Uông Lẫm nghĩ rằng hắn đã tự đào cho mình một cái hố.

Hạ Vũ vốn đã là một cái hố to, bây giờ hắn còn đào cho cái hố này to thêm.

"Tiểu Lẫm, em ăn sáng chưa?" Hạ Vũ vừa mới đến đoàn phim đã chạy hớn hở về phía hắn, trong tay còn cầm một túi đồ ăn to, "Anh mới mua sữa đậu nành với bánh quẩy, rất là ngon luôn, em mau nếm thử đi."

"Tôi không muốn ăn đồ chứa nhiều dầu mỡ."

"Vậy thì uống chút sữa đậu nành đi, sữa nguyên chất đó."

"Tôi không muốn uống."

"Vậy anh để ở đây, một lát nữa em khát thì uống nha." Hạ Vũ bị từ chối nhưng không có chút nản chí nào, anh dời băng ghế qua dứt khoát ngồi cạnh hắn, rồi lật kịch bản ra bắt đầu ôn tập.

Uông Lẫm liếc nhìn đối phương, phát hiện Lương Tấn cũng ở đây, lúc nhìn thấy hắn còn gật đầu, trên mặt ổng không vui vẻ chút nào.

Hắn cứ cảm thấy Lương Tấn có hơi không vừa lòng với mình, mặc dù đối phương không biểu hiện rõ ràng, nhưng từ những thần thái nhỏ nhặt vẫn có thể nhìn ra được.

"Bắt đầu quay thôi, mọi người cố lên!"

Sau khi cảnh quay được bố trí xong, quá trình quay phim nhanh chóng bắt đầu. Bộ phim cổ trang này định ra kế hoạch từ đầu là quay trong vòng nửa năm, so với những bộ quay cùng thời điểm đã được xem là sản xuất kĩ càng, nhưng bởi vì đạo diễn muốn nó tốt hơn nữa, làm tiến độ quay phim vô tình bị chậm lại một đoạn, nhà đầu tư Phương bắt đầu khó chịu, bởi vậy nên không ngừng tạo áp lực cho đoàn phim. Khoảng thời gian này đạo diễn đang sứt đầu mẻ trán đẩy nhanh tiến độ, các diễn viên cũng bị hối thúc đến mức áp lực nhân lên gấp bội.

"Dợt lời thoại thử một lần rồi chứ? Tranh thủ quay xong trong buổi sáng phần này, thì buổi chiều có thể quay đến cảnh tiếp theo."

Uông Lẫm đã nóng lòng chờ bắt đầu quay từ lâu rồi, cảnh phim hôm nay hắn cảm thấy kích động bội phần, có đánh nhau có cảm xúc có lột xác, còn có thể so diễn với những người nổi bật trong giới nữa.

"Tiểu Lẫm, đây là lần diễn chung thứ ba đếm ngược của anh và em rồi," Hạ Vũ chỉnh sửa tạo hình để sắp lên quay đột nhiên nói ra một câu.

"Vậy hả."

"Cảnh cuối cùng lúc em giết anh đừng ra tay mạnh quá."

"Yên tâm, tôi đánh đến cha của ông cũng nhận không ra."

"Lần trước anh thật sự không có cố ý ra tay nặng như vậy, xin lỗi," Dường như Hạ Vũ tưởng rằng hắn vẫn để ý chuyện ngã vào hồ nước lần trước, nên anh ngoan ngoan xin lỗi, "Lần này anh sẽ chú ý hơn."

Uông Lẫm không để ý đến anh, ánh mắt hắn tập trung nhìn thẳng phía trước để chuẩn bị cảm xúc, Hạ Vũ thấy thế cũng không nói gì nữa, anh bắt đầu điều chỉnh mình trở thành một tên tiểu nhân gian tà.

Phân cảnh này là sau khi võ công của vai chính có tiến bộ lại gặp phải phản diện lần nữa, hắn tràn đầy tự tin đấu với phản diện, ai mà ngờ được vẫn không đấu lại phản diện, bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, đúng lúc đó may mắn được lão tiền bối ra tay giúp đỡ đánh phản diện bị thương. Sau khi phản diện bỏ chạy, nhân vật chính gào khóc suy sụp, lão tiền bối khuyên răn an ủi. Trong lúc trò chuyện nhân vật chính thẳng thắn tiết lộ thân thế của mình, lão tiền bối đau lòng xót xa, cuối cùng nhận hắn làm đồ đệ.

Kiểu nội dung phim không có gì mới mẻ này ngược lại thử thách kỹ năng diễn của diễn viên nhất, nếu như diễn không tốt rất dễ trở nên gượng gạo, diễn tốt thì khán giả sẽ tự nguyện xem tiếp.

