Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 18: Tiểu gia tôi là cây nấm hương duy nhất trong nồi

“Hôm nay, Huynh chạy không thoát đâu!”, nữ thủy quỷ xông lên nói một câu như thế.

Tôi nhìn thứ vũ khí trong tay ả, cơ thể rõ ràng đang run lên bần bật.

Đao, đao, đao hả?

Mặc Nguyệt, người ta muốn huynh như thế nào thì cứ theo người ta đi. Đừng làm liên lụy đến tôi.

“Mạch Vân, những điều ta muốn nói đều đã nói rõ ràng với nàng rồi. Lẽ nào nàng thật sự muốn ta ngay lập tức thành thân mới được sao?”, Mặc Nguyệt chán nản nói.

Thành thân luôn đi, bớt được họa cho dân. Trong lòng tôi rất không khách khí thổ ra một câu như thế.

Tôi có một ước ao là chui ra khỏi vòng tay của hắn ngay lúc này, nhưng, tôi cảm thấy nếu làm thế sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên đành ngậm ngùi như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn.

“Ha ha, thành thân? Lẽ nào với tên tiểu tử này? Nam nhi và nam nhi thì sao có thể thành thân được. Nếu chàng muốn, thiếp có thể cho hắn một thân phận nhỏ trong nhà. Thiếp không phật lòng vì chuyện chàng chơi quan quán công tử”, Mạch Vân cười độ lượng.

Phụt!

Tiểu gia tôi đây càng lúc càng bái phục nhi nữ thời cổ đại rồi đấy. Đầu tiên là Mộ Dung Tiên, giờ lại đến Mạch Vân…

Nữ nhi thật bá đạo!

Tôi khẽ khàng chạm vào Mặc Nguyệt, nghiêm túc nói thầm: “Cô nương tốt như thế, không lấy cũng tiếc”.

“Ha ha! Nàng muốn đi gặp Diêm Vương phải không?”, Mặc Nguyệt cười, nói như thế.

Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tôi không muốn chết.

“Mạch Vân, dù nàng có nói gì đi nữa, ta vẫn cần y”.

Tôi nhàm chán rúc trong lòng Mặc Nguyệt mà vuốt tóc.

Xí! Lời nói và hành động của họ đúng là giống nhau thật.

Quỷ nam đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước nói: “Mạch Vân, không cần nói nhiều. Trước tiên giết chết tên yêu nhân kia rồi hãy nói”.

Này này, định làm gì tôi hả. Dù huynh có giết tôi thì Mặc Nguyệt cũng không thành thân với muội muội của huynh đâu. À, bạn sẽ hỏi làm thế nào tôi biết cô ta là muội muội của hắn phải không? Thì đương nhiên là từ hiệu ứng Mộ Dung Tuyết rồi.

“Mạch Thiếu Nam, ngươi dám động đến một sợi lông của y thì đừng trách ta không niệm tình cũ”, giọng Mặc Nguyệt lạnh lùng vang lên.

Bầu không khí đã căng thẳng đến mức đỉnh điểm, chạm vào là nổ ngay.

Oạch! Sao cái tên Mạch Thiếu Nam nghe quen quen thế nhỉ.

Lúc này, trên sông đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn sáng, có thuyền đang dần dần di chuyển về phía bên này.

“Tiểu Tình!!! Tiểu Tình!!!”

Có tiếng người đang hét gọi tên tôi phải không?

Trong lòng bất giác thấy hứng khởi.

Bốn huynh đệ Âu Dương.

Ha ha! Phải thế chứ. Trời không triệt đường sống người ta bao giờ.

Mộ Dung Tiên, hu hu, quả nhiên cô không bỏ rơi tôi.

Mặc Nguyệt ôm chặt lấy tôi, cúi đầu cười gian xảo: “Không ngờ viện binh của nàng đến nhanh như vậy”.

Lúc đó tay tôi run lập cập.

Quầng đen… đang lan rộng. Mặc Nguyệt đại nhân bắt đầu bốc hỏa.

Bốn huynh đệ Âu Dương, Mộ Dung Tiên, mọi người nhất định không được đến gần, mau chạy đi để bảo toàn tính mạng.

Tôi vừa nghĩ như thế thì đã thấy bốn người xuất hiện trên thuyền.

Bốn huynh đệ Âu Dương, động tác của các huynh có phải quá nhanh rồi không?

Gió đêm lành lạnh, giống như tâm trạng bi kịch của nấm hương tôi đây.

