Kinh Thành lúc này cũng là rét căm đầu mùa, hỗn loạn mịt mù.

Đã là canh ba, trong thư phòng phò mã phủ vẫn còn sáng đèn.

Trường Ninh ngồi ở trước án thư, tay phải Chấp Bút, tay trái vỗ vỗ trên giấy, ngưng thần một lúc lâu, một chữ cũng không viết ra, bút trong tay treo lơ lửng quá lâu, mực từ trên bút nhỏ xuống, rơi xuống trang giấy, nhưng Trường Ninh cũng chưa phát hiện, mãi đến khi có một giọt mực to nhỏ xuống, ướt sũng trên giấy, Trường Ninh mới lấy lại được tinh thần, để bút xuống, đem giấy vò thành một cục ném xuống đất.

Tờ giấy này rơi xuống cũng không cô đơn, bởi vì trên đất lít nha lít nhít đều là chúng bạn của nó.

"Xem tiêu!"

Giọng nói  của Huyền Tuyết ở ngoài cửa sổ vang lên, sau đó một điểm hàn mang bay thẳng đến phía sau Trường Ninh.

Trường Ninh trong nháy mắt quay lưng, lấy hai ngón tay kẹp lấy mai hoa tiêu.

Một vị nữ tử dáng người thon dài đang mặc hắc y của nông dân xuất hiện trong thư phòng, cười ha hả nói rằng.

"Nếu như sư tỷ không nhắc nhở ngươi, tiểu cung phấn tiếp được tiêu sao ?"

Trường Ninh khẽ nói, "Khó nói." Hiếm thấy nàng thẳng thắn như vậy.

"Ồ? Tại sao hàng chữ này như bị gió thổi đi vậy, một đường bay thẳng đến La Sát Quốc a ?"

Huyền Tuyết khom lưng nhặt lên mấy cục giấy vo ở trên mặt đất, mở ra xem, "Oa, chữ bên trái so với chữ bên phải to gấp đôi a........Chữ đầu tiên viết to như chân voi, chữ sau đó cong lên nhỏ như chân ruồi, chà chà, thực sự là khác nhau một trời một vực a! Tiểu cung phấn nhất định là bên trọng bên khinh, thực sự quá thiên vị, sư tỷ ta đều không nhìn nổi rồi."

Khóe môi  Trường Ninh   co rụt lại một hồi, "Sư tỷ. . . . . ."

"'Nghe nói Phò mã đã cao lớn lên'....Ai nha, hóa ra là viết thư cho phò mã đây," vẻ mặt  Huyền Tuyết   như tỉnh ngộ ra.

" Chữ Tiểu cung phấn thực sự nhìn không được a, không bằng tiểu cung phấn đọc, sư tỷ giúp ngươi Chấp Bút có được hay không ?"

Trường Ninh cũng không để ý, nhìn trên dưới Huyền Tuyết một chút, "Bên ngoài tuyết rơi rất lớn?"

"Đúng vậy, như lông ngỗng, tuyết lớn bay đầy trời."

Huyền Tuyết nói xong, lấy tay phủi phủi lên áo choàng trên người, lập tức có bông tuyết nhanh chóng rơi xuống, chính giữa áo choàng hiện lên một đóa hoa tuyết được thêu bằng sợi bạc, vừa chói mắt, cũng hợp tâm, rất là đẹp đẽ.

Trường Ninh từ trên ghế dựa cầm lấy áo choàng của mình, "Theo ta đến hậu hoa viên ngắm tuyết," 

Không chờ Huyền Tuyết đáp lại, liền khoác áo choàng lên người, cầm một chiếc đèn, đi ra ngoài.

Nàng mặc áo gấm trắng nõn, chính giữa thêu một đóa hoa mai màu hồng phấn, kích thước cũng tương đồng với kích thước hoa tuyết của Huyền Tuyết.

"Đêm hôm khuya khoắt ngắm tuyết làm cái gì a, thiệt là...."

Huyền Tuyết một bên nói thầm một bên đi theo ra ngoài.

Đi ở trên đường hậu hoa viên phủ đầy tuyết trắng, Trường Ninh bỗng nói một câu.

"Ngủ không được."

