môn đệ tử bị đe dọa tánh mạng kia bức độc. Hắn chữa trị xưa nay chính là đi kỳ huyệt hạ mãnh dược, thật sự trong vòng một nén nhang đoạt lại mạng người, đang cố gắng để người kia tỉnh táo lại.

Mọi người không muốn chờ suông, mỗi người đối tình huống hiện tại sôi nổi phát biểu ý kiến của mình, đều muốn tìm được đường ra an toàn nhất, trong lúc nhất thời đương trường ầm ĩ, may mắn có Sắc Không ở đây mới không nháo đến quá phận. Sở Tích Vi nhíu mày, trong lòng rất nhanh đem lực lượng hai bên địch ta làm một phen cân nhắc.

Lần này Võ Lâm đại hội mời rộng rãi các đại môn phái, người tham dự cũng phải hơn hai ngàn. Hơn nữa trong Vô Tướng tự có nhiều tăng nhân, bởi vì trước đó Bách Quỷ môn cùng Triệu Băng Nga dự mưu, đem một trường chém giết kia khống chế trong phạm vi không tổn thương nguyên khí, hiện tại liền tính đơn giản bỏ qua những kẻ thương vong, dư lại cũng có hơn ba ngàn người. Ngoài ra Doanh Tụ mang theo nhân thủ, tổng cộng bốn ngàn người, cũng được cho là người đông thế mạnh.

Theo lời Hằng Minh vừa rồi, hướng Lạc Nhật nhai xuất hiện kỵ binh dị tộc ước chừng hơn một ngàn người, dù có đao binh hỏa khí trợ giúp, đối với bên này cũng không chiếm ưu thế gì. Trước mắt đáng lo ngại chỉ có hai điểm: Lạc Nhật nhai bên kia còn dị tộc hậu viện nào nữa hay không, cùng với còn bao nhiêu Táng Hồn cung ám khách không nằm trong khống chế của Triệu Băng Nga.

Từ bên ngoài nhìn vào, võ lâm bạch đạo phần thắng khá lớn. Nhưng mà chính bởi vì thế, Sở Tích Vi mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao lỗ mãng xung phong liều chết nhất thời thống khoái dễ dàng, nhưng đi sai bước nhầm muốn ngăn cơn sóng dữ lại khó khăn hơn nhiều.

“Diệp công tử lần này trầm tư, chính là có chủ ý gì?” Cặp mắt của Hằng Viễn cực kỳ thông minh, thật sự từ biểu tình trên mặt Sở Tích Vi nhìn ra chút manh mối, liền mở miệng hỏi.

Không chờ Sở Tích Vi nói chuyện, La gia chủ kia đã giận dữ nói: “Lo trước lo sau, không quả quyết, thật sự là hành vi của đàn bà! Bất quá chỉ hơn một ngàn dị tộc, chẳng lẽ tập hợp sức lực của chúng ta không thể giết sạch? Chúng ta luyện một thân võ nghệ, chẳng lẽ so ra còn kém những đao phủ chiến mã man rợ kia?”

Lời này nói đúng tim không ít người, tiếng đáp ứng sôi nổi cất lên, khiến cho Sở Tích Vi đau đầu, mở miệng cũng liền cứng rắn lạnh lùng: “La gia chủ nếu cảm giác chính mình có khả năng giết địch lui quân, chúng ta cũng không ngăn cản ngài làm gương cho binh sĩ, thỉnh!”

Nghe vậy, Doanh Tụ cũng che miệng cười khẽ, nói: “Đúng a, La gia chủ nhiệt huyết dâng trào, không ngại mang binh dẹp chông gai, cũng để cho chúng ta kiến thức một chút phong thái Hoa Nguyệt sơn trang nha!”

Dừng một chút, nàng lại giống như vô ý mà đảo qua mặt từng người, ý cười cũng trở nên lạnh lẽo: “Có người nguyện ý lấy thân phạm hiểm để cho mọi người một đường thoát vây, chúng ta ngoại trừ cảm niệm từ bi đại nghĩa, còn có thể làm gì nữa chứ?”

Lời vừa nói ra, La gia chủ cắn gãy răng cũng phải đem khí phách vọt tới bên miệng muốn nói ra nuốt vào trong bụng, những người khác còn có dị tâm cũng không muốn vô duyên vô cớ lấy tánh mạng chính mình đi vì người khác thử đao, trong lúc nhất thời cũng không thể không kiềm chế xuống.

