Trong mắt Trầm Phóng Tâm thoáng hiện lên sự xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng y vẫn hết sức cố gắng bảo trì phong độ, “Già Lam, đã lâu không gặp.”

“Trầm công tử cũng biết đã lâu lắm rồi không gặp sao?” Người vẫn mỉm cười, thế nhưng trong lời lẽ sắc nhọn lại tràn ngập đe dọa, “Hôn lễ ngài nợ tỷ tỷ ta bao lâu nữa thì có thể tiến hành đây?” (Rầu, tình tay ba rầu, chị 2 thua là cái chắc =)))  

“Chuyện đó…không cần sốt ruột a.” Trầm Phóng Tâm cười có chút xấu hổ, cố gắng nói sang chuyện khác, “Xem ra ngươi đến đây một mình? Đến loại địa phương này làm gì?”

“Ngươi đến được ta không đến được sao? Tên tuổi của Hạ Lan Già Lam ta đây, so ra cũng không thua kém Trầm Phóng Tâm ngươi đâu.” Đôi môi đỏ mọng khép mở: “Giang hồ tân sinh thay thế thập đại cao thủ đến tột cùng là những nhân vật ra sao, ta cũng rất hiếu kỳ muốn biết. Hai vị bằng hữu đây là?” Đôi mắt đẹp đã chuyển đời đến trên người Chu Thất và ta.

“Bằng hữu của ta, Chu công tử cùng tùy tùng của hắn. Già Lam, trang phục của ngươi thật quá khiến người khác chú ý, ngồi xuống đi.”

“Nhị vị, hạnh ngộ.” Hạ Lan Già Lam ngồi xuống, chắp tay, độ mặc dù không thật sự thân thiện, lễ nghi phép tắc xem như cũng đủ rồi. Thoạt nhìn rất có lễ giáo, tám phần cũng là một người xuất thân rất tốt đi, mỹ nhân trong chốn giang hồ có phải hay không chính là như thế này?

“Hạnh ngộ.” Chu Thất lên tiếng: “Các hạ hẳn là Thiên Cô sơn trang tam thiếu gia?”

“Ngươi nhận thức ta?” Khơi mào một bên hàng mi, vẻ mặt của Hạ Lan có chút kinh ngạc, “Ta vốn cho rằng ngươi không phải người trong giang hồ, vậy mà có thể một hơi nói rõ thân phận của ta?”

“Mặc dù ta không phải, nhưng đối với tam tỷ đệ Hạ lan gia tuyệt sắc dung tư ngưỡng mộ đã lâu.” Chu Thất mị khởi nhãn tình (phóng điện), trong mắt hứng thú thiểm động. Hạ Lan không biết, Trầm Phóng Tâm cùng ta thì rất rõ ràng: “Không có hộ hoa sứ giả lại xuất hiện giữa chốn đông người, rất nguy hiểm đấy.”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Hạ Lan mày liễu nhướng cao, khẩu khí không ôn hòa cho lắm.

Chu Thất nâng chén rượu, sau khi nhấp một ngụm thì cười đáp lời: “Nếu ngươi không phải nội đệ tương lai của Trầm Phóng Tâm, ta sẽ muốn ngươi.”

*nội đệ: em vợ

“Lời của ngươi đối với một người nam nhân mà nói chính là một loại vũ nhục, ngươi là muốn lựa chọn quyết đấu với ta hay là tự phế?” Hạ Lan trên trán bao phủ một tầng sát khí, lạnh lùng nói.

“Đủ tàn nhẫn! Bất quá ngươi thật sự động được ta sao?” Chu Thất mỉm cười, trong đôi mắt vô tình lưu động sự lạnh lẽo không chút bận tâm.

“Trong chốn giang hồ còn chưa có ai mà ta không dám động.” Mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt đã có chút kinh khủng.

“Già Lam, đừng kích động.” Trầm Phóng Tâm lên tiếng, y kéo Hạ Lan, nhẹ nhàng lắc đầu. “Hắn không phải người trong giang hồ, vả lại hắn chỉ là thích nói giỡn thôi, việc gì phải động thủ.”

“Nhưng…hắn vũ nhục ta.”