Chẳng biết từ lúc nào tình cảm của nàng như đeo một chiếc túi thủng lỗ, nhớ nhung đều từ lỗ thủng này ồ ạt về hướng Tô Hạo ở Thái Sơn mà chảy, ngày qua ngày, không thể thu thập, cứ thế mất ngủ.

Huyền Tuyết nghe xong thở dài, vẩy vẩy tóc dài sau đầu, bĩu môi nói, "Lẽ nào sư tỷ đến rồi cũng không có thể giúp tiểu cung phấn đỡ phần cô quạnh hơn sao ?"

Trường Ninh nhìn Huyền Tuyết một chút, người này ngũ quan thập phần kì diệu, mắt mũi miệng, sắp xếp hơi chút bất đồng, nói xấu cũng không phải mà nói đẹp cũng chẳng xong, vẻ đẹp của Huyền Tuyết hết sức đặc biệt, thêm vào nữa da dẻ trắng nõn, lại càng ưa nhìn.

Huyền Tuyết ở trước mặt Trường Ninh, thấy nàng đang chăm chú nhìn mình lập tức làm vẻ xoa xoa nước mắt nói, "Nguyên lai sư tỷ không có vị trí gì trong lòng Tiểu cung phấn, sư tỷ thật sự rất buồn a."

Khóe môi  Trường Ninh  ngoắc ngoắc, quay mặt đi, vừa đi vừa nói, "Ngươi hôm nay là nên khóc -- hôm nay là ngày giỗ của sư mẫu."

"Đúng rồi, " Huyền Tuyết lập tức nghiêm túc lại khuôn mặt, "Sư phụ không biết trốn ở góc nào mà khóc tu tu rồi, hắn vẫn không chịu nói cho chúng ta biết nơi an táng sư mẫu ở đâu, chúng ta là muốn tận hiếu cũng không thể."

Dừng lại một chút, lại nói, "Sư mẫu khi còn sống vẫn luôn dặn dò sư phụ giúp người làm nhiều việc tốt, không nên gây ảnh hưởng đến tính mạng con người, sau ngày giỗ của sư mẫu, sư phụ đại khái cũng sẽ không ôm hận Thanh Hà Vương nữa."

Giọng nói Trường Ninh bỗng lạnh lẽo, "Thanh Hà Vương nhất định phải chết, cho dù sư phụ không ra tay, ta cũng sẽ giết hắn," trầm mặc một lát sau lại nói, "Ta nói rồi ta sẽ tự tay giết hắn."

"Ta vẫn không biết ngươi vì sao đối với Thanh Hà vương lại ôm hận như vậy, đều là bởi vì Tô Hạo ?" 

Huyền Tuyết không hiểu nói, "Thanh Thành vương hai lần tập kích phò mã phủ, sau đó còn ở giữa thanh thiên bạch nhật cướp người đi, Thanh Hà vương chỉ có một lần làm như vậy, nếu nói lí lẽ, Thanh Thành Vương chẳng phải còn đáng giết hơn Thanh Thành vương hay sao?"

Trường Ninh cũng không giải thích, chỉ nói, "Ta tự có lý do."

Huyền Tuyết không truy hỏi nữa, ngược lại nói, "Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Tự mình đi đến Huy Châu ?" 

Nói xong thấy Trường Ninh cũng không có ý trả lời, Huyền Tuyết liền đưa tay lên vỗ vỗ bả vai Trường Ninh nói, "Mặc kệ ngươi dự định làm gì, cũng không muốn ngươi đi một mình, đến lúc đó nhớ kêu sư tỷ như ta đi cùng."

"Ta không gọi sư tỷ, sư tỷ sẽ không tới sao?"

"Ahaha. . . . . ." Huyền Tuyết không khỏi nở nụ cười, "Đương nhiên phải tới."

Sáng ngày thứ hai, trên đường cái kinh thành, ước chừng có mười gia đinh  đang vây quanh kiệu đạp tuyết đi tới, ở phía đối diện là một đội kỵ binh uy phong lẫm liệt, người tướng quân đứng đầu, vóc người cao to, đội kim mũ mặc kim giáp, mặc dù không phải đang ở trạng thái chiến đấu, vẫn đem diện giáp kéo xuống, mơ hồ có thể thấy được mày kiếm mắt sao, tinh thần phấn chấn.