Sắc Không mắt mặc dù không nhìn thấy, lỗ tai lại tinh, trong đầu so với người khác đều rõ ràng minh bạch, nghe được một phen khập khiễng này, âm thầm lắc đầu, bỗng nhiên liền hiểu được một câu Đông Đạo Đoan Nhai lúc còn sống đã nói qua …

“Việc thay đổi nhưng không thay đổi, trong lòng thủ sẵn ứng biến, mới là đường lối đúng đắn.”

Bao nhiêu người ở đây cũng đã từng khoái ý ân cừu tiêu sái đến rồi đi, cho tới bây giờ bước chân thêm trói buộc, ngoại trừ mệt mỏi vì thói đời, càng là bởi vì nhân tâm biến đổi.

Thay đổi là chuyện thường tình của con người. Sắc Không từng cho là mình đã hiểu rõ, đến bây giờ mới bỗng nhiên cảm thấy còn chưa đủ minh bạch.

Đúng lúc này, có người tới phía sau Sở Tích Vi, thấp giọng nói: “Diệp công tử, đường núi phía đông Tam Nương bên kia truyền đến tin tức – đã dọn sạch trở ngại, tùy thời có thể an bài lui lại.”

Sở Tích Vi liếc mắt một cái sang mọi người đang nín thở nghiêng tai, mở miệng hỏi: “Đường phía Nam bên kia có động tĩnh gì?”

“Tiêu Diễm Cốt đem đường núi phía Nam canh giữ đến cẩn thận. Nếu không có tín vật của Hách Liên Ngự, Triệu Băng Nga hay Bộ Tuyết Dao, bất luận kẻ nào tới gần đều giết không tha.” Dừng một chút, thuộc hạ bổ sung “Lúc chúng ta tiến đến xa xa trông thấy Triệu Băng Nga dẫn người đi về đường núi phía Nam, xác nhận muốn cùng Tiêu Diễm Cốt hội hợp.”

Hằng Viễn nhíu mày trầm tư cũng không vội mở miệng, La Tử Đình hỏi: “Một khi đã như vậy, không thì chúng ta mượn đường núi phía Đông rời đi?”

“Từ đường núi phía Đông rời đi dễ dàng. Nhưng mà một khi chúng ta từ bên này đi rồi, liền tương đương đem Vấn Thiện sơn chắp tay nhường cho bọn chúng.” Doanh Tụ thản nhiên nói “Vấn Thiện sơn thất thủ, Táng Hồn cung cùng dị tộc liền có thể ở nơi đây trú điểm, phân cách Già Lam thành cùng biên quan. Với Già Lam thành việc này mà nói chính là dẫn sói vào nhà, đối với biên quan lại chính là thanh đao đâm sau lưng … Các ngươi tự xưng hiệp nghĩa hơn nửa đời, bây giờ là muốn làm tội nhân thiên cổ hay sao?”

Lời vừa nói ra, cho dù là La gia chủ cũng không lên tiếng. Trái phải rõ ràng trước mặt, không ai có thể đem bản thân đặt trên dân chúng quốc gia, cho dù có tư tâm này, hết thảy cũng như con chuột trong cống ngầm không thể lộ ra.

Một lát sau, người đầu tiên mở miệng là Sắc Không, hắn chắp tay nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai. Lão nạp may mắn làm thiền sư của Vô Tướng tự, được cửa phật giáo dục, chịu phó thác của sư trưởng. Hiện giờ sài lang hoành hành, tai vạ đến nơi, tuy tạo sát nghiệp cũng là vì bảo hộ sự sống. Dưới chồng trứng sắp đổ, ta sẽ dẫn đệ tử cửa Phật thủ hộ Già Lam thành, bảo vệ dân chúng quanh đây bình yên, bỏ mạng không tiếc, nửa bước không rời!”

Hằng Viễn mở to hai mắt, môi mấp máy: “Sư phụ…”

“Hằng Viễn, tâm ngươi không vì ngoại vật dẫn dắt, lấy được không bỏ xuống được, cùng phật có duyên lại không phận. Cho tới bây giờ cơ duyên đã hết, ngươi… mang theo sa di trong chùa, theo các vị thí chủ xuống núi đi.” Sắc Không nghiêng đầu về hướng hắn đứng, mỉm cười “Nguyện Phật tổ phù hộ, trường an vô ưu!”