“Đó là do hắn trời sinh thiếu đạo đức, đừng tức giận nữa.” Trầm Phóng Tâm dỗ dành Hạ Lan, Hạ Lan căm tức nhìn Chu Thất, mãi đến một lúc sau hắn mới xoay đầu, chắp tay một cái rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn xa dần, Chu Thất cười: “Một người rất thú vị.”

“Ta van ngươi được không? Muốn tìm nam nhân thì cực phẩm ở ngay bên người kìa, không nên trêu ghẹo tiểu sư tử xinh đẹp kia. Hắn và hai vị tỷ tỷ của hắn cũng chẳng phải đèn dầu cạn đâu.” Trầm Phóng Tâm bưng chén nước lên một hơi uống cạn, đau khổ nói, “Đừng nhìn thấy hắn cứ như vậy mà rời đi, không lâu sau này hắn sẽ đến tìm ngươi tính sổ cho xem. Hắn là người có lòng tự tôn cao ngất đấy.”

“Vậy tại sao hắn không động thủ đi?”

“Bởi vì y phục hắn mặc trên người là tác phẩm của nhị tỷ Hạ Lan Huân, nếu đánh nhau bị rách thì rất phiền toái. Hơn nữa, ta đang ở đây, hắn ít nhiều gì cũng chừa cho ta chút sĩ diện.”

“Nói như vậy, ta phải cẩn thận một chút rồi.”

“Đừng phớt lờ như thế, Hạ Lan trông vậy nhưng lại là một nhân tài kiếm thuật hiếm có, ta cũng chỉ có thể chịu được dưới năm trăm chiêu của hắn thôi.”

“Ngươi thua?”

“Ta có đánh gãy được kiếm của hắn.”

“Quả nhiên là đã thua.” Chu Thất uống cạn nửa chén rượu, kéo lấy ta, “Ta rất mong chờ hắn đến chơi.”

“Ngươi có thể không muốn sống, nhưng đừng có liên lụy Tiểu Tuyết.

“Ha hả, đừng lo lắng.” Trong tiếng cười, Chu Thất lôi kéo tay của ta, không nhìn đến biểu cảm sửng sốt của mọi người trong tửu lâu khi chứng kiến hai người nam nhân nắm tay, cứ như vậy đi xuyên qua đám người, trở về khách điếm nơi chúng ta tạm thời đang trọ.

Đêm đã rất khuya!

Ta cũng rất mệt rồi.

Cùng Chu Thất trên giường quấn quýt dây dưa hồi lâu, giờ phút này hắn đã trầm lắng thiếp đi, còn ta, mặc dù thân thể rất mỏi mệt, thần trí ngược lại thanh tỉnh vô cùng.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của Chu Thất, bỗng nhiên một loại tư vị không thể diễn tả thành lời nảy sinh trong lòng, trước đây ta cũng chưa từng có loại tâm tình này.

Mỹ nhân đã gặp ngày hôm nay, vốn gọi là Hạ Lan thì phải.

Chân chính khuynh quốc khuynh thành, chân chính khó tìm thấy trên đời.

Hứng thúc trong đôi mắt Chu Thất, ta thấy đến nhất thanh nhị sở, đối với Chu Thất luôn luôn yêu thích những thứ mỹ lệ xinh đẹp mà nói, đây chính là một món trân phẩm đáng giá sưu tầm.

Bất quá, Hạ Lan kia không phải là người dễ dàng mà có được, thân phận của hắn cùng Trầm Phóng Tâm tựa hồ có liên hệ, không biết Chu Thất tính toán xuống tay thế nào đây. Có lẽ sẽ rất khó.

Nhưng mà, hắn là Chu Thất, vị Vương gia độc nhất vô nhị, trên đời này có thứ gì hắn không chiếm được chứ? Khi đã có vị mỹ nhân cử thế vô song kia, những thứ khác – tỷ như ta, đều sẽ bị vứt bỏ sang một bên.

Đây có phải ngụ ý cho một sự giải thoát không? Giải thoát cho trái tim đang đập dồn đến mất kiểm soát của ta?

Nghĩ đến mức cảm thấy đau đầu, Chu Thất bên người vẫn trầm mặc ngủ yên, ta dứt khoát khoác áo ngồi dậy, đi ra ngoài cửa, hít thở một chút không khí ban đêm.

Đêm lạnh như nước.