“Đêm nay thật náo nhiệt”, Mạch Thiếu Nam chau mày nói.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn Mặc Nguyệt, mặt lạnh như băng: “Thả nàng ấy ra. Ân oán của các ngươi chúng ta sẽ không nhúng tay vào, chúng ta đến đây chỉ để cứu nàng ấy”.

Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Âu Dương Thiếu Nhân biểu hiện bộ dạng như vậy bao giờ.

Tôi nghĩ Âu Dương Thiếu Nhân cũng đang rất căm hận, lửa giận sôi sùng sục trong lòng. Vì rốt cuộc, tôi cũng bị hắn bắt đi bắt lại mấy lần rồi.

“À, không ngờ ngươi cũng được nhiều người chào đón đến thế”, Mạch Vân đứng bên cạnh lạnh nhạt nói.

Tôi cáu lắm rồi! Nghiêng đầu căm hận trừng mắt nhìn ả.

Nha đầu thúi, cô không thể ngậm miệng được hả? Tiểu gia tôi lúc này không có thời gian mà đếm xỉa, phối hợp diễn xuất cùng cô đâu nhé. Lúc này tôi đang đứng giữa tình thế nước sôi lửa bỏng. Đây chính là chiếc nồi khổng lồ, tiểu gia tôi chính là cây nấm hương duy nhất trong nồi. Cây nấm hương mười bảy năm mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại…

Tôi đang nguy cấp lắm rồi, xảy ra chuyện gì thế này.

“Thả nàng ấy ra? Không được, ta nhất định phải giữ nàng ấy”, Mặc Nguyệt khẽ cười, mặt vờn chút mây.

Đại ca à, huynh không biết câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” cho nên mới đứng đó ba hoa khoác lác phải không? Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa, lần sau tôi sẽ lại chơi cùng huynh mà.

“Vậy đừng trách ta không khách khí”, Âu Dương Thiếu Nhân thực sự nổi giận, lướt qua con mắt yêu mị là vệt sáng lóe lên từ vũ khí.

“Cấm động đậy, không cẩn thận đao của ta chẳng may thất thủ, thứ mà ta không có được thì nhất định sẽ không ai có được”, Mặc Nguyệt uy hiếp.

Tất cả mọi người… đều bị sét đánh.

Trái tim tôi trở nên hoang lạnh. Quả nhiên đây là phong cách của tên phúc hắc này. Thượng đế ơi, ngài có thể dùng một tia sét đánh chết hắn giùm con được không?

Ngươi đợi đấy, tiểu gia ta dù có xuống địa ngục cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Mặc Nguyệt!

Tôi căm tức ngước lên, chằm chằm nhìn hắn, Mặc Nguyệt lại mỉm cười xán lạn.

“Giết nàng nhé…”

Tôi sững người, huynh có thể đừng cười rạng rỡ như thế khi uy hiếp tôi được không?

Lúc này, Mạch Vân và Mạch Thiếu Nam cũng đã xông lên.

Tôi sợ hãi há miệng hét lớn: “Chẳng… chẳng phải các người sẽ không động thủ sao?”.

Đành bỏ mạng thôi!

“Chúng ta chính là muốn ngươi phải chết”, hai người đồng thanh lên tiếng.

A… Tôi tức giận, thật sự tức giận, xoay người hét về phía bốn huynh đệ Âu Dương: “Mau ngăn họ lại!”.

Bốn huynh đệ Âu Dương lập tức xông lên chắn đường hai huynh muội ngốc nghếch kia.

Khắp nơi xảy ra hỗn chiến.

Còn Mặc Nguyệt chỉ khẽ cười, giữ chặt eo tôi, nói: “Tiểu Tình, chúng ta có thể đi được rồi”.

Tôi chấn động, cứng ngắc hỏi: “Ý… ý gì thế hả?”.

“Ý là thế này…”

Cơ thể đột nhiên vọt lên không trung, tôi bị Mặc Nguyệt ôm ngang, đạp nước mà bay.

Cảnh sắc bốn phía lướt qua, chẳng còn thấy mấy huynh đệ Âu Dương chạy theo tìm tôi nữa.

Đáng chết! Còn đánh nữa! Tôi bị bắt đi rồi đây nè! Lại một lần nữa bị bắt đầy hoa lệ!

Tôi muốn hét một tiếng rung chuyển đất trời.

Nhưng… tôi hét không nổi.

Vì…tôi đã biết tới một sự thật hào hùng… Điểm huyệt pháp, đúng là có tồn tại.