Tiết Thiền Y bởi vì đứng gần, vào giờ khắc này nhìn thấy đôi mắt Hằng Viễn đột nhiên đỏ lên, hắn hai tay nắm chặt, yết hầu lên xuống, đáng tiếc thiên ngôn vạn ngữ đều bị nghẹn lại, một chữ cũng đều không nói ra được.

Các tăng nhân lấy Hằng Minh làm đầu lĩnh, chắp tay tụng kinh. Mọi người nguyên bản đang nóng nảy, trong tiếng kinh văn dần dần lặng xuống. Bọn họ đảo qua mỗi khuôn mặt bên người, cho dù chỉnh tề hay là chật vật, bàn tay nắm binh khí hết buông lỏng lại xiết chặt, vừa kinh hoảng, lại vừa thanh minh hiếm thấy.

Sở Tích Vi không biết khi nào đến đã đến bên cạnh Doanh Tụ, nhẹ giọng hỏi: “Người của ngươi còn có thể ngăn chặn bao lâu?”

“Nếu muốn bảo tồn thực lực, còn có thể chu toàn gần hai canh giờ.” Doanh Tụ cau mày “Khi ta tới đã xem qua tình huống bên kia, những dị tộc đó là từ Tây lĩnh mượn đường lại đây, dẫn đầu chính là một ‘Lang Vương’. Tuy nói xuất hiện trong rừng núi chỉ có hơn ngàn người, nhưng mà…”

Nàng nói còn chưa nói xong, khoảng mười người bước chân đầy máu mang theo một thân phong trần vội vàng chạy tới, khiến cho mọi người đang trầm tư sôi nổi bừng tỉnh, nhất tề ngẩng đầu nhìn qua.

“Thiếu cung chủ!” Huyền Nghiễn là người đầu tiên kêu lên. Thái Thượng cung đệ tử đều nở nụ cười, ngay cả tính tình trầm ổn như Huyền Hiểu cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Những người này đỡ lẫn nhau, người dẫn đầu một thân đạo bào đều bị máu nhiễm đỏ, tóc tai rối loạn chật vật bất kham, chiếc mặt nạ trên mặt sớm đã không thấy, sợi tóc tán loạn phủ xuống vết sẹo vô cùng thê thảm, chỉ lộ ra một đôi mắt thanh minh.

Trong tay của hắn nắm đồng tiêu nhuốm máu, nhìn thấy đương trường nhiều người tụ cùng một chỗ như vậy, thật dài mà nhẹ nhàng thở ra, vừa bi thương cũng vừa may mắn: “Các vị tại đây thật tốt…”

Mọi người nghe vậy trong lòng cảm thấy trấn định, chỉ có số ít vài người vẫn đề phòng. Sở Tích Vi cùng Doanh Tụ liếc nhau, một người ngón tay đặt lên Kinh Hồng đao, một người tay áo rung nhẹ, đoản đao Cô Loan đã lặng yên rơi xuống nắm trong tay.

Tiết Thiền Y kinh hỉ nói: “Huyền Tố đạo trưởng! Ngươi cùng Đoan Hành đạo trưởng dẫn người đi Lạc Nhật nhai, hiện tại cũng biết tình huống bên kia?”

Huyền Tố tha bước chân mỏi mệt đến gần, gật đầu nói: “Dị tộc là từ Tây lĩnh mà đến. Ta cùng với mọi người đuổi tới Lạc Nhật nhai chỉ thấy những người này đang vượt sông, nhân số đông đảo, mặc giáp mang binh… Trương phán quan của Bách Quỷ môn dẫn người gác Lạc Nhật nhai, đáng tiếc ít người không chống lại được số đông. Sư thúc bày trận, tập hợp mọi người kéo dài hành động bọn chúng. Trương phán quan liền mang theo tử sĩ đem dầu hỏa đoạt được từ chỗ Bộ Tuyết Dao … nổ phá hủy đường núi, khiến cho vách núi sụp xuống chặn con đường phía trước, đem chính mình cùng mấy ngàn dị tộc đều ngăn ở dưới Lạc Nhật nhai. Chỉ có mấy người chúng ta cùng một đội tiên phong quân trước lúc nổ hủy con đường xông được vào trong rừng.”

