Ca khúc không dài, chỉ khoảng hai ba phút, Trang Thu Bạch vịn bả vai cứng ngắc của Tưởng Vân Xuyên, thỉnh thoảng thấp giọng tán gẫu vài câu với hắn, hóa giải bầu không khí xấu hổ lúc nãy.

Quản lý nhà hàng đứng ở đằng xa trò chuyện với nhân viên phục vụ. Chắc hẳn muốn giúp bọn họ tạo không khí nên tốt bụng tắt hết đèn trong đại sảnh, chỉ để lại khu vực ngắm cảnh, lờ mờ rất có tình ý.

Trong suốt quá trình Tưởng Vân Xuyên không đối mặt với Trang Thu Bạch, điều chỉnh trạng thái xong, cuối cùng hắn không giẫm lên chân anh nữa. Đúng là hắn biết nhảy, hơn nữa nhảy rất khá, cho dù giữa chừng Trang Thu Bạch thay đổi điệu nhảy nào, điệu Waltz hoặc Bruce, cũng có thể bắt kịp. Thậm chí thay đổi động tác tay, cũng có thể đoán được Trang Thu Bạch chuẩn bị nhảy tám nhịp nào, còn biết kéo tay anh tung anh ra ngoài, đợi anh quay lại với vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc.

Trang Thu Bạch thật sự hơi kinh ngạc, từ đầu đến cuối anh cho rằng tính cách trầm mặc ít nói như Tưởng Vân Xuyên không thích xã giao. Sự thật chứng minh, thân phận và vị trí như nhà họ Tưởng, cũng thực sự không cần bất kỳ giao thiệp gì. Phần lớn đều là người khác dựa thế họ, nếu như một người nào đó có thể mời sếp Tưởng nhảy một điệu trong tiệc rượu thương mại cao cấp, vậy công ty của người đó, sẽ không cần phải lo lắng vì tuyển người trong vài năm tới.

Nhưng theo Trang Thu Bạch biết, Tưởng Vân Xuyên sẽ không tham dự tiệc rượu thương mại, cho nên anh không ngờ Tưởng Vân Xuyên nhảy tốt đến vậy.

Anh đột nhiên muốn biết cậu Tưởng còn biết thứ gì, đôi mắt xinh đẹp lóe ánh sáng láu lỉnh, đợi lúc xoay kế tiếp, thay đổi điệu nhảy lần nữa, ai ngờ Tưởng Vân Xuyên chỉ liếc qua, rồi kéo anh về, giữ chặt eo anh, trầm thấp nói: “Đừng nghịch.”

Trang Thu Bạch chớp mắt, đưa ra nghi vấn.

Tưởng Vân Xuyên nói: “Đoạn nhạc này không thích hợp với bước nhảy hiện đại.”

Trang Thu Bạch: “Sao anh biết là múa hiện đại?”

Tưởng Vân Xuyên nói: “Rất rõ ràng. Động tác, sức lực.”

Trang Thu Bạch: “Anh không cảm thấy kinh ngạc à?”

“Kinh ngạc cái gì?”

“Tôi còn biết múa hiện đại nhé?” Anh cười nói: “Tôi vẫn tưởng đây là bí mật tôi giấu sâu nhất, có một lần lên nhảy một đoạn ở buổi họp thường niên của công ty, mọi người đều sợ ngây người.”

Điều này Trang Thu Bạch cũng không nói lung tung, chỉ nhìn từ ngoại hình của anh, thực sự không giống một người biết múa hiện đại.

Mặc dù eo nhỏ chân dài, tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cảm giác cho người khác, luôn mang theo phong độ của người trí thức khó mà giải thích được. Rất nhiều người đều cho rằng tính cách anh dịu dàng lịch sự tao nhã, đương nhiên bước vào xã hội nhiều năm như thế, về mặt đối nhân xử thế anh cũng ôn tồn lễ độ, tiến lùi có mức độ.

