Phong Thiệu phì cười một tiếng, Phong Bạch cũng không đợi y trả lời, liền bỗng nhiên hóa thành Bạch Hổ, chỉ nói một câu:“Thúc thúc, chúng ta đến hỗ trợ đi……”

Đến ban đêm, Phong Thiệu đã thay một bộ đạo bào hạ phẩm mởi cho Phong Bạch, may mà lúc trước chuẩn bị nhiều, không thì mỗi lần Phong Bạch hóa hổ không biết còn tốn bao nhiêu chiếc.

Hai người cùng đội ngũ tán tu đồng loạt rời khỏi tửu lâu, bên ngoài là bóng đêm dày đặc không có đến một ngôi sao.

Rải rác bên trái ngã tư đường là những phi kiếm đang bay, cũng có tu giả dùng pháp khí để phi hành, tất cả đều hướng về một phía.

Lúc này rời khỏi Đại Hoang châu đều là những tu giả bình thường không thể rời khỏi, hoặc là muốn che giấu tung tích, hoặc là gây chuyện ở Đại Hoang châu, tóm lại cũng không khác nhập cư trái phép là bao.

Bởi vì bình thường ra khỏi châu, tu giả đều phải đưa ra lệnh bài có chú ngữ của tông môn mình, cho dù là tán tu cũng căn cứ từng khu vực mà có Tán Tu Minh, đều là một loại chứng minh thân phận.

Phong Thiệu xuất thân Côn Luân tông, đương nhiên là có lệnh bài của tông môn, nhưng y không thể dùng, cho nên đành lẫn vào trong đám tán tu long ngư hỗn tạp này.

Nương bóng đêm, đệ tử của tông môn trông coi nơi truyền tống càng thu được nhiều chỗ tốt hơn so với ban ngày, đều chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Có thể biết được những cong cong nhiễu nhiều trong này, không thể thoát khỏi liên quan đến mười năm Phong Thiệu đi du lịch khắp nơi, hơn nữa đời trước y còn là phàm nhân thế tục, những thứ tu giả bình thường không biết y đều biết hết.

Có đôi khi y nghĩ, chỉ cần tránh thoát hạo kiếp Lữ Minh Tịnh kia, Phong Thiệu y mặc kệ là ở thế ngoại hay là ở Cửu Châu thế tục, đều có thể sống đến vui vẻ……

Chỉ là đang mải mê suy nghĩ lung tung, thần thức của Phong Thiệu đã quét được một đạo kiếm quang đang hướng về phía này từ đội ngũ phía sau Hạ Cường Sư.

Phong Thiệu tuy rằng thất thần, nhưng thần thức cũng không phải là ăn chay, đạo kiếm quang kia còn chưa lướt tới trước mặt Phong Thiệu, y đã phản ứng lại.

Có điều dù là kiếm quang cũng không có kiếm ý, Phong Thiệu cố gắng ngăn cản ý muốn ra tay, y không muốn bại lộ thực lực.

Nhưng Phong Bạch lại muốn nhào qua, Phong Thiệu đành phải một tay ngăn đón nó, một bên giả như vừa phát hiện ra kiếm quang, nhanh chóng nghiêng sang phải, làm ra vẻ khó khắn tránh thoát.

Tuy rằng kiếm quang kia ngay cả kiếm ý cũng không có, nhưng vẫn là kiếm thế của tu giả, đập xuống đất liền tạo ra một tiếng vang dội, cũng kinh động Hạ Cường Sư ở phía trước, gã bay vút lại đây, nhìn về phía đệ tử tông môn canh giữ truyện tống trận, mang cười nói:“Vài vị sư huynh, đây là xảy ra chuyện gì ?”

Những người kia đều là đệ tử phía dưới của các đại tông môn ở đây, nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, càng nhiều chỉ là đệ tử ký danh, đệ tử nội môn tông môn sẽ không để đi trông cửa.

Cho nên những người này tu vi phần lớn chỉ là giai đoạn Luyện Khí mà thôi.

Tuy rằng Hạ Cường Sư là tán tu, nhưng đến cùng vẫn là trung kỳ Trúc Cơ, gọi đối phương một tiếng sư huynh vẫn khiến vài đệ tử kia hưởng thụ .

Phong Thiệu xem ở trong mắt, thầm cảm thấy tuy Hạ Cường Sư này chỉ là cướp nhưng cũng không phải loại chỉ có sức mạnh mà không có đầu óc, lại chịu ra mặt vì một kẻ không có giá trị lợi dụng như mình, thật là có hai phân nghĩa khí .

Vài đệ tử mặc thanh y kia nhìn Phong Thiệu, còn có bảy tán tu giả phía sau Hạ Cường Sư, liền hỏi:“Các ngươi là một đường ?”

Hạ Cường Sư gật đầu nói phải, không chỉ đưa ra tín vật, còn đưa thêm mấy viên linh thạch hạ phẩm, đối phương mặt mày hớn hở nhận, liền khoát tay hừ thanh một câu:“Được, các ngươi vào trận đi.”

