Chung cư Kim Đế...

*King coong, king coong, king coong.*

"Ra ngay đây, định phá chuông nhà người ta à?"

Bành Thái Công vừa từ phòng bếp đi ra vừa chau mày cau có cằn nhằn cái tên ôn thần nào đang đứng bấm chuông inh ỏi bên ngoài.

Đến khi cửa nhà vừa mở ra đã nhìn thấy Phó Nhất Trác đứng chéo chân, tay chống lên vách tường, hiên ngang đứng trước cửa.

"Gì nữa đây lão gia gia?"

"Trúng tuyển rồi."

Phó Nhất Trác thản nhiên thốt ra ba từ với nét mặt đắc ý hơn bao giờ hết, sau đó lại ung dung lướt qua Bành Thái Công, tiến thẳng vào nhà.

"Cậu đã đến S.K.Y xin việc làm?"

"Không sai."

Thoải mái thả người rơi tự do nằm xuống sofa, thuận tay lấy luôn chùm nho trên bàn, Phó Nhất Trác thong thả thưởng thức, thong thả trả lời.

"Sao lại là S.K.Y mà không phải Thịnh Thiên của chúng ta? Cậu đang toan tính cái gì trong đầu vậy Trác?"

Bành Thái Công nghiêm túc hơn hẳn người đàn ông đối diện.

Cảm giác như đối với Phó Nhất Trác anh không tài nào hiểu được bất cứ một điều gì từ anh ta.

"Thịnh Thiên đã có cậu lo rồi, tôi đâu cần phải nhúng tay vào, S.K.Y có thứ khiến tôi hứng thú hơn."

"Là Triệu An Nghiên?"

"Ừm, tôi thấy cô ta khá thú vị.

Mẫu phụ nữ cá tính như thế trước nay tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ, nên muốn thử sức chinh phục."

Bành Thái Công bất lực ra mặt, mãi đến vài giây sau mới trầm giọng lên tiếng:

"Đến bao giờ cậu mới chịu trưởng thành? Cậu bỏ mặc Thịnh Thiên cho tôi quản, Phó thị của ba cậu, cậu cũng không màn tới, cậu chạy theo những cuộc vui, quây quanh mỹ nữ như vậy suốt nhiều năm nay vẫn chưa chán sao?"

"Thịnh Thiên có tôi đầu tư, cậu thay tôi quản lý, ít ra cậu còn lợi hơn tôi vì nói đến Công ty Thịnh Thiên ai ai cũng nghĩ cậu là chủ, chứ có ai biết đến Phó Nhất Trác là thằng nào đâu.

Còn Tập đoàn Phó thị đâu phải phải của tôi mà cậu bắt tôi quản.

Nói tóm lại tôi quen tự do, phóng túng rồi, không ở yên một chỗ được."

Nói đi nói lại ngàn lần thì cũng không lay động được tư tâm của người đàn ông ấy.

Cuối cùng Bành Thái Công cũng phải bất lực như bao lần.

"Tôi không nói nổi cậu.

Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại cho cậu nhớ, Triệu An Nghiên không phải như những cô gái cậu từng quen, đừng vì chút hứng thú nhất thời mà phá rối cuộc đời người ta."

Nói xong, Bành Thái Công không nấn ná lại thêm nữa mà đi vào bếp tiếp tục nấu ăn còn đang làm dở.

Bấy giờ Phó Nhất Trác cũng ngồi dậy đi sang tủ rượu tìm "nước" để uống.

"Xem ra cậu còn biết khá nhiều về cô gái đó thì phải?"

"Chả biết gì cả, chẳng qua thấy cô gái đó có vẻ tốt, không muốn bị cậu lừa dối, dụ dỗ quen chán rồi thì bỏ như những người cũ thôi."

"Biết đâu cô gái đó có khả năng trói chân tôi lại thì sao? Trên đời này còn nhiều điều bất ngờ mà không ai biết trước được đâu."

"Tôi cũng đang mong đây."

*Ting.*

Tiếng chuông tin nhắn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người đàn ông.

Phó Nhất Trác một tay cầm ly rượu, một tay lấy điện thoại trong túi quần ra mở lên xem là ai gửi gì đến.

[2 giờ chiều đến công ty đón tôi đi gặp khách hàng! *An Nghiên gửi.

