Liễu Thanh Phong tưởng tượng mình đang mang bộ mặt xấu hổ, cúi đầu vân vê góc áo, nói với Dạ Du: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người tự nhiên run một chút

Liễu Thanh Phong lại tưởng tượng mình đang kiêu ngạo nâng cằm Dạ Du lên, giống như đang nói với nữ tử: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người run còn hơn cả lần trước.

Chẳng lẽ chính mình đi xài xuân dược, đem gạo nấu thành cơm, đem điều không nên làm đi làm, rồi sáng hôm sau lệ đầy mặt cầu xin Dạ Du: “Dạ Du, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, không thể không muốn ta…”

——— —————— —————–

Người gõ cửa là A Đào.

Khuôn mặt ửng lên do chạy vội vã, mũi hồng hồng do bị lạnh, đôi mắt cũng đỏ quạch do khóc nhiều…

Vương Đức Như lúc này đã mặc áo khoác, quấn khăn kín mít mới dám bước ra, nhìn thấy A Đào thì kinh ngạc, câu đầu tiên là: “A Đào, sao mặt ngươi lại sưng đỏ thế này?!”

Dạ Du đang một lòng cất giấu đầy tâm sự, nghe nói, liền quay đầu lại nhìn A Đào, câu đầu tiên là: “Bị đánh? Ai đánh ngươi?”

Trên mặt hai người đều lộ vẻ chia sẻ quan tâm, vây quanh A Đào vì khóc mà thở dốc, liên tục lắc đầu nói không nên lời, ba người loạn như cào cào.

Chỉ có Liễu Thanh Phong, lúc này đã khoác áo bông chỉnh tề, tựa vào cửa phòng, dùng thần sắc lười biếng, giọng nói lơ đễnh hỏi; “Không lẽ người trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

A Đào gật đầu thật mạnh, muốn nói gì đó nhưng lại bị tràng ho chặn lại.

Liễu Thanh Phong hạ mắt xuống, giấu đi sự ủ rũ, lại nói: “Có người bệnh cấp tính? Muốn mời Vương đại phu đến tận nhà chẩn bệnh?”

A Đào tiếp tục gật đầu, mở to đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía Vương Đức Như.

Vương Đức Như thở dài, xoay người về phòng lấy hòm thuốc.

Da Dụ cuối cùng cũng nhớ ra A Đào lúc trước giúp mình cũng không ít, thế nào cũng coi là bằng hữu, vì thế y vô cùng bối rối, đôi mắt trông mong nhìn Liễu Thanh Phong.

Liễu Thanh Phong thật sự không thể thích cô gái lanh lợi, sáng sủa, xinh đẹp trước mắt này, tuy rằng cũng biết rõ trong lòng đang hơi hơi ăn nhiều dấm chua, nhưng mà vẫn nhịn không được. Đã có lúc Liễu Thanh Phong nhịn không được, nghĩ muốn bung một trận không kiêng nể gì hết, đáng tiếc là hắn từ nhỏ đã được dạy phải đối xử tốt với phái nữ… Còn có, Liễu Thanh Phong là nam nhân, Dạ Du cũng là nam nhân, Liễu Thanh Phong không dám đem tương lai của hai người ra đánh đố.

Hắn thở dài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa viện, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt Dạ Du và cũng không mở miệng ra an ủi A Đào đang khóc như mưa.

Mãi đến lúc Vương Đức Như ôm hòm thuốc ra, giục A Đào đi, Liễu Thanh Phong mới mở miệng: “Dạ Du, ngươi đi theo cùng đi, xem có thể giúp được gì thì giúp.”

Dạ Du ngẩn người: “… Không đi theo cùng sao?”

“Không.” Liễu Thanh Phong cười, xoay người đóng cửa, tự bắt bản thân không lưu luyến Dạ Du nữa.

Mùa đông rét lạnh, ly trà ấm áp rót ra chưa được bao lâu đã dần mất đi hơi nóng, Liễu Thanh Phong cầm ly trà, một hơi uống hết, hắn ngồi trên ghế nhìn bàn đồ ăn lạnh lẽo, tự nhiên thấy mất đi khí lực.

Hắn phát hiện chính mình gần đây đang sa vào một cái vòng luẩn quẩn kỳ quái: nhận thức bản thân yêu thương Dạ Du, vì thế quyết định giữ chặt lấy Dạ Du không cho rời đi, sau đó lại cảm thấy nếu yêu thì phải cho đối phương một cuộc sống tự do và có hy vọng, mà sau đó lại cảm giác nếu có thể cho đối phương tự do, vậy hắn yêu không sâu nên mới có thể từ bỏ, một lúc sau hắn lại thấy bản thân mình là thật lòng yêu Dạ Du…

Luẩn quẩn mãi vẫn không xong, hắn hít một hơi thật sâu, cứ nghĩ ngợi như vậy, rối rắm chết người mất!

Liễu Thanh Phong vuốt miệng ly trà, cố gắng thanh trừ những suy nghĩ rối rắm trong đầu ra chỗ khác.

Mắt trái Liễu Thanh Phong đột nhiên nháy nháy.

Hắn lại thất thần suy nghĩ, nháy mắt trái rốt cuộc là hên hay xui?

Hắn không phải người mê tín, nhưng lại cảm thấy hắn phải nghĩ đến chuyện của những người khác thì mới tốt.

Hắn cố gắng nghĩ về cha mẹ ở kiếp trước, nghĩ đến bạn bè, thậm chí nghĩ đến cả con thằn lằn hắn từng nhìn thấy ở góc nhà, mùa hè mỗi năm, trong vài ngày hắn luôn luôn thấy một con thằn lằn trông rất quen thuộc đang rình ở góc tường hay trên nóc nhà, đợi chờ con muỗi chui đầu vào.