Uông Lẫm không lo lắng cảnh đánh nhau, dù sao hắn đã tập với Hạ Vũ mấy tháng trời, sáng sớm mỗi ngày đều thức dậy luyện võ đánh bao cát, múa gậy, lúc trước cũng đã thử nhiều lần. Điều khiến hắn để ý nhất là cảnh diễn chung với tiền bối, lời thoại của đoạn diễn đó đọc rất gượng nhưng khi diễn tuyệt đối không được gượng gạo. Bởi vậy nên tối qua hắn còn cố ý mở nguyên tác ra xem lại vài lần, lúc vào giấc ngủ vẫn còn ở trong thân thế của nhân vật, cả buổi tối đều tỉnh tỉnh mơ mơ.

"Ta nói là kẻ nào đến nộp mạng, thì ra là ngươi." Hạ Vũ đeo dây treo từ giữa không trung bay xuống, dáng vẻ của anh nửa kinh ngạc nửa khinh miệt, trên cây quạt vẫn còn hiện rõ vết máu vừa mới giết người, "Sau khi rơi xuống hồ nước lạnh còn có thể sống sót trở lại, vận may cũng không tệ nhỉ."

"Ta cũng rất ngạc nhiên, vậy mà ngươi vẫn có thể sống trở ra từ rừng Táng Hồn*." Uông Lẫm lạnh lùng nhìn anh. (*táng: mất; táng hồn: mất linh hồn?!)

"Miệng mồm xem ra cũng tiến bộ không ít, đáng tiếc là bản lĩnh vẫn kém cỏi như trước."

Uông Lẫm lần đầu tiên cảm thấy rằng Hạ Vũ khá có thiên phú diễn vai phản diện, mặc dù anh có một gương mặt dịu dàng vô hại, nhưng thần thái vừa diễn liền có cảm giác nham hiểm độc ác, việc đó cũng kích thích biểu diễn của hắn.

Vậy nên Uông Lẫm lần đầu ra tay không có nhẹ tay, Hạ Vũ bị hắn đẩy đến nỗi cơ thể lắc lư xém chút nữa mất thăng bằng, cũng may anh phản ứng nhanh, cơ thể vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp của vai phản diện, nhanh chóng diễn dựa theo kịch bản.

Lần này Hạ Vũ thật sự chú ý hơn rất nhiều, lúc Uông Lẫm bị đá rớt xuống đất cảm thấy còn nhẹ nhàng hơn so với lần trước ngã xuống hồ. Hắn ngẩng đầu thở thoi thóp, ánh mắt vừa hung ác vừa căm uất, không nhịn được căm giận sức lực nhỏ bé của bản thân. Một lát sau từ khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu.

"Cái bộ dạng này của ngươi thật sự rất giống một con chó mất chủ," Tiếng cười khinh của Hạ Vũ vang lên ở trên đầu, giọng thật của anh gợi cảm hơn so với lồng tiếng, nhưng vì để hợp với vẻ đáng ghét của nhân vật nên đạo diễn vẫn mời đến một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, "Vậy thì hôm nay ta sẽ xử lý luôn cái mạng chó này của ngươi."

Mẹ nó, tối nay tôi sẽ làm chết ông, Uông Lẫm nghĩ thầm trong bụng, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt không chịu khuất phục một cách chuyên nghiệp.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão tiền bối xuất hiện chưởng một chưởng đẩy Hạ Vũ văng ra mấy mét. Chỉ thấy Hạ Vũ đập vào cây rồi ngã mạnh xuống đất, áo trắng ướt máu, chợt anh vội đứng lên, nắm chặt cây quạt, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đoạn kế tiếp chính là bọn họ đánh nhau, Uông Lẫm nằm trên mặt đất nghỉ ngơi chút xíu, qua một lát được đạo diễn ra hiệu bảo bò lại dưới cây, sau đó co quắp người, híp mắt hóng Hạ Vũ bị đánh đến nhe răng nhếch miệng.

"Còn ổn chứ?!" Sau khi lão tiền bối đánh đuổi Hạ Vũ đi thì vội vàng chạy tới nâng hắn dậy.

"...không sao..." Uông Lẫm vừa nói xong thì khóe miệng chảy ra máu tươi, gương mặt tái nhợt.

"Ngồi xuống mau."

Lão tiền bối dìu hắn dựa vào cây, rồi bắt đầu truyền chân khí chữa thương cho Uông Lẫm. Trường quay trở nên im lặng, Hạ Vũ vừa mới bị đánh cho nửa người toàn là máu cũng ngồi trên ghế nhỏ nhìn chăm chú.

"Cảm tạ ân cứu mạng, của tiền bối...khụ khụ..."

Đoạn này quay rất thuận lợi, nên đạo diễn không hô dừng, tiếp tục quay phân cảnh kế tiếp.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

"Rốt cuộc cậu và tên cặn bã đó có xung đột gì đến mức hắn muốn đưa cậu vào chỗ chết?"

