Kiểu váy hoa mỏng manh như vậy nếu khí chất không đủ, thì hết thảy ảnh chụp được đều sẽ như mấy bức ảnh tầm thường treo trong mấy phòng chụp cũ kĩ.
Nhưng Nam Nhược có gương mặt rất tinh xảo, ngũ quan xuất chúng, tỉ lệ vóc người càng không để cho người ta xoi mói.
Bằng vậy cô đứng trước ống kính bày ra bất luận động tác gì, hòa thêm biểu cảm trên mặt thích hợp, chính là vẽ nên một bức tranh sơn dầu mĩ lệ không chê vào đâu được.
Một bức lại một bức tranh sơn dầu hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người, khiến cho bọn họ không khỏi rung động.
Thời điểm đợi được hai người bọn họ rốt cục cũng quay trở lại, thì buổi chụp hình cũng đã trôi qua hơn nửa. Một tiếng than mệt Nam Nhược cũng không có, trái lại Khương Vĩ thì mệt muốn bở hơi tai.
Lúc nào cũng vác cái camera, còn thêm thời gian dài như vậy, tay anh ta sắp phải phế luôn rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất thả máy ảnh xuống, sau đó nhìn cô gái đang thay đổi dáng pose nói, “Không cần gấp không cần gấp, trước nghỉ ngơi mười phút đi.”
Vốn dĩ là muốn chụp tiếp, vẫn là nhớ đến mặt mũi thằng oắt Thẩm Ý Đông, nếu còn không chăm sóc người ta tử tế, chốc hồi nhỡ anh đến chuyện sẽ tìm tới anh ta tính sổ sợ không phải chuyện đùa.
Đến cả anh ta cũng không phát hiện ra, lần này mở miệng lại có lắm ôn nhu như vậy.
Nam Nhược hít một hơi thật sâu, cả người thả lỏng, quả thật cảm thấy có chút hơi hơi mệt.
Nhưng cô vẫn duy trì lễ phép cần có, nhìn Khương Vĩ một cái, “Khương ca vất vả rồi.” Sau đó mới xoay người đi tới ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Ngô Già nhanh chóng đưa cho Nam Nhược chai nước, cắm ống hút vào bảo cô uống một chút để làm ẩm cổ họng.
Xong, Kha Khả mang theo hộp trang điểm đi tới, muốn dặm lại lớp trang điểm cho cô.
Vừa khéo chuyên gia trang điểm nhìn thấy cảnh này, vị chuyên gia trang điểm nọ cũng khá mến cô ấy, cảm thấy cô nhóc này rất có lễ phép nên chủ động nói, “Để đó chị làm cho.”
Kha Khả hơi hơi sửng sốt, vội vàng nhìn chuyên gia trang điểm nói, “Cảm ơn Lâm tỷ!”
Lâm tỷ chọc chọc chóp mũi cô ấy, bảo cô ấy đứng qua một bên.
Nam Nhược nâng mắt, “Làm phiền Lâm tỷ rồi ạ.”
“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện nha, chị dặm lại son cho em.”
Nam Nhược cười khì, chủ động đưa môi đến gần.
Lâm tỷ vừa mới chỉnh lại lớp trang điểm cho cô xong thì, nghe được ở đằng trước mơ hồ có âm thanh xôn xao. Cô hơi hơi tò mò bèn ngẩng cổ nhìn, trông ra đằng xa một chút.
Vừa khéo làm sao cô nhìn thấy người đàn ông kia, trên người anh mặc một bộ âu phục, đang từ tốn đi vào.
Trợ lí studio nhìn thấy anh, lập tức đi lên, “Thẩm tổng, anh như thế nào tự mình đến đây vậy ạ?”
“Hôm nay Nam Nhược nhà chúng tôi là lần đầu tiên hợp tác với mấy người, tôi tới xem xem cô ấy có gây ra phiền toái gì cho mấy người hay không?”
“Thẩm tổng, lời này của anh thật đùa quá rồi ạ. Anh là không biết cô Nam có cỡ nào chuyên nghiệp đâu. Năng lực chụp ảnh của cô ấy, chậc chậc, tôi cũng bí từ để hình dung!”