Bước chân  Kiệu phu   không khỏi chậm lại, muốn né tránh, đã thấy hai bên đường phố bị chủ quán dọn tuyết để thành đống ở hai bên, càng không có chỗ để tránh.

Ngồi trong kiệu Tiểu Kiều không biết xảy ra chuyện gì, nũng nịu trách mắng, "Cỗ kiệu sao dừng lại?"

Một gia đinh vội thưa, "Hồi tiểu thư, đối diện có một đoàn quân gia đang đi tới, đội ngũ rất hùng hậu, ngăn chặn đường đi."

Tiểu Kiều nói, "Báo lên tên cha ta, bảo bọn họ nhường đường."

Gia đinh lĩnh mệnh, tiến lên đối với người tướng quân kia nói, "Tiểu thư nhà ta chính là thiên kim  của  quý phủ  Kinh Triệu Duẫn  , hiện đang có việc gấp, mong tướng quân nể mặt lão gia, nhường đường cho tiểu thư nhà ta đi trước."

Người tướng quân kia chưa trả lời,  một  Phó tướng bên cạnh  cả giận nói, "Chỉ là Kinh Triệu Duẫn. . . . . ."

"Ta cho ngươi nói chuyện sao?" Người tướng quân kia trừng Phó tướng một chút, ngược lại hướng về Chu phủ gia đinh cười nói, "Nói như vậy trong kiệu ngồi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Chu Tiểu Kiều tiểu thư phải không ?"

Gia đinh Chu phủ ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Chính là!"

Mới vừa rồi bị mắng , Phó tướng thấy gia đinh này một bộ mặt ngạo nghễ , không khỏi tròn mắt, "Ô hay! Ngươi là thái độ gì? Có biết người trước mặt ngươi chính là đương kim Thái Tử Điện hạ hay không ?"

Gia đinh Chu phủ kia nghe xong lập tức sợ hãi đến mặt tái mét, nhào quỳ trên tuyết, rập đầu lạy như bằm tỏi, trong miệng luôn mồm nói, "Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!"

Tiểu Kiều ở trong kiệu nghe xong, nghĩ thầm, nghe cha nói bây giờ là thái tử tự mình Đề đốc cửu môn, nói vậy người này nói cũng không phải không có căn cứ, lập tức đem tròng mắt đen lay láy xoay một cái, nảy ra ý hay, ở trong kiệu nũng nịu cả giận nói, "Ngươi nói hắn là thái tử hắn chính là thái tử rồi hả ? Ta còn nói ta là Trường Ninh công chúa đây!" 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, nàng rồi nói tiếp, "Cần nghĩ kĩ, lớn nhường bé, cho mời thái tử điện hạ nhường đường cho Trường Ninh muội muội."

"A ha ha ha. . . . . ." Thái tử nghe xong không khỏi cười ha hả, "Chu tiểu thư chạy đi gấp như vậy, sẽ không phải là đến phủ phò mã vấn an phò mã chứ ? Phò mã ốm đau hơn nửa năm, không  tiếp khách, Chu tiểu thư vẫn lên là về đi."

Tiểu Kiều vừa nghe ngữ khí nói chuyện kia, đã biết đối phương nhất định là Thái tử không thể nghi ngờ, giả bộ hồ đồ khóc lóc om sòm nói "Ta đi thăm ai, ai cần ngươi lo a ? Ngươi cũng không phải tướng công của ta, định quản ta sao ?"

Thái Tử từ lúc Thanh Thành vương tiến cung cũng đã nghe được đại danh của Tiểu Kiều, lập tức nở nụ cười, "Ta là có lòng tốt khuyên ngươi đừng đi cho phí công, ngươi nếu không cảm kích, ngươi tự đi là được rồi."

 Lệnh cho quân sĩ, tám nhóm lập tức chia thành bốn nhóm, nhường đường cho Tiểu Kiều đi qua.

Trường Ninh tối hôm qua không làm sao ngủ, dùng bữa sáng, chính là đang ở nội viện ngồi ngắm hồ sen xuất thần, có thị nữ báo lại, "Chu Tiểu Kiều tiểu thư lại tới nữa rồi."