Uông Lẫm sa vào trầm mặc. Khoảng thời gian ngưng lại này rất khéo léo, theo đó là sự thay đổi của thần thái, hốc mắt của hắn dần dần đỏ lên, trong mắt hiện lên hơi nước, nước mắt sắp ứa ra ngoài.

"Dừng một chút," Đạo diễn đột nhiên lên tiếng, "Cảm xúc ở đoạn này không nhanh như thế."

"Xin lỗi, tôi điều chỉnh một chút." Uông Lẫm cũng tự nhận ra mình chưa làm tốt, hắn vội vàng xin lỗi, sau đó đỡ lão tiền bối đứng dậy, "Có thể cho tôi vài giây được không?" Sau khi nhận được sự đồng ý, hắn cầm lấy đồ Khương Lỗi đưa khoác lên người, đi qua một bên ngồi xuống bắt đầu ấp ủ cảm xúc.

Đạo diễn đến ngồi xuống đối diện hắn, bắt đầu giảng cách diễn, định dẫn dắt cảm xúc của hắn ra. Uông Lẫm vừa gật đầu nghe, trong lòng vừa làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Phải đau khổ, nhưng lại không được đau khổ khoa trương giống như núi lở, Uông Lẫm bắt đầu suy tưởng một số cảnh tượng đau khổ, định dùng cách thay thế tình cảnh làm cho mình tìm được cảm xúc chính xác.

Hắn bắt đầu nghĩ về người thân của mình, nhưng qua một hồi phát hiện có thể do thời gian và không gian trôi qua khá lâu, hoặc là thần kinh hơi căng thẳng, nên hắn không có cách nào thay thế nhanh chóng được.

Vào lúc Uông Lẫm định kêu Khương Lỗi cho hắn xem một số video ngắn tìm cảm giác thì bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Vũ ở cách đó không xa đang nhìn mình, hắn lập tức nhớ đến giấc mơ tối hôm ấy.

Đây hình như là một mạch suy nghĩ tốt, hắn bắt đầu miêu tả giấc mơ ngày hôm đó trong đầu. Người ta nói giấc mơ rất dễ dàng bị quên đi, nhưng trí nhớ mạnh mẽ của Uông Lẫm thêm trí tưởng tượng khiến cho mỗi một cảnh thần thái hai người đều vô cùng rõ ràng, căn nhà thuê, chiếc tivi cũ, vụn bánh rơi trên bàn trà, còn cả ngón tay của Hạ Vũ chạm lên môi của hắn.

Cảnh trong mơ có khi còn xúc động hơn hiện thực, khi hình ảnh nhảy tới cảnh sinh tử cách biệt kia, Uông Lẫm tự ý thức được cảm giác đến rồi, giống hệt cảm giác đau khổ kiềm nén trong mơ của hắn lúc đó, mặc dù một cái là vì đau lòng còn một cái là vì thù hận, nhưng thể hiện ra đều giống nhau cả.

"Được rồi."

Uông Lẫm đứng lên ra hiệu cho đạo diễn bắt đầu một lần nữa, hắn đi đến dưới tán cây ngồi y chang tư thế lúc nãy.

Nhiệm vụ tiếp theo là thay cảm xúc trong mơ vào nội dung phim.

"Để tiền bối chê cười, từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy bản thân giống như một tên ăn hại..." Hắn dựa vào trí nhớ thông thạo bắt đầu nói lời thoại, nhưng trong đầu đều là tưởng tượng vừa nãy.

Uông Lẫm biết rằng dùng cách này để diễn rất có thể xảy ra vấn đề, cũng chuẩn bị tốt tâm lý quay lại lần nữa.

Nhưng mãi đến khi hắn đọc xong lời thoại, đạo diễn từ đầu đến cuối chưa từng kêu dừng, sau khi kết thúc còn vỗ tay hài lòng:

"Thế này đúng rồi! Cả đoạn này được, chúng ta quay tiếp!"

Uông Lẫm sờ nước mắt trên mặt, hơi ngẩn ngơ, cho đến khi lão tiền bối vỗ lưng hắn ra hiệu có thể đứng lên rồi hắn mới có phản ứng lại.

Lần đầu tiên hắn đi xem lại cảnh quay lúc nãy, xém chút nữa bị gương mặt đau khổ đến nỗi vặn vẹo dọa cho nhảy dựng. Sau khi tỉnh táo lại, hắn xem lại một cách tỉ mỉ đoạn phim mình đã phát huy hơn bình thường kia, dường như mỗi một sự thay đổi biểu cảm đều có thể tìm thấy dấu ấn của suy nghĩ lúc đó.

"Tiểu tổ tông, có đói không? Hả, vẫn còn xem say mê à?"

"...không đói." Uông Lẫm đứng thẳng dậy.

"Tôi lấy cơm hộp giúp cậu, đợi đi."