Hắn nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Từ lúc vào núi tới nay đạo trưởng tuổi tuy còn trẻ đã trầm ổn đáng tin lúc này che mặt mà khóc, bộ dáng khổ sở tới cực điểm.

Mọi người đã nghe Tiết Thiền Y cùng Hằng Viễn nói rõ tiền căn, hiện giờ lại từ chỗ Huyền Tố nghe tới hậu quả, trong lúc nhất thời thổn thức không thôi.

Sắc Không giận dữ nói: “A Di Đà Phật…”

Huyền Tố đã quỵ xuống trước mặt hắn, khóc không thành tiếng. Mấy người theo hắn tiến đến cũng đem người bị thương buông xuống, những người biết chút kỳ hoàng thuật sôi nổi tiến lên cứu giúp. Tôn Mẫn Phong nguyên bản đang bận rộn rút châm cho tên thuộc hạ Bách Quỷ môn kia, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thoáng nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát: “Tránh ra!”

Lời còn chưa dứt, một người “bị thương” đột nhiên vùng lên, vươn tay chụp vào Huyền Anh đang cúi người xem xét tình hình thương tích. Chỉ thấy lưng bàn tay hắn thối rữa chảy mủ, há miệng cũng là gào thét không tiếng động, xem ra đã bị người cắt ngang đầu lưỡi!

Huyền Anh đồng tử co lại, lúc này muốn tránh đã không còn kịp. Mắt thấy cái tay kia phải chụp trúng mặt hắn, một thanh đoản đao nhẹ nhàng như én bay khỏi núi, đột nhiên xẹt qua trước mặt, đem cái tay kia sống sờ sờ chặt bỏ, đồng thời Doanh Tụ một cước đem Huyền Anh đá văng, tránh khỏi máu phun tung toé.

Máu kia rơi xuống đất, vậy mà biến thành màu đen! Mấy kẻ “bị thương” đó đều là bạch đạo nhân sĩ mấy ngày trước bị bắt, lại bị Bộ Tuyết Dao phục dược thành “Độc nhân”, sống không qua vài ngày, cả người máu huyết đều mang độc, một khi dính vào liền bị kéo thành đệm lưng. Lần này nếu không phải Tôn Mẫn Phong ở đây, chỉ sợ sự tình liền không xong.

Cùng lúc đó, “Huyền Tố” đang khóc thảm đột nhiên động thủ, trong tay hắn có thêm một cái Hồ Điệp tiêu bén nhọn phóng thẳng về hướng Sắc Không. Nhưng mà lão tăng mù giống như đã sớm đoán được có một chiêu này, trước tiên nghiêng người né tránh, đồng thời tay trái biến chưởng thành trảo tóm lấy thắt lưng hắn, đem kẻ này quăng ra ngoài.

Thân hình “Huyền Tố” ở giữa không trung đầu dưới chân trên, cũng thuận thế xoay chuyển, Hồ Điệp tiêu chợt bay ra. Hai người gần đó bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng, lúc này ngã xuống đất run rẩy, miệng sùi bọt mép.

Không đợi đứng vững, “Huyền Tố” hai tay búng ra nhanh như chớp. Sở Tích Vi ánh mắt nhíu lại nhảy vọt đến, Kinh Hồng đao từ dưới quét lên, nghịch thế vẽ một cái đao hoa, ngay lúc chỉ mành treo chuông xoay một vòng lớn. Mọi người nhìn không rõ, chỉ có thể nghe thấy mấy tiếng “Leng keng đinh đang” liên tiếp. Ngay sau đó Sở Tích Vi đao thế biến đổi, nội lực vận vào thân đao, bao nhiêu tế châm nhỏ mảnh như lông trâu “dính” trên lưỡi đao như mưa rào quay ngược trở về. Nếu “Huyền Tố” không trở tay kịp giật ngoại bào vung lên cao, tựa như một chiếc ô xoay tròn chắn xuống, chỉ sợ người hắn đã bị ghim thành con nhím.