Từ khi Tô Hạo đi, tiểu Kiều đã tới quá mấy chục lần, vì lẽ đó hạ nhân trong miệng nói chữ "Lại" thực chất có thể nói là vô tận rối rắm.

Lông mày Trường Ninh nhăn lại, "Trước hết để nàng đến đại sảnh ngồi đợi, Bổn cung sẽ qua ngay."

"Coi như Tô Lang bị bệnh, cũng nên để ta vào thăm một chút mới phải." Tiểu Kiều thấy Trường Ninh, nói ngay vào trọng tâm, "Nói không chừng Tô Lang thấy ta, tinh thần hưng phấn, lập tức khỏi bệnh a."

Trường Ninh cũng không để ý đến nàng, chỉ cầm một chén trà, mặt không thay đổi nhìn tiểu Kiều, nhìn một lát, thong thả nói, "Tiểu Kiều, ngươi nên lập gia đình."

Tiểu Kiều kinh ngạc, đem đầu nghiêng sang một bên, ". . . . . . ?"

Con ngươi của Trường Ninh không một chút rung động, lại nói, "Bổn cung ngày hôm nay thấy ngươi, đột nhiên có cảm tình muốn mai mối."

Hai làn lông mi thon dài của Tiểu Kiều khẽ lóe lên, "Ngươi không bằng nói thẳng ra là ghét ta a."

"Không phải, " Trường Ninh lắc lắc đầu, đôi mắt tĩnh như tâm hồ, sâu không lường được, "Bổn cung chỉ là vừa vặn nghĩ đến một mối hôn sự, rất là thích hợp với Chu tiểu thư."

Tiểu Kiều đối diện với ánh mắt của Trường Ninh, không biết làm sao , cảm giác lạnh cả sống lưng , như có mấy con giun đang bò, không khỏi đem tay áo rũ rũ một chút.

Trường Ninh thu tầm mắt lại, khóe môi hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt, "Đây là cuộc hôn nhân mà người thường mỗi ngày đốt nhang cầu còn không đến." Nói xong nâng lên chén trà, nhấp một ngụm trà.

"Chính ngươi 21 tuổi mới lấy chồng, ta năm nay mới mười tám tuổi, ngươi vội vã làm mối cho ta làm gì ?"

Ngữ khí  Tiểu Kiều  có chút ít trách móc nói.

"Bổn cung là vì muốn tốt cho Chu Tiểu thư." 

Trường Ninh nói xong đứng lên, Bầu trời mây đen giăng kín, chỉ sợ lại sắp có tuyết rồi, Chu Tiểu thư cũng nên trở về thôi, ngự y luôn căn dặn, Phò mã bị bệnh liệt giường, thân thể suy yếu, không thể gặp người ngoài." Nói xong đi vào nội viện.

Thái Sơn thôn, Rừng trúc tiểu viện.

Tô Hạo  đang tại thư phòng nghiên cứu bản đồ phòng thủ, cảm thấy Tần Lĩnh như là trường kiếm vắt ngang qua bản đồ Đại Tề,  chia nam bắc hai phương, nếu như tam vương hội quân thành một đoàn, tiến quân lên phía Bắc, Thần Cơ Doanh nhất định mau chóng một đường xuất binh ở Tần Lĩnh, phủ đầu chặn đứng phản quân, đem phản quân ngăn chặn ở phương Nam, khiến cho đối phương không thể uy hiếp kinh sư, trước là đánh chặn phản quân, sau đó phối hợp với quân Tề phản công....

Đang tự nghĩ, Tô phu nhân ôm một bình rượu trái cây đi tới, để Tô Hạo uống mấy hớp làm ấm cơ thể.

Tô Hạo nửa năm qua chiều cao cải thiện không ít, thêm nữa mỗi ngày đều nhọc lòng suy nghĩ quốc gia đại sự, bởi vậy so với lúc ở kinh thành đã có chút gầy gò, Tô phu nhân xót con, có lúc thì sẽ khuyên nàng quên   công chúa đi, không cần lo lắng cái gì mà Thần Cơ Doanh hay là Thần Vịt Doanh, thẳng một đường cao chạy xa bay, Tô Hạo nghe xong đều chỉ là cười không nói.