Uông Lẫm trả lời một tiếng, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Hạ Vũ ở cách đó không xa. Đối phương thấy hắn thì cười ngay, đứng dậy cầm quạt phẩy phẩy, đi qua ngồi kế bên hắn, nói câu đầu tiên xém chút nữa khiến Uông Lẫm sặc.

"Tiểu Lẫm, anh cảm thấy dáng vẻ khóc của em hồi nãy dễ thương vô cùng."

"Ông không thể lựa lúc khác để nói ha gì?" Uông Lẫm lấy khăn giấy lau miệng, "Còn nữa, hỏi ông một chuyện."

"Chuyện gì," Mắt Hạ Vũ sáng ngời, mặt lập tức ửng đỏ: "Chắc không phải là tối nay muốn chuyện đó chứ..."

"Mẹ nó, ai nói chuyện đó với ông chứ?"

"Hạ Vũ ngại ngùng sờ mũi: "Vậy thì là chuyện gì?"

"Chuyện fan tặng quà đó."

Hạ Vũ sửng sốt, "Sao em lại biết chuyện này? Anh đã bảo anh Lỗi giữ bí mật rồi..."

"Mấy ngày trước cái tên Dương Minh Hi không quản lý được miệng kia nói đó, rốt cuộc mấy ông nghĩ như thế nào vây? Chỉ xử lý nguội như thế thôi hả?"

"Dương Minh Hi cái gì cũng nói với em hết hả?" Sự chú ý của Hạ Vũ hiển nhiên không giống với hắn.

"Tôi hỏi ông đó Hạ Vũ."

"...thật ra chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì," Hạ Vũ ngừng một chút, "Sau này công ty sẽ kiểm tra kỹ hơn, sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu."

"Tại sao không báo cảnh sát."

"Không thích hợp cho lắm," Hạ Vũ cảm thấy kỳ lạ với ý nghĩ này của hắn, anh hạ giọng, nói: "Dù sao thì chuyện kiểu này cũng xảy ra khá nhiều, công bố ra bên ngoài cũng không có ảnh hưởng lớn gì, còn có người khịa chúng ta kiếm chuyện để PR."

"Ông còn giữ mấy thứ kia không."

"Tiểu Lẫm, sao em lại để ý chuyện này đến như vậy? Anh nghĩ rằng chuyện này không cần chúng ta lo đâu, công ty sẽ xử lý tốt mà."

"Tôi chỉ tò mò mà thôi."

Biểu cảm của Hạ Vũ rất nghi ngờ, nhưng vẫn ăn ngay nói thật với hắn: "Đồ thì anh Tấn đã xử lý rồi, còn thư thì anh vẫn giữ, em thật sự muốn xem hả?"

"Tối nay tôi đi tìm ông."

Biểu cảm Hạ Vũ có hơi tế nhị: "Vậy, khi em đến thì nói trước với anh một tiếng?"

Uông Lẫm gật đầu, cố gắng lơ đi gương mặt đang ửng đỏ của Hạ Vũ, hắn đứng dậy duỗi tay ra nhận lấy hộp cơm từ tay Khương Lỗi.

"Hồi nãy cậu nói cậu không đói mà." Quản lý kinh ngạc.

"Tự dưng muốn ăn." Uông Lẫm nhận lấy cơm, mở hộp ra tách đôi đũa rồi ăn luôn.

Vốn dĩ hắn vẫn hơi kén ăn, nhưng mấy năm nay đi với đoàn phim cũng đã được huấn luyện ngoan hơn nhiều. Cơm hộp lần này mặc dù không thể so với cơm nhà hàng năm sao, nhưng dù sao cũng có đùi gà, nấu với tiêu xanh làm cho Uông Lẫm cảm thấy đồ ăn ngon vô cùng.

"Tiểu Lẫm, anh có cánh gà, em có muốn ăn một miếng không." Hạ Vũ thấy hắn ăn ngon miệng nên chủ động hiến dâng.

Uông Lẫm không để ý đến anh, vẫn nhấm nháp ăn.

Hạ Vũ gắp cánh gà bỏ vào hộp cơm của hắn, Uông Lẫm xoay người tránh né, Hạ Vũ cũng không nản lòng, cầm cánh gà tiếp tục lắc trước mặt hắn.

"Ông tự ăn đi."

"Em cứ ăn đi, của anh còn nhiều thịt lắm."

"Tự ăn đi."

"Anh để lại cho em, em muốn thì cứ nói."

"Mẹ nó, ai muốn ăn nước miếng của ông."

"Yên tâm, anh chưa có đụng vào." Mặt Hạ Vũ không hề đổi sắc, anh cười đến nỗi dịu dàng xiết bao.

Uông Lẫm tiếp tục bơ đi mọi biểu cảm của anh, mải miết ăn cơm.