Cho nên năm đó ở buổi bọp thường niên của công ty anh đổi âu phục, mặc chiếc quần túi hộp ngầu lòi, nhảy một điệu nhạc Jazz đường phố rất nhịp nhàng, xác thực khiến mọi người kinh ngạc đến rơi cằm, trừ Liêu Văn Kiệt.

“À.”

“À cái gì?”

“Rất kinh ngạc.” Tưởng Vân Xuyên nói mà không rung động chút nào. Giống như từ lâu đã biết Trang Thu Bạch không ôn nhã như bề ngoài, thậm chí còn giật giật khóe miệng nhỏ đến không thể nhận ra, cũng không biết có phải đang cười hay không.

Tâm trạng căng thẳng trên bảng điều trị đã mất rồi, giá trị phấn khởi của Tưởng Vân Xuyên cũng khôi phục đến đỉnh.

Kết thúc điệu nhảy, nghệ sĩ violin khí chất tao nhã kết nối liền mạch với một ca khúc nghe nhiều nên thuộc.

Sinh nhật vui vẻ.

Trang Thu Bạch chậm rãi dừng lại, vừa định nói gì đó với Tưởng Vân Xuyên, lại phát hiện trên bầu trời đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ, bung ra từng đóa pháo hoa xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ, lại không nghe được bất kỳ âm thanh ồn ào nào.

Tưởng Vân Xuyên đứng ngay bên cạnh cùng xem với anh, không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng dữ liệu cho thấy lại vô cùng vui vẻ.

Khoảng thời gian Trang Thu Bạch vào hệ thống, từ đấu chí cuối có một vấn đề nghĩ không ra, vào ngày sinh nhật của mình, rốt cuộc Tưởng Vân Xuyên khát khao nhất chuyện gì?

Nếu như muốn làm sinh nhật cho anh, đạt được rồi.

Nếu như muốn ăn cơm với anh, đạt được rồi.

Vậy trừ chuyện đó ra, hắn còn muốn cái gì đây?

“Tưởng Vân Xuyên.” Trang Thu Bạch hỏi bóng người phản chiếu qua cửa sổ sát đất.

“Ừm.”

“Anh… có lời gì muốn nói với tôi không?” Anh nghĩ có lẽ hỏi thẳng như vậy, có thể có được một chút manh mối có ích.

Ai ngờ Tưởng Vân Xuyên im lặng hồi lâu, lâu đến mức sinh nhật sắp trôi qua hết, mới che mũi ho một tiếng, thản nhiên nói câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Tít…”

“Tít…”

“Tít…”

Đột nhiên, bảng hệ thống bắn ra một khung nhắc nhở, “Lần thứ nhất điều trị thành công, lần thứ nhất điều trị thành công. Một cú ném mới sẽ được mở ra cho bạn, mời lựa chọn xác nhận hoặc đăng xuất.”

Tiếng đàn dừng lại, sau khi Tưởng Vân Xuyên nói xong câu đó, cũng biến mất theo từng chút một.

Trang Thu Bạch kinh ngạc nhìn bảng điều trị, làm thế nào cũng không ngờ, chuyện Tưởng Vân Xuyên muốn làm nhất tại ngày này, cũng chỉ là nói với anh một câu…

Sinh nhật vui vẻ.

Hệ thống đang chuẩn bị cú ném mới, khoảng trống này, Trang Thu Bạch trở về ngày 28 tháng 3 thực sự.

Buổi sáng hôm đó, Tưởng Vân Xuyên không đi làm. Ngồi trước bàn ăn từ rất sớm, cầm một quyển sách.

Hình như quản gia biết tâm trạng của hắn không tệ, cười híp mắt giúp hắn bưng một ly cà phê, cười hỏi hắn, cần gọi cậu Trang thức dậy không?

Hắn nói: “Không cần.”

Liếc nhìn thời gian lại nói: “Để cậu ấy ngủ thêm một lúc.”

