Trans: Z – Beta: Jung.

Mở cửa đi vào, Trần Mục Dương đang ngồi trên sopha xem TV, thức ăn trong tay Tô Cách vì vừa đập tên chó săn kia mà hi sinh một chút.

“Tô Cách?” Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm TV hỏi: “Từ lúc nào mà đây đã thành nhà em vậy?”

Tô Cách giật mình nhìn Trần Mục Dương, những lời cậu vừa nói anh đều nghe thấy sao?

“Anh còn nói nữa, bây giờ đã có chó săn xuất hiện bên ngoài kìa! Sao anh bất cẩn thế, lộ địa chỉ rồi.” Cậu chống nạnh giáo huấn người kia.

Trần Mục Dương dửng dưng đặt tay ra sau đầu, nói: “Phiền, xem ra phải chuyển nhà rồi.”

Biểu cảm này không hề phù hợp với lời nói được không?

“Chuyển nhà? Chuyển nhà cũng rất phiền anh biết không? Vừa phải tìm chỗ thích hợp, vừa phải chuyển đồ, phải nhượng nhà này nữa…” Tô Cách làm như thể một giây nữa anh làm ngay vậy, bắt đầu líu lo không ngừng về việc chuyển nhà.

“Không cần chuyển đồ.” Anh ngắt lời cậu.

“Hở?”

“Mua mới là được.”

Trần Mục Dương nói cực thoải mái nheng Tô Cách suýt phụt máu, sao cậu lại cảm thấy giống sắp phá sản đến nơi vậy?

Vấn đề nan giải đã ổn thoả, Tô Cách liền vào bếp nấu cơm.

Cậu tốn một tiếng làm thịt nhồi cà tím sốt, băm thịt, sau đó cắt cà tím, nhồi thịt ở giữa rồi chiên chiên sốt sốt, thêm bột năng, bày ra rồi vội vã mang cho anh thưởng thức.

Dưới ánh mắt mong chờ của cậu, anh rốt cuộc nói: “Chín điểm.”

“Sao không phải là điểm tuyệt đối?” Cậu bất mãn: “Món này em làm cả tiếng đấy!”

“Chính bởi vì em làm quá lâu, không cho người ta ăn cơm thì cũng sớm ch3t đói.” Trần Mục Dương vô tình nói.

Cậu tức giận đưa một đũa cơm thật lớn vào miệng, không thèm quan tâm Trần Mục Dương nữa.

Ăn cơm xong, Trần Mĩ Linh báo “Lọ lem vườn trường” đã định ngày ra mắt rồi, cuối tháng này sẽ tung trailer trên mạng.

Đây là một tin tức tốt, bộ phim cậu tham gia có thể nhanh chóng ra mắt như thế sẽ khiến nhiều người chú ý hơn, mời cậu tham gia các dự án khác.

Trần Mục Dương hoàn thành phần diễn còn phải phối âm, hơn nữa Trần Mĩ Linh nhận rất nhiều hợp đồng chụp ảnh tạp chí, cũng rất bận rộn.

Hầu hết là Tô Cách ở nhà Trần Mục Dương.

Mà gần đây cậu phát hiện ra, xung quanh nhà có mấy người cầm máy ảnh, Tô Cách biết đều là chó săn.

Cậu sợ việc mình ra ra vào vào sẽ bị tóm, liền gọi anh: “Xem ra về sau em không nên đến nhà anh, nếu bị chó săn bắt gặp thì gây ảnh hưởng xấu cho anh.”

“Anh không ngại.” Trần Mục Dương dửng dưng nói.

“Anh không nhưng em có, sau này anh nhất định sẽ nổi tiếng, em không muốn trở thành thứ ngáng đường công danh của anh.” Lúc nói những lời này, giọng cậu đột nhiên mang chút buồn bã.

Trần Mục Dương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Anh sẽ xử lý ổn thỏa, em không cần lo.”

Nếu anh đã nói thế thì cậu liền gật đầu: “Vâng.”

“Tô Cách.” Trần Mục Dương gọi.

“Dạ?”

“Nếu em cảm thấy không yên lòng, anh thà rằng bản thân không nổi tiếng, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh, cùng em sống cuộc sống em muốn là được.” Trần Mục Dương đột nhiên tâm tình, khiến cậu nghèn nghẹn trong lòng.

Trần Mục Dương bình thường rất lạnh lùng thờ ơ, nhưng một khi đã nói lời ngon tiếng ngọt thì khiến người khác không cu0ng lại nổi.

