Edit: Nhã

Beta: Miu

(Mẹ Bầu đã sửa lại ngày 05/04/2015)

Đêm yên tĩnh, lá cây chồng chéo trong bóng đen của rừng cây rậm rạp, ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây chót vót, phủ ánh xám bạc khắp rừng.

Trong một gian phòng bí mật rộng rãi, công chúa Thanh Dao cúi đầu đứng ở bậc thềm dưới, bậc thềm phía trên có bức mành buông xuống, phía sau mành là một người đeo mặt nạ màu bạc ngồi ở trên ghế cao.

"Ngay cả về thân phận của Chu Phú, Trì Nam cũng đã biết từ lâu, bây giờ một mình ta đến đây, khiến cho tất cả mọi cố gắng trước đây của ta đều thành công dã tràng, lại để cho nàng ta trở mình được, thật là đáng giận."

Vẻ mặt của công chúa Thanh Dao đầy đố kỵ, hai tròng mắt xinh đẹp cũng không chịu nổi sự oán hận ở trong lòng, cả người trở nên âm u dữ tợn.

Người phía sau mành không nói gì, nhìn bóng dáng giống như là đang cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình, bộ dáng thong thả thoải mái không để cho lời kể lể của công chúa Thanh Dao lọt vào tai chút nào.

Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại hơi bất mãn đối với người ngồi, Thanh Dao giận mà không dám nói gì, đành phải đứng thẳng sang một bên. Lúc này chỉ nghe thấy truyền đến một giọng nói quyến rũ trong bóng tối, ở ngay bên cạnh công chúa Thanh Dao, nói: "Chủ Thượng, thứ trong người Chu Phú chính là thất tâm cổ, mặc dù bây giờ hắn đã được đón trở về phủ thừa tướng, cũng sẽ không thay đổi được cái gì. Trước đó ta dịch dung thành Tiêu Trì Nam, tra tấn hắn trăm điều, cái loại đau khổ này người thường khó chịu đựng được, sau khi Chu Phú trúng thất tâm, bản thân cũng sẽ quên hết mọi thứ, hắn và Tiêu Trì Nam càng không có khả năng trở lại như trước rồi..."

Công chúa Thanh Dao nghe nữ nhân trong bóng tối nói như thế, trái tim vốn đang lơ lửng mới thoáng yên ổn trở lại, chỉ cần Chu Phú và Trì Nam không nối lại tình duyên trước kia, thì nàng vẫn còn cơ hội có được trái tim của Chu Phú, đang muốn phụ họa thêm một hai câu, lại không ngờ từ trong mành che truyền đến giọng nói hết sức áp chế: "Đừng để ta nghe được từ cái miệng không chừng mực của ngươi nói ra cái tên Tiêu Trì Nam... Nàng là trưởng công chúa của đế quốc, bản tôn không cho phép người bất kính với nàng."

Giọng nói khàn khàn, cũng mang theo sự uy hiếp dày đặc, làm cho nữ nhân đã thi hành trừng phạt với Chu Phú cùng công chúa Thanh Dao cảm thấy sự lạnh lẽo đang vây quanh mình, luống cuống cúi đầu "Dạ"

"Nhược Y, ngươi xác định sau khi Chu Phú trúng thất tâm cổ sẽ quên hết chuyện lúc trước, sẽ không tạo được sự uy hiếp với chúng ta?"

"Đúng." Nữ tử thi hành trừng phạt - - Nhược Y cung kính đáp: "Thất tâm cổ, mẹ con gắn bó, tổn hại tâm trí con người, là loại cổ độc cao quý."

"Vậy là tốt rồi." Người ở trên lạnh nhạt nói: "Lúc đầu chỉ muốn giải quyết một Chu Phú, không ngờ lại thêm một Bách Lý Kiệt... Hừ, thời kỳ cường thịnh của Bách Lý gia đã qua rồi, cho dù tên Bách Lý Kiệt đáng chết của mười mấy năm trước có trở về, cũng có thể giúp được gì... Huống chi tên Bách Lý Kiệt này, trên người còn trúng cổ độc... Đúng là trời muốn diệt Bách Lý gia... Ha ha ha ha..."