“Sao tôi nghe mà đầu óc choáng váng thế, cô đây là khen cô ấy, hay là chê cô ấy vậy.”
Trợ lí studio cười đến như hoa như bông, “Ấy ôi, đương nhiên là khen rồi ạ. Anh nhìn cô Nam thử mà xem, người xinh xắn đến nhường vậy, còn chụp ảnh đẹp như thế kia, chắc chắn là khen rồi ạ.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì cũng đã đi đến bối cảnh chụp hình ở trước mặt.
Thẩm Ý Đông đặc biệt nhìn Nam Nhược ở phía bên này, trông thấy Nam Nhược cố ý phớt lờ mình, liền cười đến càng quái dị.
Trái lại anh cũng không tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh, mà là đi tới trước mặt Khương Vĩ.
Vừa mở miệng ra liền hỏi, “Nghe trợ lí của anh nói, nên khen Nam Nhược nhà chúng tôi, Khương ca anh cảm thấy thế nào?”
Trời vừa bảnh sáng Khương Vĩ đã phải đến studio chụp hình, giờ anh ta thật mệt gần chết. Vừa ngồi xuống liền muốn nghỉ ngơi, chính là một bộ “cuộc sống này quá mức nhàm chán không có gì đáng để ông lưu luyến cả.”
Nghe được câu nói kia cũng không thể không trả lời, mặt không chút cảm xúc gật đầu, “Khen.”
Hiển nhiên Thẩm Ý Đông rất thấu triệt tính cách của anh ta.
Trước giờ Khương Vĩ luôn là người có sao nói vậy, là điển hình của trai thẳng kiên cường(*).
(*) 钢铁直男: Sắt thép trực nam, dịch thuần Việt thì chính là trai thẳng kiên cường.
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh ta, Thẩm Ý Đông liền cố ý nổi hứng đùa dai anh ta, “Trông cái mặt này của anh, thật giống như không hề muốn khen cô ấy. Ngược lại càng giống như muốn đánh cô ấy vậy.”
Khương Vĩ nào phải người miệng lưỡi vụng về, dứt khoát đáp trả, “Tôi khen người đều là vẻ mặt này.”
Không biết từ lúc nào Ngô Già đã đi tới, chào hỏi với Thẩm Ý Đông, “Thẩm tổng, không nghĩ anh sẽ đến.”
Thẩm Ý Đông cũng không lấy lòng để tâm gì cho cam, đưa tay ra chỉ chỉ Nam Nhược, “Chỉ là đến thăm nha đầu(*) này chút thôi. Như thế nào, lần đầu tiên chụp hình sau khi về nước, có quen thuộc không?”
(*) Thật ra từ này mọi khi t dịch là “con nhóc” cho thuần Việt. Nhưng chắc dạo này t đọc huyền huyễn tiên giới nhiều quá nên bị nhập =))), “nha đầu” cũng là một cách gọi cưng nựng rất hay ah ~~
“Này không có gì là quen hay không quen cả. Nam Nhược của chúng tôi luôn rất chuyên nghiệp.”
Không nghĩ tới, Khương Vĩ thế mà lại xen vào nói: “Về điểm này nè, tôi hai tay đồng ý.”
Ngô Già nhìn anh ta cười nói: “Có thể được Khương ca khen ngợi, là Nam Nhược của chúng tôi xứng đáng.”
Khương Vĩ bỗng có chút ngượng ngùng, xua xua tay.
Chờ Ngô Già đi khuất rồi, Thẩm Ý Đông bèn tò mò hỏi, “Anh như thế nào trông thấy Ngô Già liền muốn lòe ra dáng vẻ bất mãn như vậy thế?”
Khương Vĩ đang mò mẫm máy ảnh ngẩng đầu lên, trên mặt là một vẻ ‘Cậu con mẹ nó đang nói cái quỷ gì vậy?’, “Cậu có bệnh à??”
“Ồ, thế anh có thuốc không?”