“Em biết rồi, em nhất định sẽ ngoan.” Cậu dùng sức gật đầu đảm bảo.

————

Trần Mĩ Linh nhận cho Tô Cách công việc mới, quay MV.

Đây là việc rất đơn giản, bên kia gửi kịch bản gốc. Tô Cách đọc qua, đúng là một cái MV đáng nôn mửa.

Nam chính cãi nhau với nữ chính, nửa đêm bỏ trốn, kết quả xảy ra tai nạn giao thông, linh hồn của người này thoát xác, trở về bên cạnh nữ chính. Bi thương nhìn nữ chính không thể cảm nhận mình, bản thân thì không chạm vào người ta được, chỉ có thể yên lặng ở cạnh bảo vệ.

Tô Cách cảm thấy khó có thể hoàn thành vai này, cậu thích nam, giờ đòi một lòng si tình với phái nữ thì không biếy có làm nổi không nữa.

Tô Cách nói nỗi băn khoăn cho Trần Mĩ Linh, tuy cô thấy cậu trung thành với cháu trai của mình là rất tốt, nhưng mà: “Con mẹ cậu, nếu không thể bắt cặp với bạn diễn nữ thì cậu còn làm diễn viên làm gì? Coi người ta là một miếng thịt đi, chẳng lẽ cậu không thích ăn thịt à?”

Vốn là một cô gái xinh đẹp đột nhiên bị biến thành một miếng thịt kho tàu Tô Cách bổ não ra cảnh tượng ấy, cảm thấy có chút khủng b0, lắc đầu: “Tôi biết rồi.”

Hôm sau, Tô Cách được Trần Mĩ Linh đón tới điểm quay MV.

Vốn công ty định sắp xếp trợ lý cho Tô Cách, nhưng Trần Mĩ Linh dẫn theo Tô Cách và Trần Mục Dương, cảm thấy khá nhạt nhẽo nên kiêm luôn công việc trợ lý, cũng là do ở cạnh hai người đều rất vui.

Đối với quan hệ của Trần Mục Dương và Tô Cách, Trần Mĩ Linh vốn không ủng hộ lắm. Nhưng là người hiểu cháu mình nhất, một khi anh đã quyết định làm thứ gì thì sẽ không bao giờ đổi hướng.

Nói cách khác, nếu Trần Mục Dương đã chọn Tô Cách, muốn hai người tách ra thì trừ phi một trong hai người ch3t đi.

Trần Mĩ Linh rất hiểu cháu mình, đương nhiên không muốn nhìn Trần Mục Dương đau khổ. Chẳng qua sợ rằng phía anh chị sẽ không được tốt như thế. Hơn nữa còn cô gái kia, chỉ sợ sau khi chuyện của hai người vỡ lở thì thế giới sẽ không còn hòa bình.

Tô Cách không ngờ lúc đến địa điểm quay MV thì lại đụng phải người đàn ông lần trước chạm mặt ở phim trường.

Cậu chưa thể nhớ tên người ta trong một chốc, nhưng lại cực kỳ quen mặt.

Hàn Vũ đi tới, cười haha chào hỏi cậu: “Chào Tô Cách.”

“Xin chào.” Tô Cách không nhớ được tên của anh, cũng chỉ có thể chào qua loa.

Sau đó cậu nghe thấy Trần Mĩ Linh gọi anh là Hàn Vũ thì cậu mới bừng tỉnh.

Hàn Vũ là hát chính của nhóm nhạc thần tượng TONE đang rất nổi tiếng, đây là MV của ca khúc solo đầu tiên trong sự nghiệp, nên công ty chủ quản rất xem trọng. Vốn định để một tiền bối khá nổi ra mặt giúp MV, nhưng anh lại đề cử Tô Cách.

Khi cậu biết anh cho mình cơ hội, có chút tò mò đến trước mặt anh hỏi: “Ừm… vì sao anh lại tìm tôi đóng MV vậy?”

Hàn Vũ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mái tóc ngắn màu nâu càng khiến ngũ quan của anh trắng trẻo, tinh tế hơn, vành tai đeo khuyên đá ruby, ăn mặc đúng chất thần tượng, trái ngược hoàn toàn với phong cách giản dị của Tô Cách.

“Tôi bảo… tôi nhìn trúng kỹ năng diễn xuất của cậu, cậu có tin không?” Hàn Vũ trêu ghẹo hỏi.