]

Trên môi Phó Nhất Trác liền câu lên, vẽ ra nụ cười khinh khỉnh khi đọc xong đoạn tin nhắn của Triệu An Nghiên gửi tới, sau đó lại đem chiếc điện thoại yêu dấu cất vào túi quần, anh uống hết ky rượu rồi nói:

"Định ở lại ăn trưa với cậu mà có việc đột xuất nên phải đi rồi, khi nào rảnh gặp sau."

Lúc Bành Thái Công đi trở ra định nói gì đó thì Phó Nhất Trác đã rời đi, bất giác anh lại cười nhẹ một cái.

"Phó Nhất Trác cậu cũng có lúc phải chạy theo phụ nữ rồi sao?"

- ---------------

Công ty S.K.Y...

Đúng 1 giờ 55 phút, Phó Nhất Trác đã có mặt tại phòng làm việc của Triệu An Nghiên, vừa đi vào anh đã ngạo nghễ cất lời:

"Chẳng phải nói ngày mai mới vào làm à? Chưa gì đã muốn nhanh chóng gặp tôi rồi sao?"

"Lại tự luyến rồi đấy.

Chẳng qua tài xế của tôi có chút chuyện gia đình phải xin nghỉ nên mới gọi cho anh.

Hôm nay làm sẽ có lương, yên tâm đi."

Triệu An Nghiên vừa trả lời, vừa sắp xếp một số tài liệu bỏ vào túi xách, sau đó ném chìa khóa xe cho Phó Nhất Trác.

"Cầm lấy, xuống dưới lấy xe chờ tôi."

"Cầm thì được rồi đó, mà nhà xe ở đâu? Tôi mới tới cô không chỉ chỗ làm sao tôi biết."

Phó Nhất Trác tung hứng chiếc điều khiển xe ô tô trong tay, ánh mắt thản nhiên nhìn Triệu An Nghiên chờ đợi hồi đáp, kết quả lại nhận được ánh mắt hờ hững của cô.

"Đi theo tôi."

Bỏ lại vỏn vẹn ba từ, xong Triệu An Nghiên đã đi thẳng ra ngoài, Phó Nhất Trác nhìn theo thầm cười khoái chí rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Xuống tới nhà xe, khi cả hai đã ổn định vào hi vị trí cả rồi nhưng Phó Nhất Trác vẫn không cho xe di chuyển mà lại quay sang nhìn Triệu An Nghiên, hỏi một câu:

"Đi hướng nào vậy?"

"Anh không biết nhà hàng HG ở đâu?"

"Đúng a, tôi mới về nước mà nên làm gì biết đường."

"Vậy bình thường anh di chuyển bằng cách nào?"

"Thì đi taxi, bác tài biết địa chỉ mà."

Nói qua nói lại cuối cùng cũng kết thúc trong sự câm nín đầy bất lực của Triệu An Nghiên.

Có lẽ ngay lúc này cô đang cảm thấy hối hận vì đã tuyển dụng người đàn ông này vào vị trí Trợ lý của mình.

"Để tôi tra Google Maps, từ từ dò đường rồi cũng tới được thôi."

"Xuống xe."

Phó Nhất Trác còn chưa kịp mở bản đồ trên màn hình cảm ứng trong xe để tra vị trí nhà hàng, thì Triệu An Nghiên đã nghiêm giọng lên tiếng, khiến anh giật mình ngồi im thin thít.

"Xuống...xuống xe hả?"

"Còn muốn tôi lặp lại?"

"Ờ...không."

Rõ ràng là Phó Nhất Trác đã rén, đến khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của người phụ nữ thì anh nào dám chần chừ thêm nữa mà xuống xe ngay lập tức.

Trong khi không biết Triệu An Nghiên đang làm gì trong xe thì cửa kính xe bên phía Phó Nhất Trác được hạ xuống, sau đó là giọng nói quyền lực của cô gái truyền tới:

"Còn không mau lên xe, đứng ngây ra đó làm gì?"

"Ờ...ờ..."

Bấy giờ Phó Nhất Trác cũng đã hiểu, hóa ra Triệu An Nghiên đã đổi vị trí.

Từ là Trợ lý lái xe cho Chủ tịch, giờ lại biến thành Chủ tịch lái xe đưa Trợ lý đi gặp khách hàng..