“…” Khương Vĩ nhíu mày hỏi, “Có phải gần đây cậu gặp cái gì tà rồi không? Cả người trên dưới chả có nơi nào bình thường.”
“Tôi làm sao không bình thường?”
Khương Vĩ nhìn về phía Nam Nhược đứng cách bọn họ một khoảng không xa, “Là cậu sẽ nhờ tôi chăm sóc người, chỉ riêng điểm này đã rất không bình thường rồi.”
“Chuyện này có gì không bình thường. Mới không dễ có được cô gái ông đây coi trọng, còn không cho phép tôi lợi dụng anh em để quan tâm cô ấy hay sao.”
“Cậu chăm sóc người ta, người ta còn không vui kia kìa. Cậu có thấy mất mặt không?”
Thẩm Ý Đông mân mân ý cười, “Này có gì mà mất mặt cơ chứ.”
Cô không cả nể mặt mũi anh, đã không phải chuyện một hai ngày.
Nhớ lúc đầu, là chính anh không biết quý trọng, ném sạch sẽ mặt mũi của người ta. Hiện tại bị người ta ném trả lại, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Gần đây xem kịch bản cũng đều như vậy đấy thôi, trước kia kêu cái gì làm dáng kiêu ngạo lạnh lùng, về sau con đường truy vợ có bao nhiêu thác ghềnh lênh đênh(*), đều phải tự mình còng lưng ra ăn đủ.
(*) Là một cụm trong câu thơ cổ “伤妻一时爽, 追妻火葬 – Thương thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng trường.” Nghĩa nôm na là: Hai bên không ai để ý đến cảm thụ của đối phương, liền đó con đường làm liền với người còn lại thập phần khó khăn.
Tình huống của anh tựa hồ na ná vậy.
Khương Vĩ nói nghỉ ngơi mười phút chính là mười phút.
Chờ Nam Nhược chăm lại lớp trang điểm xong, anh ta bảo người mang quần áo mới đến cho cô thay, còn mình thì hí hoáy chỉnh lại camera.
Thẩm Ý Đông dứt khoát chiếm dụng chiếc ghế của Khương Vĩ, nghênh ngang ngồi ở đằng kia, cầm di động xem tài liệu.
Vốn anh là vì Nam Nhược nên mới tới đây, người cũng đã đi thay quần áo rồi, nên anh chả dư đâu hứng thú đi xem cái khác, còn không bằng xử lí sạch sẽ mấy chuyện vặt bên dưới thì hơn.
Rất nhanh, Nam Nhược đã đổi xong quần áo đi ra.
Bởi vì lần này cô mặc là một chiếc váy gạt mỏng màu tím, tà váy có phần dài, cho nên Kha Khả đi theo phía sau giúp cô nâng làn váy.
Trợ lí studio trông thấy cô đi ra thì, kinh ngạc đến thốt ra thành tiếng: “Woaaaaa!”
Mấy nhân viên đứng cạnh đó cũng hết lời khen ngợi: “Cô Nam thật là đẹp xuất sắc.”
Nghe được mấy âm thanh lẻ tẻ kia, Thẩm Ý Đông nhanh chóng ngước mắt lên.
Trông thấy một bóng dáng màu tím lướt ngang qua mắt mình, tà váy màu tím hơi mỏng bị chiếc máy quạt bên cạnh thổi tung, ngay trước mắt anh lay động bồng bềnh, hệt như cảnh tiên trong một bộ phim phim truyền hình.
Mới đầu, tầm mắt anh đều trôi theo mặt trên của chiếc váy tím mỏng.
Váy có chút trong suốt, ngoại trừ những nơi quan trọng có lớp lót màu nude che đi thì, những nơi khác đều như ẩn như hiện trông thấy da thịt của cô.
Đầu mày Thẩm Ý Đông cau chặt, lại mở mắt to hơn nữa, liền trông thấy gương mặt đã được trang điểm tinh xảo của cô, trái tim bỗng rung động kịch liệt.
Để phối với chiếc váy màu tím, phấn mắt của cô cũng là màu tím. Bởi vì lớp trang điểm hết sức mỏng, nên tạo cho người nhìn một loại cảm giác, tựa hồ đó như màu da của chính cô.