Bầu trời vô biên điểm tô vô hạn những vì sao, tựa như bảo thạch khảm trên tấm hắc sắc thiên nga nhung trường bào.

*Áo khoác ngoài màu đen tuyền thiên nga (ko hiểu lắm)

Lẳng lặng mà nhìn, mãi cho đến khi một viên Lưu Tinh xẹt qua nơi chân trời, cực độ thê diễm rực rỡ, khiến cho ta dấy lên cảm giác xúc động muốn rơi lệ.

Ta quả nhiên không phải dạng người thích hợp tự suy ngẫm, tự suy ngẫm sẽ khiến ta khổ sở.

Chu Thất muốn làm gì, cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Ta dựa vào cái gì để nghĩ? Ta có lý do gì để suy ngẫm? Xét đến cùng, ta chỉ là một luyến đồng mà thôi.

Từ phía sau xuất hiện một đôi cánh tay ấm áp, lưng của ta, áp sát vào lồng ngực quen thuộc.

“Đang nghĩ gì vậy?” Bên tai có thanh âm ôn nhuận mê người. Ngay cả chính hắn cũng không biết, thanh âm của chính mình khi nửa đêm tỉnh mộng, vốn rất ôn nhu.

Nhẹ nhàng lắc đầu, ta không đáp lời.

Hắn xoay khuôn mặt của ta lại, đối diện với dung nhan tuấn mỹ quý tộc của hắn: “Mang ngươi ra ngoài, là muốn cho ngươi xem vài điều thú vị. Nếu ngươi cảm thấy chuyến đi chơi không có gì vui vẻ, hoặc là chơi không được vui, chúng ta ngày mai sẽ rời đi.”

“Đi đâu?’ Thuận theo lời của hắn, hắn có muốn đi hay không thì quyết định đều phụ thuộc vào hắn, có liên quan gì đến ta?[Em sẽ làm ta chán mất ;___;]

“Đi đến nơi có thể khiến cho ngươi cảm thấy vui vẻ mà cười to.” [Ô thật rõ ràng nga]

“Tại sao?” Muốn ta cười? Rất dễ dàng mà. Hắn muốn thấy, chỉ việc nói thẳng. Tùy thời đều có thể thấy, tại sao phải phí sức như vậy?

“Ngươi chưa từng thật sự cười. Từ khi ngươi đến phủ cho đến nay, chưa từng. Ta muốn nhìn thấy ngươi tươi cười.”

“Ta có cười.” Lầm bầm lầu bầu, ta không phải búp bê băng giá, ta cũng có cười, ít nhất là những khi Trầm Phóng Tâm nói đùa chọc ta cười.

“Vậy sao, khóe môi nhếch lên thì gọi là cười? Đừng tưởng rằng loại biểu cảm hữu lễ trước mặt Trầm Phóng Tâm này là tươi cười, đó chỉ là làm cho có lệ. Ta muốn nhìn chính là nụ cười thật tâm của ngươi, không phải loại con hát dùng khi biểu diễn.”

“Nhưng mà…”

“Không có ‘nhưng mà’! Ta trước kia vốn nghĩ rằng ngươi là dạng người nước chảy bèo trôi, là con hát, là luyến đồng, là kẻ bán tiếng cười. Mãi đến gần đây ta mới phát hiện, ngươi vốn là một kẻ vô tâm, không khóc, không cười, cũng không nhận thức nhân tình lạnh ấm. Ngươi đem chính mình trục xuất khỏi trần thế, lạnh lùng quan sát người khác.”

Ách? Là như vậy sao? Ta vốn là người như vậy? Ta như thế nào không biết?

“Ta vốn tưởng rằng thích bang quan người khác là thói quen của ta, bởi vì ta có tư cách khiến thế nhân phải nhìn ta, không nghĩ ra ngươi cũng là người như thế, hơn nữa ngươi so với ta còn lạng lùng lãnh đạm hơn. Cho nên ta muốn chứng kiến, sau khi khiến ngươi hiểu được nhân tình thì sẽ như thế nào?”

Sẽ như thế nào? Chẳng phải cũng giống nhau thôi sao? Vô luận là hòa nhập vào hay bàng quan đứng nhìn, ta cũng vẫn đang ở trong hồng trần, làm một luyến đồng thân phận thấp kém, ta còn có thể ra sao?