Hai bên kinh biến động tác mau lẹ, không ít người còn chưa lấy lại tinh thần. Huyền Nghiễn không thể tin mà nhìn “Huyền Tố”: “Thiếu cung…”

“Đó… đó không phải là Huyền Tố đạo trưởng!” Một cái thanh âm khàn đục cắt ngang lời hắn. Chỉ thấy tên thuộc hạ Bách Quỷ môn được Tôn Mẫn Phong thu hồi một cây kim châm cuối cùng, vừa mới bước nửa chân vào Diêm Vương điện đã mở mắt ra, run rẩy vươn tay chỉ hướng “Huyền Tố”, hận không thể ngoạm một miếng thịt kẻ này: “Nàng… nàng là Tiêu Diễm Cốt! Nàng ngụy trang thành Huyền Tố đạo trưởng dẫn người lên Lạc Nhật nhai, lừa Trương phán quan cùng Đoan Hành đạo trưởng… Bao nhiêu người chúng ta, vốn là đều có cơ hội toàn thân trở ra, cũng bởi vì nàng ở giữa làm khó dễ…”

Hai mắt hắn đỏ ngầu. Hơn nữa mấy kẻ đi theo “Huyền Tố” đến đều trở mặt động thủ. Đương trường trong lúc nhất thời lâm vào hỗn loạn, cũng không người nào còn hoài nghi chân tướng nữa.

Sở Tích Vi cảm thấy trầm xuống – Nếu đây là Tiêu Diễm Cốt, như vậy canh gác đường núi phía Nam là ai?

Tiết Thiền Y cắn răng rút ra Xích Tuyết luyện, tung lên cao vung ra giống như giao long nổi trên mặt nước, thẳng mặt đánh tới một “Độc nhân”, cuốn lấy hắn, thuận thế quẳng đi qua.

Tiêu Diễm Cốt phi thân trở ra. Nhưng mà Sở Tích Vi đã tính chuẩn phản ứng này của nàng, trước tiên đến phía sau, một đao “Bạch hồng” nghịch thế bổ tới, lúc này đây nàng liền không kịp lùi nữa.

Vết máu từ thắt lưng phía trái thẳng qua vai phải. Cho dù Tiêu Diễm Cốt đã dốc hết toàn lực bảo vệ tâm mạch, cũng hiểu được chính mình thiếu chút nữa bị một đao kia chém thành hai nửa. Nàng phun ra một búng máu, mắt thấy đánh lén không thành, liền bấm tay thổi còi. Nguyên bản mấy tên thủ hạ từng người đang chiến đấu hợp lại một đường chặn truy kích. Tiêu Diễm Cốt nhân cơ hội xoay người lướt qua đầu tường, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

“Đuổi theo!” Hằng Minh một trượng đem địch nhân chặn đường trước mặt đánh thành cái đầu nở hoa “Tuyệt đối không thể buông tha yêu nhân này!”

Mọi người vốn đang căng thẳng như dây cung, lúc này xảy ra chuyện như vậy, liền giống như hồng thủy bị ngăn chặn tìm được điểm phát tiết, không để Sắc Không ngăn trở đã lao ra không ít người. Sở Tích Vi cùng Doanh Tụ đánh cái thủ thế. Người sau hiểu ý ngăn những người còn lại, hắn thì đối Sắc Không thì thầm vài câu, hai người đồng thời đuổi theo.

Tôn Mẫn Phong ngồi xuống bên cạnh một thi thể độc nhân, lấy ngân châm thăm vào đại huyệt trên ngực bụng người này, đôi mày nhăn đến kẹp chết ruồi. Doanh Tụ một bên cùng đám người La Tử Đình, Huyền Hiểu tương trợ, một bên bớt thời giờ nhìn hắn một cái, nhịn không được hỏi: “Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, có chuyện gì?”

“Đều nói ‘có lửa mới có khói’. Nhưng mà những người này độc đã nhập vào phế phủ, nếu thật sự là đã nhiều ngày bị nhốt, như vậy…” Tôn Mẫn Phong ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí hiếm thấy mà ngưng trọng “… Đây chỉ sợ không phải là độc, mà là… cổ.”

Ý cười trên mặt Doanh Tụ chợt tắt.