Rèm mi dày cong như bóng hồ điệp đổ xuống, cô hơi nâng mí mắt lên nhìn về phía Thẩm Ý Đông, bỗng nhướng mày cười rực rỡ, trông về anh cười đến mười phần quyến rũ.
Anh có chút say rồi.
“Bắt đầu đi.” Khương Vĩ lên tiếng.
Nam Nhược thu lại vẻ mặt trêu đùa Thẩm Ý Đông, lộ ra bộ dáng chuyên nghiệp, dưới ống kính bày ra mình của hoàn mỹ nhất.
Mỗi một lần cô thay đổi động tác, sắc thái trên mặt cũng đổi thay theo.
Thẩm Ý Đông không nhịn được đứng lên, đi đến phía sau Khương Vĩ, một tay đút túi quần, mặc sức ngắm nhìn vẻ đẹp của cô.
…
Mãi đến năm giờ chiều, buổi chụp hình ngày hôm đó rốt cục cũng kết thúc.
Nam Nhược nâng tà váy trong tay, đứng đối diện với hết thảy nhân viên trong studio hơi hơi cúi người, “Mọi người vất vả rồi. Vất vả rồi ạ.”
Chờ chào hỏi xong xuôi mới vào phòng thay đồ thay đổi áo quần trên người, rồi lại để Kha Khả tẩy trang cho cô.
Cả tá phấn dày đặc cuối cùng cũng được tẩy bỏ, hết thảy toàn bộ lỗ chân lông trên mặt lần nữa đã được hô hấp trở lại, khiến cô cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Ngô Già đứng một bên tổng kết, “Biểu hiện ngày hôm nay của em rất tốt, ngay cả Khương Vĩ cũng không tiếc lời khen ngợi em.”
Kha Khả đứng ngay bên cạnh giúp cô thoa kem dưỡng ẩm, vừa cười vừa nói: “Nam tỷ của chúng ta vốn đã rất lợi hại rồi ah.”
Ngữ điệu có bao nhiêu sùng bái.
Ngô Già gõ một cốc xuống đầu cô ấy, “Được rồi, biết tỏng em sùng bái nhất là Nam tỷ của bọn em rồi. Nhanh nhanh thu dọn đồ đạc nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Già tỷ, hôm nay chị cũng vất vả nhiều rồi. Hôm nay để em mời.”
Ngô Già nhìn gương mặt hiện lên trong gương kia, nhướng mày nói, “Vốn chính là em phải mời nha! Em giờ nổi tiếng rồi, em không mời thì còn ai vào mời chứ!”
Kha Khả không nhịn được bèn nói giúp Nam Nhược, “Tuy rằng Nam tỷ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền Già tỷ kiếm được cũng không ít ah.”
“Chậc chậc, em như thế nào vì em ấy bất bình giùm vậy. Bằng không thì em mời khách đi.”
Kha Khả rất là oan ức, “Em không có tiền. Em chính là thành phần đại biểu cho nhóm người chưa cuối tháng tiền đã rỗng túi.”
Nam Nhược đứng lên, vỗ vỗ vai cô ấy, “Được rồi, chị mời. Chúng ta đi thôi.”
Ba người đi ra khỏi thang máy, đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, sau đó đi về nơi xe bảo mẫu của bọn họ đang đỗ.
Tài xế đã được Ngô Già cho về từ lúc sáng, hiện tại cô ấy toan làm tài xế cho cả ba.
Vừa mới đến chỗ đỗ xe thì, trông thấy Thẩm tổng tiếng tăm lừng lẫy đang tựa người vào đầu xe của bọn họ.
“Thẩm tổng?” Ngô Già hơi hơi nghi ngờ nhìn qua Nam Nhược, đi lên trước chào hỏi.
Hai tay Thẩm Ý Đông đút bọc quần, đi tới, “Mọi người đều vất vả cả rồi. Hôm nay tôi mời khách, tất cả đến phòng Ngự Thiện ăn một bửa thật ngon nào.”
