Khi lầu Nhiên Tê của Vi phủ mới xây xong, Vi Ngạn đã đau đầu suy nghĩ về việc trồng cây gì quanh lầu Nhiên Tê. Hắn đến Phiêu Miểu các hỏi Bạch Cơ: "Bạch Cơ, trước sau lầu Nhiên Tê nên trồng cây gì để trông u ám như Phiêu Miểu các của ngươi?”

Bạch Cơ cười nói: "Vi công tử lại đùa rồi, Phiêu Miểu các của ta là nơi buôn bán, sao có thể u ám được?"

Vi Ngạn nói: "Bên ngoài Phiêu Miểu các cỏ dại um tùm, sương mù dày đặc, bên trong ánh sáng mờ mịt, đồ cổ cũ kỹ còn nuôi một con mèo đen rùng rợn, sao không u ám được?"

"Meo..." Con mèo đen đang ăn cá khô bên quầy nghe vậy, không hài lòng kêu lên.

Bạch Cơ cười nói: "Chẳng trách buôn bán không tốt, có lẽ phải dành thời gian chăm sóc cả trong lẫn ngoài Phiêu Miểu các. Vi công tử, nếu muốn lầu Nhiên Tê u ám hơn thì có thể tham khảo mộ phần. Gần mộ phần thường trồng tùng bách."

Vi Ngạn suy nghĩ một lát, nói: "Vậy trồng nhiều tùng bách đi. Nhưng tùng bách xanh quanh năm, trông rất đơn điệu, có loại cây nào khác để điểm xuyết không? Không phải hoa cỏ, ta không thích thứ đó."

Bạch Cơ suy nghĩ một lát, cười nói: "Sân sau của ta có một cây dâu, tháng năm ra hoa, tháng bảy kết trái, hoa như ngọc, quả dâu như lửa, trông rất đẹp. Đặc biệt, trong cây đôi khi còn xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc nhưng nàng ấy oán khí lớn, tính tình không tốt. Vì oán khí quá nặng nên nơi nào có cây dâu Đế Nữ, xung quanh năm dặm đều u ám. Nếu Vi công tử muốn, ta sẽ bán lại cho ngươi."

Vi Ngạn rất hứng thú với những thứ kỳ quái nhưng nghe là cây dâu thì lại có chút do dự.

"Cổ ngữ nói, trước nhà không trồng dâu, sau nhà không trồng liễu... trồng cây dâu trước lầu Nhiên Tê, nhà có tang như là điềm xấu."*

*dâu phiên âm hán việt là tang.

Bạch Cơ cười nói: "Vi công tử lại đùa rồi, ngươi đã trồng tùng bách trong nhà còn kiêng kỵ gì cây dâu? Cây dâu Đế Nữ thật sự rất thú vị!"

Thế là dưới tài ăn nói khéo léo của Bạch Cơ, Vi Ngạn bỏ ra số tiền lớn mua cây dâu Đế Nữ ở sân sau Phiêu Miểu các đem về trồng trước lầu Nhiên Tê.

Lầu Nhiên Tê vì trồng tùng bách mà u ám nhưng cây dâu Đế Nữ ngoài việc lá dâu đôi khi hóa đỏ như máu vào đêm trăng tròn thì không xảy ra điều gì kỳ lạ, cũng không có mỹ nữ tuyệt sắc oán khí lớn xuất hiện, Vi Ngạn nghi ngờ mình lại bị Bạch Cơ lừa.

Vi Ngạn đến Phiêu Miểu các tìm Bạch Cơ đòi lại tiền, nói: "Bạch Cơ phải trả lại tiền. Cây dâu Đế Nữ ngoài việc lá biến thành đỏ như máu vào đêm trăng tròn thì không có gì đặc biệt, cũng không có mỹ nữ nào."

Bạch Cơ cười nói: "Đêm trăng tròn lá dâu biến thành đỏ như máu đã là rất đặc biệt rồi. Còn việc không có mỹ nữ xuất hiện, nghe nói Vi công tử nuôi hổ, rắn cát và một số loài chim kỳ lạ trong lầu Nhiên Tê, mỹ nữ nào mà không sợ những con thú độc này, có chúng ở đó thì mỹ nữ nào dám xuất hiện?"

Bạch Cơ nói vậy nghe có lý nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vi Ngạn nói: "Nữ quỷ mà cũng sợ mãnh thú và độc trùng sao? Bạch Cơ lại lừa ta rồi. Không được, ngươi phải trả tiền lại cho ta."

Bạch Cơ cười nói: "Chúng ta là bạn bè lâu năm, nói chuyện tiền bạc thì tổn thương tình cảm. Gần đây ta mới nhận được một chiếc gương cổ từ nước Thổ Hỏa La rất thú vị. Treo trên tường có thể nhìn xuyên ra ngoài nhưng từ ngoài lại không thể nhìn vào trong. Vi công tử có thể đặt nó ở lầu Nhiên Tê."