Tôn Mẫn Phong đứng lên, đối nàng nói: “Doanh Tụ cô nương, nếu ta không đoán sai, trước đó chúng ta ở trong núi ngăn lại cánh quân tiên phong kia, chỉ sợ…”

Bên này phỏng đoán kinh tâm động phách tạm hoãn, Sở Tích Vi bên kia mang theo Sắc Không đuổi sát đi qua tránh sinh biến cố. Hắn tuy khinh công thượng thừa, nhưng Sắc Không hai mắt mù dĩ nhiên chậm một ít. Chờ đến lúc hai người đuổi kịp đám người lúc trước, đã đến ngã tư lớn chia đường không xa bìa rừng, mọi người đều cầm binh khí trong tay bày trận sẵn sàng đón địch, đem những người bên trong vây chặt như nêm như cối.

Sở Tích Vi biến sắc. Bị bọn họ vây vào giữa lại là một đội “Ma Yết”!

Hơn trăm “Ma Yết” cũng làm thành vòng vây, hoàn toàn ngăn trở võ lâm bạch đạo. Được bọn họ bảo hộ ở bên trong chính là Triệu Băng Nga cùng một  người áo xanh.

Triệu Băng Nga sắc mặt thực khó coi, tái nhợt thảm đạm như người sắp chết, vết máu bên khóe môi nhìn thấy ghê cả người. Sở Tích Vi nhìn thấy trước ngực nàng một mảng huyết sắc, giống như suýt nữa bị người một kiếm xuyên tim.

Hoa Tưởng Dung rút kiếm kêu lên: “Triệu Băng Nga, Tiêu Diễm Cốt quả nhiên là tới tìm ngươi hội hợp. Hôm nay hai người các ngươi đừng mong rời khỏi Vấn Thiện sơn!”

Người áo xanh được Triệu Băng Nga che ở phía sau đứng yên như tượng gỗ, không phải là Tiêu Diễm Cốt vừa rồi ngụy trang thành bộ dáng Huyền Tố, đánh lén không thành chạy ra Vô Tướng tự thì còn ai vào đây? Trách không được mọi người kích động đến như thế.

Triệu Băng Nga mày liễu dựng thẳng, há miệng muốn nói cái gì. Đáng tiếc hơi thở vừa động, lại chỉ nôn ra một búng máu.

Ánh mắt Sở Tích Vi ở trên người áo xanh kia đảo qua, dừng lại trên đôi mắt trống rỗng cùng máu nhiễm trên thân Vô Vi kiếm trong tay hắn.

Vết thương nhỏ hẹp trên ngực Triệu Băng Nga, cùng thanh kiếm này vừa lúc ăn khớp. Như vậy… đây không phải Tiêu Diễm Cốt, mà là Huyền Tố chân chính!

Sở Tích Vi đang muốn lên tiếng ngăn cản, đột nhiên sống lưng phát lạnh. Hắn quay đầu nhìn thấy trên một cây đại thụ phía sau cách đó không xa có hai thân ảnh.

Một nam một nữ, một đứng một ngồi. Nữ nhân là Tiêu Diễm Cốt đã bỏ mặt nạ, nam nhân là người sau biến cố tại Độ Ách động đã biến mất không thấy tung tích – Hách Liên Ngự.

Hách Liên Ngự khóe miệng hàm tiếu. Đồng tử Sở Tích Vi nhất thời co lại.

Một thanh âm tụ lại thành đường theo gió truyền vào trong tai, ôn hòa tao nhã, lại mang theo ác ý không thể xóa nhòa: “Nói cho bọn chúng biết đi. Để cho bọn họ biết người Triệu Băng Nga liều chết che chở không phải là Tiêu Diễm Cốt, mà chính là Huyền Tố… Táng Hồn cung Tả hộ pháp cùng Thái Thượng cung Thiếu cung chủ có quan hệ gì không thể cho ai biết? Mê Tung lĩnh cùng Vong Trần phong có cấu kết gì? Triệu Băng Nga cùng Bách Quỷ môn đạt thành hiệp nghị gì? Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ rồi hãy nói. Nhiều một câu thiếu một chữ, ngươi cũng có thể hình dung ra hậu quả!”

Sở Tích Vi tay trái nắm chặt thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự, đối phương lại mỉm cười: “Hoặc là, ngươi cái gì cũng không nói, cứ nhìn bọn họ trừ ma vệ đạo, diệt tà phò chính. Hy sinh một Huyền Tố bảo hộ một Thái Thượng cung, giết Triệu Băng Nga miễn trừ hậu hoạn cho Bách Quỷ môn. Nhất tiễn hạ song điêu. Như thế nào?”