Kha Khả là người vui vẻ nhất, “Cảm ơn Thẩm tổng.” Phòng ăn Ngự Thiện là nhà hàng buffet tốt nhất ở Thiệu Thành, giá cả đủ để hù chết một người ah.
Có thể không trả tiền còn được ăn một bữa thật to, làm sao không vui đây?!
Thẩm tổng liếc Nam Nhược đang đứng phía sau bọn họ. Cô đã thay sang một bộ đồ công sở đơn giản hơn, so với thời điểm chụp hình thật có một trời một vực khác nhau.
Ánh mắt cô nhìn anh thêm mười phần lạnh lùng, hoàn toàn không có nét quyến rũ như nãy.
Anh không cũng nhìn cô, mà là nhìn về phía Ngô Già nói, “Có điều, tôi sẽ mang Nam Nhược đi.”
Ngô Già và Kha Khả: “???”
Thẩm Ý Đông mười phần tốt bụng cho bọn họ một cái lý do vô cùng hoàn mỹ, “Có chút việc cần Nam Nhược giúp đỡ. Mong cả hai thứ lỗi.”
Kha Khả như muốn dại ra. Thẩm tổng lại có chuyện cần Nam tỷ nhà chúng tôi giúp đỡ ư?
Ngô Già đứng phía sau đẩy cô ấy một cái, “Cái kia Thẩm tổng, vậy chúng tôi đi ăn trước ạ. Ăn cơm xong kí tên anh, có thể chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Ý Đông thích nhất chính là Ngô Già rất biết thức thời.
Ngô Già: “Vậy chúng tôi đi trước đây. Chúng tôi giao Nam Nhược cho Thẩm tổng, phiền anh lúc xong việc nhớ đưa cô ấy về nhà nhé.”
Kéo tay Kha Khả đi lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Xe đi về phía trước được một đoạn, Kha Khả mới cài dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu hỏi: “Già tỷ, chỉ vì một bữa buffet mà chúng ta cứ vậy bán đi Nam tỷ sao?”
“Em không muốn ăn?”
“Ăn tất nhiên là rất muốn rồi ạ. Nhưng em có cảm giác cái câu “xong việc” kia vô cùng lạ luôn ấy!”
Ngô Già lườm cô ấy một cái dài thòng, “Cái đầu nhỏ của em là đã chạy đi nơi nào rồi? Coi như chúng ta đem Nam Nhược bán đi, em nghĩ rằng nha đầu đó sẽ để bản thân chịu thiệt?”
Kha Khả đảo mắt một vòng, gật gù, “Thật giống vậy ah.”
Huống hồ, con người Thẩm Ý Đông như nào, Ngô Già đều đã điều tra xong hết thảy cả rồi.
Vị này nào như cái gã tiểu Béo của Danh Ngu chứ, trái lại còn chân chân chính chính là tổng giám đốc của bọn họ.
Có người nói, ngày thường lúc anh tham gia tiệc rượu, không nói đến chuyện xưa nay đều chưa từng mang theo bạn gái đi cùng, mà ngay cả mấy chuyện như gặp gỡ lấy lòng người đẹp, thậm chí một cái chớp mắt anh cũng lười nhìn.
Có điều, cô ấy luôn có một loại cảm giác, cái ánh mắt Thẩm Ý Đông dùng để nhìn Nam Nhược nhà bọn họ, thật giống như có gì đó rất không đúng.
Tác giả có lời muốn nói:Ngô Già: Luôn có cảm giác Thẩm tổng có ý nghĩ xấu với tiểu Nam nhà chúng ta!Đông ca: Tôi có ý nghĩ xấu với người phụ nữ của chính mình, có cái gì không đúng?Ngô Già: … Dường như không sai…Em gái Nam: Già tỷ, không phải chị nói chị là nữ cường nhân sao! Chúng là muốn uy vũ không được khuất phục!!Ngô Già: Chị muốn về nhà! ~~~~(>_<)~~~~******
Byy có lời muốn nói:
Gần đây lap bị hư nên tuần vừa rồi mới không có chương mới, các cậu thông cảm thông cảm nha ~~