"Ồ? Còn có loại gương như vậy sao?" Vi Ngạn rất hứng thú hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Bạch Cơ cười mỉm nói: "Đây là bảo vật hiếm có trên đời, giá vốn là một ngàn lượng bạc. Nhưng do cây dâu Đế Nữ không khiến công tử hài lòng nên ta giảm giá chiếc gương này cho ngươi, coi như là hoàn tiền cây dâu Đế Nữ. Tám trăm lượng."

Vi Ngạn nhướng mày, nói: "Năm trăm lượng."

Bạch Cơ cười nói: "Được, thỏa thuận xong."

Bạch Cơ đồng ý nhanh như vậy, Vi Ngạn lại mơ hồ cảm thấy mình bị lừa.

Thế là cây dâu Đế Nữ vẫn tiếp tục được trồng trước lầu Nhiên Tê. Cây dâu Đế Nữ này giống như các cây dâu bình thường, mùa xuân nảy mầm, đầu hè ra hoa, giữa hè kết trái. Ngoài việc lá dâu đôi khi hóa đỏ như máu vào đêm trăng tròn thì không có gì khác thường.

Những chuyện kỳ lạ bắt đầu từ đầu đông năm nay.

Mùa đông, vạn vật điêu tàn, cây dâu Đế Nữ vốn đã rụng hết lá xanh chỉ còn trơ trụi cành cây. Không biết từ ngày nào, cây dâu đang ngủ đông bỗng bắt đầu nảy mầm, từng ngày từng ngày mọc ra lá dâu, chẳng mấy chốc đã xum xuê, ra hoa kết trái như thể bây giờ không phải mùa đông mà là giữa hè.

Vườn hoa trong Vi phủ héo úa, tuyết trắng bao phủ, ngoài những cây tùng bách lạnh lẽo chỉ còn lại cây dâu Đế Nữ xanh ngát, trĩu quả đỏ tươi như máu giữa tuyết trắng.

Người trong Vi phủ thấy kỳ lạ bèn lấy chuyện này làm đề tài bàn tán khi trà dư tửu hậu. Dần dần, không lâu sau, cả khu Trường An đều biết Vi phủ có một cây dâu nở hoa kết trái vào mùa đông.

Một đêm nọ, Nam Phong, tiểu đồng của Vi Ngạn đi ngang qua cây dâu Đế Nữ thì thấy một cô nương đứng dưới cây khóc. Nam Phong không kìm được hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại khóc dưới cây dâu?"

Cô nương quay đầu lại, dung mạo xinh đẹp trả lời buồn bã: "Nước mất nhà tan, người thân chết thảm, ta nhẫn nhục sống sót nhưng không còn hy vọng phục quốc, thật đáng hận…"

Nam Phong nghe vậy thì nghĩ rằng gặp phải ma, không dám nói gì thêm mà lặng lẽ rời đi.

Vi Ngạn nghe Nam Phong kể lại chuyện ma dâu xuất hiện rất hứng thú thì vội đến gặp.

Vi Ngạn hỏi: "Ngươi là ai? Nước mất nhà tan, người thân chết thảm nghĩa là gì?"

Nữ quỷ tựa vào cây dâu nhìn về phía tây bắc nơi hoàng cung, nói buồn bã: "Ta là một người khổ mệnh. Cảm ơn công tử đã đưa ta ra khỏi Phiêu Miểu các, những năm qua nhờ âm khí của lầu Nhiên Tê mà ta hồi phục được phần nào. Có một việc ta muốn nhờ công tử giúp."

Vi Ngạn tò mò nói: "Việc gì?"

Mắt nữ quỷ sâu thẳm, môi đỏ như máu.

"Xin công tử bẻ một cành dâu đặt ở cửa Huyền Vũ của cung Thái Cực."

Vi Ngạn ngạc nhiên: "Tại sao?"

Nữ quỷ cười rợn người, nói: "Để cầu phúc cho Đại Đường."

Vi Ngạn thấy thú vị, cười nói: "Có ai lại bẻ cành dâu để cầu phúc? Nhưng nghe cũng thú vị đấy. Ngươi tên gì? Ngươi nói tên ngươi cho ta thì ta sẽ giúp ngươi mang cành dâu đến cửa Huyền Vũ."

"Ta tên là Quan Âm Nô..." nữ quỷ nhớ lại gì đó, mắt thoáng nét dịu dàng rồi đau khổ, nói: "Không, ta tên là Tang Lạc. Tập tang hữu a, kỳ diệp hữu ốc. Ký kiến quân tử, vân hà bất lạc."*

* "Cây dâu mọc ở vùng đất trũng, lá của nó xanh tươi tốt. Đã gặp được người quân tử, cớ sao lại không vui mừng?" Câu thơ này diễn tả niềm vui sướng khi gặp được người mà mình ngưỡng mộ hoặc yêu quý.