Khóe môi Nhược Y gợi lên nụ cười hung ác: "Thất tâm cổ độc, có thể nói là loại cổ độc không có thuốc chữa, trừ phi ai đó có thể đồng thời tìm được mật của Chu Tước (chim hồng tước) cùng hoa sen quý của Tây Vực... Vào hai mươi năm trước chỉ từng xuất hiện trong tay Tần Phương dược thánh cũng đã bị thiêu hủy trong tay kẻ thù, trên đời này những thứ đó đã không còn, về sau kể cả có người có thể đi lên đỉnh bắc cực, nhưng khi chạm vào hoa sen nó liền tan biến, hắn ta sẽ không lấy được mấy thứ đó..."

"Ha ha, tuyệt lắm tuyệt lắm."

Công chúa Thanh Dao nghe đến đây, không khỏi lo lắng cho an nguy của Chu Phú: "Vậy Chu Phú... Sẽ chết sao?"

Khóe môi Nhược Y đầy sự khinh miệt: "Ta tự có cách làm hắn không chết, nhưng trí nhớ hoàn toàn biến mất, nếu còn sống cũng chỉ là cái xác không hồn...Không phải ngay từ đầu công chúa cũng chỉ muốn lợi dụng Chu Phú để đả kích Tiêu Trì... Trưởng công chúa sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự đã yêu hắn hả?"

Công chúa Thanh Dao bị đoán trúng tâm tư, tim đập thình thịch hai tiếng, nhưng lập tức đè nén, cố gắng bình tĩnh nói: "Làm sao có thể. Nam sủng trong phủ ta thành đàn, sao có thể động lòng với Chu Phú - một tên có dung mạo bình thường? Đừng nói giỡn."

Tôn giả đeo mặt nạ bên trên hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là không phải. Bằng không, bản tôn không thể chấp nhận được một quân cờ có tình yêu say đắm với Chu Phú ở bên cạnh mình."

Công chúa Thanh Dao khúm núm dạ, liền không nói chuyện nữa.

Bóng người sau mành khẽ nhúc nhích, xem ra tôn giả đeo mặt nạ muốn rời đi, đi về phía trước, lại không yên lòng nói với Nhược Y: "Không chỉ có Chu Phú, còn có An Dung... Cũng phải xử lý thật tốt... Nhất định không thể để hai người này tham gia tuyển cử võ tướng, nhất định phải sắp xếp người cùa chúng ta vào, biết không?"

"Dạ" Nhược Y lĩnh mệnh lui ra.

Ánh nến u ám chiếu vào trong phòng bí mật, lúc sáng lúc tối, giống như gió bão sắp trào dâng làm người ta không nắm chắc được.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Chu Phú ngồi ở dưới gốc cây tử đằng, xích đu lay động, không mang đến cảm giác quen thuộc, tâm trạng cũng ngấm ngầm tỏa ra không vui.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân nhẹ nhàng, Chu Phú không quay đầu, liền hỏi: "Thanh Lam, là ngươi sao?"

Trì Nam bưng trà ngon vừa pha, không nghĩ tới việc mới từ chỗ rẽ đi ra, Chu Phú liền gọi nàng, nhìn khuôn mặt người đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lo lắng trong lòng Trì Nam lại tăng thêm một chút.

"Là nô tì."

Trì Nam hóa thân thành "Thanh Lam" đi tới bên cạnh Chu Phú, để nước trà xuống, nhìn khuôn mặt hắn vì ánh mặt trời chiếu thẳng vào, mà trên trán đã thấm ra những giọt mồ hôi tinh mịn, Trì Nam không hề nghĩ ngợi liền lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau mồ hôi cho hắn.

Chu Phú nhắm mắt lại, cảm giác sự dịu dàng này khó diễn tả bằng lời, giống như trước đây, từ rất lâu, cũng có một người đã từng đối đãi với hắn như vậy... Là ai? Có phải chính là tỳ nữ "Thanh Lam" trước mắt này không?