Đồng thời, hắn cũng nhớ lại trăm nghìn lời dặn bảo của cha mẹ, bảo hắn nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định không được buông tay hạnh phúc thật sự và không cần nhẹ dạ với những người mình gặp thoáng qua.

Nhưng mà kiếp trước, hắn đã sớm biết mạng của mình không dài, sự thật đúng là như vậy. Huống chi thời gian ngắn ngủi, hắn cũng không tìm được người mình thật sự thích.

Đến kiếp này, lại gặp Dạ Du…

Nếu cha mẹ biết được, chắc sẽ vui mừng, chắc sẽ gật đầu đồng ý nhỉ?

Bọn họ từ đầu đã không đòi hỏi nhiều, không bắt hắn phải cưới vợ sinh con nối dòng, chỉ hy vọng hắn hạnh phúc…

Hạnh phúc…

Vì thế, nếu…

Nếu hắn chủ động một tí, có khi, Dạ Du sẽ chấp nhận hắn thì sao?

Nhưng mà, chủ động như thế nào?

Liễu Thanh Phong tưởng tượng mình đang mang bộ mặt xấu hổ, cúi đầu vân vê góc áo, nói với Dạ Du: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người tự nhiên run một chút

Liễu Thanh Phong lại tưởng tượng mình đang kiêu ngạo nâng cằm Dạ Du lên, giống như đang nói với nữ tử: “Dạ Du, ta thích ngươi…” Người run còn hơn cả lần trước.

Hắn không khỏi có chút suy sụp.

Chẳng lẽ chính mình đi xài xuân dược, đem gạo nấu thành cơm, đem điều không nên làm đi làm, rồi sáng hôm sau lệ đầy mặt cầu xin Dạ Du: “Dạ Du, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, không thể không muốn ta…”

Liễu Thanh Phong cầm tóc mình giựt liên hồi… Quên đi quên đi, hiện giờ việc thích hợp nhất chính là đi ngủ, ngủ thật ngon rồi sau khi dậy sẽ trở lại làm mình thường ngày, không cần phải tiếp tục động kinh như thế.

v

Về phần Dạ Du, y đi theo Vương Đức Như, nhìn thấy A Đào khóc sướt mướt, lòng có hơi sợ hãi.

Y cảm giác chính mình có chút hoảng loạn, không thể xác định có phải hay không vì y rời đi vị chủ nhân mới mà y luôn muốn giữ chặt trong tay? Lúc trước thoát khỏi chủ nhân cũ, y tuy có ngỡ ngàng nhưng sẽ không muốn nhớ lại quá khứ. Còn bây giờ, mới rời khỏi người Liễu Thanh Phong một chút, y đã hận không thể chạy trở về.

Cơm mới chỉ ăn một nửa, người nọ không biết là có nhớ mà ăn no không, lần nào ăn cũng rất ít, làm cho y lo lắng không thôi, mà lại không dám mở miệng nói lung tung vì sợ người nọ tức giận. Mà người nọ mỗi lần nếm đồ ăn, cũng chỉ cười cười khen vài câu, chứ không ăn nhiều hơn.

Thời tiết lạnh, cũng không biết người nọ có ngoan ngoãn khoác thêm áo vào không, người nọ luôn tiện tay quăng áo khoác ra chỗ khác, nói là ngại mặc, xương cốt bị ép làm cảm thấy đau nhức, y lại đau lòng, vừa khó xử vừa tự trách. Cũng may là mỗi lần như vậy, y đều nhặt áo lên, tự tay khoác lên người nọ, người nọ tuy hơi cau mày nhưng luôn luôn nhận lấy.

Tiếng pháo lại vang lên, ánh lửa theo tiếng “bùm bùm” tóe ra đầy đất, bọn nhóc kêu sợ hãi còn mấy vị người lớn thì cười to, không khí ngày tết tràn ngập khắp mọi nơi.

Dạ Du nháy mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên hắn biết mùi khói và không khí náo nhiệt của việc ăn tết.

Chỉ là… Người nọ, ở một mình, có khi nào cô đơn, có khi nào buồn không?

Trước khi gặp Liễu Thanh Phong, Dạ Du cảm giác mình chỉ là một kẻ trì độn đã chết lặng, sau này gặp được Liễu Thanh Phong, y lại thấy bản thân sống lại.

Đang suy nghĩ, Dạ Du cảm giác có người đang túm ống tay áo của mình, cúi đầu xuống, thấy A Đào đang rụt rè nhìn mình.

“Sao thế?” Dạ Du nghe thấy giọng nói của mình vang lên.

“Dạ đại ca, ta sợ…” A Đào khóc thút thít.

“Không có việc gì đâu, ” Dạ Du an ủi, “Có Vương đại phu ở đây…”

“Sợ là cả Diệu Thủ thần y cũng không chữa được…” A Đào cố gắng nhịn xuống thương cảm, không khóc lớn nữa, mắt đầy nước nhìn Dạ Du, sau đó nói: “Dạ đại ca, ngươi biết không, nguyện vọng lớn nhất của cha ta, chính là nhìn thấy ta được an bề gia thất… Từ lúc nương qua đời, ta đều do phụ thân chăm sóc… Phụ thân chăm sóc ta rất tốt, thậm chí, thậm chí cũng không tái hôn…”

“Ân” Dạ Du thấy nàng khóc, thân thể không tự nhiên, cứng còng lại.

Thế mà A Đào ôm lấy y, đầu chôn trong lòng ngực y, nức nở nói: “Dạ đại ca, ngươi lấy A Đào được không, A Đào thích ngươi… Phụ thân nhất định sẽ đồng ý…”

Vương Đức Như liếc xéo, rồi đi bắt mạch cho phụ thân A Đào, coi như chưa thấy gì hết.