"Tang Lạc, cái tên thật đẹp."

Nữ quỷ nói tên, Vi Ngạn cũng giữ lời, hôm sau bẻ một cành dâu mang đến cửa Huyền Vũ.

Võ Hậu không thích cung Thái Cực mà luôn ở cung Đại Minh phía đông bắc, cung Thái Cực trở nên lạnh lẽo, hoang vắng. Cửa Huyền Vũ không được canh gác nghiêm ngặt, Vi Ngạn đặt cành dâu trên tuyết rồi rời đi.

Trên tuyết trắng, cành dâu xanh ngắt dần chuyển thành đỏ như máu, hóa thành một luồng oán khí thấm vào đất.

Từ đó trở đi, đêm nào trước lầu Nhiên Tê cũng có tiếng khóc ma quái, cây dâu còn bắt đầu khóc ra máu, tuyết đẫm vệt đỏ tươi.

Những hiện tượng kỳ quái này không khiến Vi Ngạn, một người yêu thích chuyện kỳ quái, lo lắng. Điều khiến hắn phải đến Phiêu Miểu các tìm Bạch Cơ cầu cứu là những chuyện xảy ra sau đó.

Cây dâu Đế Nữ ngày càng cao, ngày càng um tùm, nó phát triển với tốc độ thấy rõ, dần dần bao phủ lầu Nhiên Tê, thậm chí dần bao phủ cả Vi phủ.

Vi Ngạn rất tức giận, tìm đến cây dâu để gặp Tang Lạc nhưng Tang Lạc không thấy đâu.

Chỉ cần bước vào khu Trường An, người ta sẽ thấy cây dâu khổng lồ trong Vi phủ, lời đồn khắp thành Trường An, ai cũng nói Vi phủ có yêu quái.

Vi Đức Huyền thấy cây dâu kỳ quái càng ngày càng lớn trong phủ rất tức giận nhưng không biết làm thế nào. Ông biết con trai mình Vi Ngạn gây ra chuyện này, gọi hắn đến mắng một trận, bắt hắn xử lý cây dâu quái dị.

Vi Ngạn canh giữ trước cây dâu Đế Nữ, hắn định bắt Tang Lạc để hỏi tội nhưng Tang Lạc không thấy đâu cả. Hắn bèn đến Giang Thành Quan mời đạo sĩ đến bắt Tang Lạc. Những đạo sĩ giàu kinh nghiệm nhìn từ xa thấy cây dâu đầy oán khí đều viện cớ rời đi. Những đạo sĩ trẻ tuổi sau khi làm phép, dùng Tam Vị Chân Hỏa đốt cây dâu Đế Nữ, kết quả lầu Nhiên Tê suýt bị lửa thiêu rụi, cây dâu vẫn nguyên vẹn. Đạo sĩ làm phép niệm chú trấn áp cây dâu Đế Nữ, kết quả chính họ bị cây dâu cuốn đi rồi mất tích. Những đạo sĩ bị cuốn đi xuất hiện ở cung Thái Cực, tuy còn sống nhưng gầy gò như bộ xương. Họ nói rằng, yêu quái dâu oán khí ngút trời, yêu lực vô biên, hút lấy tinh khí con người ngày càng mạnh, họ không đối phó được.

Lúc này, mọi người mới phát hiện cây cỏ trong cung Thái Cực đều khô héo chết hết còn những cung nhân ít ỏi làm việc trong cung, bao gồm cả Vũ Lâm Vệ trực ở cửa Huyền Vũ, hễ bước vào cung Thái Cực đều trở nên uể oải như thể bị rút hết sinh lực.

Cây dâu Đế Nữ trong Vi phủ ngày càng um tùm, cây đại thụ dần dần vươn ra khỏi khu Trường An lan sang phía tây cung Thái Cực. Các khu vực lân cận như Phường Trường An, Phường Vĩnh Hưng, Phường Vĩnh Xương đều rơi vào hoảng loạn, mọi người vô cùng sợ hãi.

Vi Đức Huyền thấy sự việc cây dâu kỳ lạ phát triển đến mức này bèn gọi Vi Ngạn đến mắng một trận rồi bỏ lại hắn ở Vi phủ còn mình thì dẫn thê tử Vi Trịnh thị đến Võ phủ của con gái Vi Phi Yên để tránh họa.

Chuyện yêu quái cây dâu liên quan đến cung Thái Cực, khó tránh khỏi truyền đến tai Võ hậu. Tuy nhiên, năm nay Võ hậu ở cung Thượng Dương ở Lạc Dương để qua mùa đông nên chưa biết chuyện yêu quái cây dâu ở thành Trường An.