Lau mồ hôi cho Chu Phú xong, Trì Nam đang chuẩn bị rời đi, không ngờ bàn tay mềm đột nhiên bị Chu Phú bắt lấy, con ngươi hơi trống rỗng và tái nhợt nhìn về phía nàng, không chút linh lợi, hỏi: "Vì sao đối tốt với ta như vậy?" Từ một ngày trước thì Chu Phú đã muốn cầm lấy tay nàng và hỏi nàng về vấn đề này rồi.

"Thanh Lam" thoáng giãy dụa một lát, làm sao Chu Phú cũng không chịu buông tay, cũng không quản người ngoài nhìn, tư thế dây dưa của hai người nhìn rất mập mờ.

Bình tĩnh hạ quyết tâm, "Thanh Lam" lạnh nhạt trả lời: "Đây là chuyện nô tì phải làm, Tôn thiếu gia."

Chu Phú nhìn lạnh nhạt trên mặt "Thanh Lam" không phù hợp với thân phận của nàng, cảm giác quen thuộc ùa vào, tuy rằng câu nói kia, nàng nói đứng đắn, làm cho người ta không tìm ra điểm đáng ngờ, nhưng Chu Phú lại không hiểu là nàng không nói thật.

Từ trên ghế nằm ngồi dậy, tay của Chu Phú dùng một chút sức, tỳ nữ "Thanh Lam" liền bị kéo vào cái ôm ấm áp của hắn, ngã ngồi ở trên đùi hắn.

"Tôn thiếu gia, người làm gì vậy?Mau buông nô tì ra." Tự dưng bị đùa giỡn "Thanh Lam" không biết Chu Phú có mục đích gì, đương nhiên dùng sức phản kháng, lại không đoán được cả người nàng đã bị đều Chu Phú ấn ngồi ở trên bắp đùi hắn, làm thế nào cũng không đứng lên được.

"Là chuyện nàng nên làm..." Hai tròng mắt của Chu Phú gần như tham lam đánh giá khuôn mặt thanh nhã gần ngay trước mắt mình, vốn là hắn muốn tới gần nàng một chút, nói tử tế một lát, lại không nghĩ rằng, "Thanh Lam" – người được gọi là tỳ nữ bên người mình này vừa ngồi xuống chân mình, va chạm da thịt với nàng, hắn lại...Có phản ứng đáng xấu hổ.

"Tôn thiếu gia, xin người tự trọng, buông ta ra." "Thanh Lam" bị giữ chặt vẫn cố gắng giãy dụa vô ích, bởi vì tiếp xúc chặt chẽ với hai chân của Chu Phú nên nàng cũng cảm giác được thân thể của người nào đó đã có biến hóa, tuy rằng dựa vào quan hệ trước đó của nàng và Chu Phú, loại chuyện này cũng đã từng trải qua rồi, vốn không nên ngượng ngùng như vậy, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình cùng tình hình của Chu Phú hiện tại, trên nguyên tắc mà nói thì hai người cũng không thể làm chuyện này, đột nhiên bị như thế, sao nàng có thể không biết xấu hổ đây?

"Không, ta không buông." Chu Phú như hưởng thụ, chóp mũi hít vào tất cả mùi hương của nàng, loại hương thơm như anh túc xâm chiếm mọi nơi trên da và bên trong người hắn, hương thơm quen thuộc như vậy, làm người ta khó có thể kiềm chế.

"Trừ phi nàng nói với ta, rốt cuộc giữa chúng ta có quan hệ gì?" Tuy Chu Phú nói như vậy, nhưng trong lòng lại yêu thích thân thể nhỏ bé nóng như lửa này không muốn buông tay, thầm nghĩ, cho dù "Thanh Lam" nói cho biết hắn biết hết tất cả, hắn cũng không muốn buông ra.

Trì Nam nghiêng đầu, chỉ cảm thấy hơi thở của Chu Phú càng ngày càng ồ ồ phun ở trên cổ mềm mại tinh tế của nàng, tê tê dại dại, kích thích, ngứa ngứa.

"Giữa chúng ta không có quan hệ gì, chẳng qua chỉ là thiếu gia và tỳ nữ, nếu thiếu gia còn không buông ra, nô tỳ sẽ kêu người." Trì Nam bị xao động ở trong đáy lòng làm cho sợ tới mức sinh ra một chút lo lắng, thấy Chu Phú vẫn không chịu buông tay, nàng chỉ có thể sử dụng đòn sát thương cuối cùng.