Giấc ngủ này, ngủ đến trưa, bữa sáng trên bàn ăn đã đổi nhiều lần, quản gia lại tới hỏi, cần chuẩn bị cơm trưa luôn không.

Tưởng Vân Xuyên nói: “Không cần.”

Anh vừa tỉnh ngủ, có lẽ ăn không vô cái gì.

Thế là quản gia gật nhẹ đầu, lên tầng gọi anh thức dậy. Ngày đó anh thực sự không có khẩu vị gì, lên tiếng chào Tưởng Vân Xuyên, tùy ý uống mấy ngụm cháo yến mạch ấm áp, lại mang đôi mắt thâm quầng lên tầng đi ngủ.

Tưởng Vân Xuyên không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Vẫn ngồi trước bàn ăn, nhìn một lát vào cái bát anh đã dùng, tiếp tục đọc sách.

Khoảng năm giờ, quản gia tới hỏi, cần gọi cậu Trang dậy không?

Tưởng Vân Xuyên ngồi ở phòng ăn một ngày, im lặng hồi lâu, gấp sách lại đứng lên nói: “Không cần.”

“Cậu ấy quên rồi.”

Quản gia ngẩn ra, hỏi: “Vậy cậu chủ còn đi không?”

“Ừ.” Tưởng Vân Xuyên mặc bộ âu phục đã chuẩn bị trước, lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Trên đường hắn mua một cái bánh ngọt nhỏ vị quả phỉ, lại một mình đến nhà hàng đã đặt trước, ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.

Quản lý đích thân đến gọi món ăn cho hắn, cũng giới thiệu món lạnh mùi vị gay mũi, sau khi lên bàn Tưởng Vân Xuyên cũng hơi ghét bỏ, nhẹ nhàng đẩy sang bên cạnh, chỉ ăn một món salad không có mùi vị gì.

Khoảng mười giờ, nghệ sĩ violin tới thay ca, lúc bài hát sinh nhật quen thuộc vang lên, pháo hoa ngoài cửa sổ cũng theo đó nở rộ.

Tưởng Vân Xuyên lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, một mình ngồi ở nhà hàng đợi bắn hết pháo hoa, mới đứng dậy xách theo bánh ngọt nhỏ trở về nhà.

Quản gia vẫn đang chờ hắn, thấy hắn trở về, ông giúp hắn cởi áo khoác, lại hỏi hắn muốn nghỉ ngơi không.

Hắn liếc nhìn thời gian, đoạn lắc đầu, ngồi ở phòng khách, lại đốt một cây nến trên bánh ngọt vị quả phỉ.

“Cậu chủ.” Quản gia đứng ở bên cạnh, ôn hòa nói: “Hôm nay có thể cậu Trang sẽ không dậy.”

“Ừ.”

“Vậy cậu muốn đi nghỉ ngơi trước không?”

“Không cần.” Hắn tiện tay cầm lấy một quyển sách, không nói gì nữa, bảo quản gia rời đi.

Trang Thu Bạch đứng trước bảng hệ thống, xuyên qua ánh nến lay động, có thể thấy rõ ánh mắt Tưởng Vân Xuyên có phần cô đơn, mặc dù hắn cầm sách, nhưng lại nhìn chằm chằm vào ngọn nến, giống như muốn đợi mãi ở đây, đợi ngọn nến hoàn toàn cháy hết.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ trên trên truyền tới, Tưởng Vân Xuyên ngớ ra mấy giây, trong mắt vậy mà chợt lóe lên vui sướng, lại lập tức dựa vào ghế sofa, giả vờ lật sách.

Trang Thu Bạch ngẩng đầu theo âm thanh, nhìn thấy mình của ngày đó mơ mơ màng màng xuống lầu rót nước, đầu tóc rối bời, kinh ngạc hỏi hắn: “Hôm nay… là sinh nhật của anh?”