Vi Đức Huyền khắp nơi chạy vạy, dùng nhiều tiền bạc để mua chuộc để phong tỏa tin tức về việc Vi phủ xuất hiện yêu quái cây dâu, không để truyền đến Lạc Dương. Nếu Võ hậu biết, gia đình Vi Đức Huyền e rằng khó tránh khỏi tội, có thể dẫn đến họa diệt môn.

Vi Đức Huyền vừa phong tỏa tin tức vừa bắt Vi Ngạn nhanh chóng giải quyết chuyện yêu quái cây dâu, dù thế nào cũng phải giải quyết trước khi Võ hậu biết chuyện này.

Gỡ chuông phải là người buộc chuông, cây dâu Đế Nữ này là mua từ Phiêu Miểu các, Vi Ngạn bèn tìm đến Bạch Cơ.

Nghe xong câu chuyện của Vi Ngạn, Nguyên Diệu kinh ngạc: "Lâu rồi không qua phía chợ Đông, hóa ra lại xảy ra chuyện lớn thế này?! Cây dâu trong thành Trường An làm loạn như vậy, rốt cuộc là có oán khí gì?"

Vi Ngạn buồn bã nói: "Không biết nữa. Thật là phiền chết đi được. Bạch Cơ rốt cuộc khi nào mới về?"

Nguyên Diệu cũng buồn bã: "Không biết nữa."

Ly Nô bất ngờ chen vào: "Chủ nhân đi Vân Mộng Trạch tìm ngọc bích, theo tính toán thì cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới về."

Vi Ngạn nói: "Ly Nô, cây dâu Đế Nữ trước đây luôn trồng ở hậu viện Phiêu Miểu các, ngươi chắc chắn biết rõ rốt cuộc là chuyện gì?"

Ly Nô mệt mỏi nói: "Vi công tử, cây dâu tuy trước đây trồng ở hậu viện Phiêu Miểu các nhưng gia vốn không để tâm đến cây cỏ hoa lá nên không biết rõ chuyện của nó. Nhưng gia nhớ hình như cây dâu đó là oán hồn của một công chúa nào đó."

Nguyên Diệu hỏi: "Công chúa nào?"

Ly Nô lắc đầu nói: "Quên rồi."

Nguyên Diệu nói: "Công chúa mà ngươi cũng quên được sao?"

Ly Nô bĩu môi nói: "Những năm qua, công chúa đến Phiêu Miểu các không một trăm thì cũng tám mươi người, gia làm sao nhớ hết được?"

Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, có một số chuyện vẫn nên để tâm ghi nhớ."

Ly Nô bĩu môi nói: "Đợi khi tên mọt sách nhà ngươi sống đến tuổi của gia sẽ biết nhiều chuyện lười ghi nhớ lắm."

Nguyên Diệu định mở miệng nói, Vi Ngạn không nhịn được ngắt lời: "Thôi được rồi, các ngươi đừng tán gẫu nữa. Tóm lại, cây dâu Đế Nữ là ta mua từ Phiêu Miểu các, các ngươi phải chịu trách nhiệm. Bạch Cơ không ở đây, hai người các ngươi, ai sẽ cùng ta về phủ xem?"

Nguyên Diệu chỉ vào Ly Nô, nói: "Hắn."

Ly Nô chỉ vào Nguyên Diệu, nói: "Hắn."

Vi Ngạn ngơ ngác.

Nguyên Diệu nói: "Ly Nô lão đệ, tiểu sinh phải đi bốc thuốc cho ngươi, không có thời gian đến Vi phủ. Cây yêu quái công chúa đã từng ở Phiêu Miểu các, quen biết ngươi, ngươi đi một chuyến đến Vi phủ đi."

Ly Nô nói: "Bên ngoài lạnh chết đi được, gia không đi. Tên mọt sách nhà ngươi, nếu phải bốc thuốc thì Vi phủ có dâu tươi, ngươi đi Vi phủ coi như bốc thuốc. Đợi khi gia hồi phục sẽ đi diệt yêu giúp các ngươi."

Nguyên Diệu định phản bác, Vi Ngạn bèn nắm lấy tay Nguyên Diệu nói: "Hiên Chi vẫn là ngươi đáng tin cậy. Ngươi đi cùng ta về xem thử."

Thấy Vi Ngạn nói vậy, Nguyên Diệu đành đồng ý.

"Được, ngươi đợi tiểu sinh mặc áo ấm đã."

"Được." Vi Ngạn vui vẻ nói.

Nguyên Diệu mặc áo ấm thì thấy Ly Nô nằm bệnh trên giường, cử động khó khăn bèn rót một bình nước lạnh lớn, lấy một hũ cá khô thơm, dặn nó chăm sóc bản thân rồi cùng Vi Ngạn rời đi.