Vốn nghĩ, nếu ngày trước nàng từ chối Chu Phú, tất nhiên hắn sẽ không dây dưa giống như bây giờ, sử dụng đòn sát thương khẳng định có thể thành công đánh lui sự tập kích bất ngờ của hắn, nhưng mà nàng lại quên mất, lúc này Chu Phú không phải là người lúc trước, nghe được Trì Nam nói muốn gọi người, Chu Phú như bị ma xui quỷ khiến, lấy tốc độ rất nhanh ngăn chặn gần cái miệng nhỏ thơm tho gần ngay trước mắt.

Nhẹ nhàng tiếp xúc, tiến đến đôi môi lạnh lẽo trong nháy mắt đã khiến Chu Phú phải trầm luân, không để ý Trì Nam đang giãy dụa, lấy một bàn tay mạnh mẽ áp chế hai cổ tay không ngừng đẩy ra của nàng hướng về phía sau, tay kia thì lại đặt lên cái gáy của nàng, dùng sức ấn mạnh nàng về phía mình.

"Ưm...Ưm... Buông...Buông...Ta ra!" Trì Nam không ngừng lắc đầu, muốn tránh né nụ hôn không danh chính ngôn thuận này của Chu Phú, không giống tình cảnh lúc trước, giờ phút này Chu Phú hóa thân thành sói, căn bản đã quẳng hết lễ giáo ra sau đầu, chỉ còn dục vọng xâm chiếm của mình.

Chu Phú mạnh mẽ ấn cái gáy của "Thanh Lam", miệng lưỡi triền miên, hắn không biết tại sao mình lại làm ra chuyện này, ngay cả trong tưởng tượng cũng cảm thấy thật quá đáng, lý trí cũng nói với hắn không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhưng mà cảm giác tuyệt vời như đặt mình vào chốn bồng lai lại như có lửa nóng điên cuồng ùa vào đáy lòng hắn, loại cảm giác nóng bỏng này, bỗng chốc liền nhảy vào ý nghĩ, thiêu hủy tất cả lý trí.

Bởi vì "Thanh Lam" không phối hợp, Chu Phú đành phải ôm lấy nàng, bản thân cũng từ trên ghế nằm đứng lên, Trì Nam cho rằng rốt cục có thể thoát khỏi ma chưởng, Chu Phú lại ôm nàng chuyển người lại, lấy tư thế nam trên nữ dưới, ấn nàng áp ở ghế nằm, tiếp tục xâm chiếm như mưa rền gió dữ.

"Đừng... Tôn thiếu gia, đừng đối xử với nô tỳ như vậy, có được không?" Từ trước đến nay Trì Nam và Chu Phú đều là ngươi tình ta nguyện, đối với loại tấn công vô lý này, đây lần đầu tiên nàng gặp phải, nàng biết, người trước mắt này là Chu phú, lại cũng không phải Chu Phú.

Hắn có bộ dáng của Chu Phú, nhưng bên trong lại hoàn toàn mất đi mọi thứ... Hắn không có trí nhớ, không biết nàng, không nhớ rõ chuyện giữa bọn họ, Chu Phú này không phải là người nàng quen, đã không phải là Chu Phú nàng quen, vậy sao hắn có thể làm ra chuyện thân mật này với mình.

"Không, nàng không phải tỳ nữ, ta không tin nàng chỉ là một tỳ nữ, nàng nói với ta, nàng là ai? Nói với ta, quan hệ của chúng ta."

Chu Phú đè ở trên người Trì Nam, ấn hai tay không ngừng vung lên của nàng lên đỉnh đầu, liền vội vàng hôn môi điên cuống, không có tiết tấu, không nặng không nhẹ, chỉ là theo nghe theo tiếng gào thét của dục vọng bên trong mình mà làm ra động tác tương ứng.

Trì Nam né tránh, kêu gào không được, trước sau gì cũng khó có thể né ra, dưới cây tử đằng, hai người cùng tiếp xúc, miệng lưỡi dây dưa.

Dưới thân ghế nằm kêu "Két... Két...", phát ra tiếng kháng cự nguyên thủy giống như Trì Nam...