“Kỹ năng của tôi?” Cậu cũng không biết bản thân mình có thứ này.

Hàn Vũ thật lòng gật đầu: “Đúng thế, còn chưa nói tôi là fan của cậu này! Tôi đã xem ‘Chỉ cần yêu’, diễn hay lắm, tôi rất thích.”

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai tức giận đi tới nhíu mày: “Hàn Vũ, tôi đã sớm bảo cậu không được xem mấy thứ vớ vẩn đó.”

“Sao lại vớ vẩn? Không phải anh bảo tôi xem những tác phẩm của người khác để học cách diễn?! Không phải tôi đang nghe lời anh à, hơn nữa tôi cũng có thần tượng của mình, chính là cậu ấy…” Hàn Vũ chỉ Tô Cách.

Người đàn ông kia liền bắn ánh mắt qua chỗ này, hiển nhiên không vừa lòng lắm với Tô Cách.

“Không thể đâu, anh đang đùa à?” Cậu thật sự hi vọng người kia đang nói đùa thôi.

Hàn Vũ là siêu sao giới ca nhạc, sao lại là fan của đứa vừa ra mắt là cậu chứ? Hơn nữa còn gọi cậu là thần tượng, cậu đang lo mình giảm thọ đây này!

“Tôi không biết, dù thế nào thì tôi cũng muốn MV này do cậu ấy đóng!” Hàn Vũ cứng đầu nói với người kia.

Hắn bất đắc dĩ nhìn anh, ánh mắt rõ ràng có sự dịu dàng không gọi tên, nói: “Được rồi, nếu tôi đáp ứng yêu cầu thì cậu phải ngoan ngoãn quay cho tôi, không được tùy tiện nổi nóng.”

“Được thôi ông chủ.” Anh kính lễ với người kia.

Đợi người đàn ông kia đi, Tô Cách mới nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ông chủ của anh sao? Tôi còn tưởng là đại diện của anh chứ.”

“Anh ta chính là người đại diện của tôi mà.” Hàn Vũ lơ đễnh đáp.

“Hở?” Cậu bị mối quan hệ phức tạp này làm cho ngốc luôn.

“Anh ta chính là người đại diện của tôi, cũng là ông chủ công ty, Bành Trình Phong.”

“Anh nói là… Bành Trình Phong?” Cho dù Tô Cách không biết nhiều về giới showbiz, thì cũng ít nhiều nghe qua đại danh của Bành Trình Phong.

Nghe nói ban đầu hắn là người đại diện kim bài, dưới tay có vô số người đã thành thiên vương. Sau đó, Bành Trình Phong vì bất đồng với ông chủ mà đi tìm nguồn lợi khác, lúc đó mang theo không ít nghệ sĩ. Ban đầu mọi người đều cảm thấy hành động của hắn là quá dại dột, cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình, chỉ một mình dù có giỏi giang đến đâu thì sao có thể so sánh được với một công ty tích được nhiều tài nguyên như thế được?

Nhưng sau đó, tất cả đều bị dội ngược trở lại, bởi vì những người dưới trướng hắn sau này đều mang cấp bậc thiên vương, viết nên một thần thoại.

Mà công ty của hắn, điện ảnh và truyền hình Bành thành cũng bắt tay với một số ngành khác.

“Không ngờ anh ta vẫn còn dẫn nghệ sĩ.” Tô Cách không hâm mộ mới là nói dối, mà địa vị hiện tại của TONE nhất định cũng là công lao của Bành Trình Phong.

Hàn Vũ nhìn ánh mắt hâm mộ của cậu, lơ đễnh bĩu môi: “Sao thế, cậu hâm mộ à? Không thì cũng đến công ty chúng tôi đi, tôi sẽ giới thiệu cậu với anh ta.”

“Thôi thôi, tôi chỉ là diễn viên bình thường, người ta là đại thần, tôi đâu dám trèo cao. Hơn nữa công ty và người đại diện bây giờ của tôi cũng rất tốt.” Cậu ngốc nghếch cười, sờ sờ ót.

“Đúng rồi, anh thật sự là fan của tôi à?” Cậu hiếu kỳ hỏi.

“Thật… mới là lạ.” Hàn Vũ nói câu này là để cố ý đối nghịch với Bành Trình Phong, cũng để chọc giận hắn, kết quả không mấy hiệu quả làm anh giận đôi chút.

Nhưng anh cũng thật sự thưởng thức Tô Cách, cho nên mới gọi cậu đóng MV của mình.

- -----oOo------