Phong Thiệu dùng ngự kiếm vào trận, lại cố tình dùng thần thức quét qua, liền thấy mấy đệ tử trông coi truyền tống trận kia đặc biệt để ý đến những tán tu đi một mình.

Hơn nữa lớn tuổi, nhỏ tuổi đều không để ý, chỉ nhắm vào những thanh niên thiếu niên, bất luận tu vi, thấy nghi ngờ liền đánh ra một đạo kiếm quang.

Cách đó không xa còn có vài vị đệ tử mặc y phục đỏ thẫm, y nhìn một cái liền biết là người Phích Lịch môn, trong tay bọn họ cầm một cái bình không biết là đựng thứ gì, còn nói nhỏ với mấy đệ tử canh giữ truyền tống trận.

Phong Thiệu âm thầm may mắn bản thân cử chỉ cẩn thận, vừa buồn cười Bão Phác tông kia quả nhiên vô cùng kiêng kị Côn Luân, sợ đệ tử Côn Luân là mình đây sẽ chạy về nói rõ chân tướng.

Nếu không thì cũng sẽ không mất công bố trí như vậy.

Xem ra người đứng sau Bão Phác tông mười phần là ăn không ngon ngủ không yên.

Tâm tình Phong Thiệu không tồi, thời điểm chờ đợi bên trong trận pháp truyền tống liền lấy từ trong túi gấm ra hai viên trung phẩm Trúc Cơ đan đưa cho Hạ Cường Sư, nói lời cảm tạ:“Cảm tạ đạo hữu giải vậy, trên người ta không có thứ quí giá, chỉ có thứ này.

Tuy rằng đan dược này đạo hữu không dùng được nhưng vẫn có thể tặng người.”

Trúc Cơ đan đúng là Hạ Cường Sư không dùng được, nhưng thứ này ở thế tục vẫn đáng giá chút tiền.

Hơn nữa so với tiền, đối với tán tu mà nói, dược hoàn nhất là loại dược hoàn liên quan đến tu vi càng không dễ có được, có phẩm chất càng sâu.

Ngay cả tông môn nhỏ trong thế tục, tốt xấu cũng là đại tập thể, dù sao cũng có luyện dược, đan dược đều được phân phát, thế nhưng tán tu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Phong Thiệu rất hiểu ngọn nguồn trong này, cho nên cũng đưa được thứ phù hợp với tâm ý của đối phương, Hạ Cường Sư hào phóng nhận lấy, đĩnh đạc nói:“Đáng tiếc hiện tại thân mình Phong đạo hữu không khỏe mạnh, không thì chúng ta cùng đi hai chuyến, dựa vào đạo hữu tuổi còn trẻ như vậy, có linh thạch trợ giúp còn sợ không thể sớm thăng giai sao?”

Phong Thiệu chỉ cười cười.

Hạ Cường Sư lại vô cùng thưởng thức y, vỗ vỗ vai Phong Thiệu, ngữ khí hào sảng:“Lúc nào thân mình Phong đạo khỏe lại, không ngại đến Đại La sơn ở Bình Nhung châu tìm ta, ta thấy đạo hữu cũng là người có tiền đồ, có mua bán cùng nhau làm, còn sợ trên đường tu hành không có tiền sao……”

Phong Thiệu mơ hồ cảm giác ba chữ Đại La sơn này có chút quen tai, nhưng lời của đối phương còn chưa dứt, truyền tống trận biên cảnh đã hiện ra ánh sáng huỳnh quang.

Xem ra nhân số tán tu đã gom đủ.

Không bao lâu, ánh sáng huỳnh quang bên trong trận pháp phát sáng, ngay lúc Phong Thiệu nghĩ rằng truyền tống trận sắp di chuyển, thần thức bỗng nhiên cảm nhận được động tĩnh đáng ngờ — vài đệ tử Phích Lịch môn cầm bình trước đó đang ngự kiếm bay tới trận pháp bên này, còn thêm vài đệ tử canh giữ trận pháp lúc nãy.

Phong Thiệu mơ hồ cảm giác mọi chuyện không ổn, tâm sinh cảnh giác, quả nhiên ánh sáng bên trong truyền tống trận bỗng dừng lại, phù văn của trận pháp cũng dần dần biến mất, lại khôi phục thành vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

Trận pháp yên tĩnh, tiếng người lại không bình tĩnh.

“Tại sao lại ngừng! Mau bắt đầu đi !”

“Đợi đã bao lâu rồi còn bắt chúng ta đợi nữa !”

“Đã nhận linh thạch rồi còn thay đổi !”

“Mau cho ông nội ngươi khai trận, con mẹ nó Đan Dương tông !”

Vốn nhóm tán tu hơn một trăm người bên trong trận pháp đã chờ đợi mất hơn một canh giờ, lúc này mắt thấy sắp sửa rời khỏi mà truyền tống trận bỗng nhiên dừng, mọi người không khỏi nổi giận, bắt đầu mắng chửi.

Bên trong trận pháp này phần lớn là Luyện Khí, thêm một vài tu sĩ Trúc Cơ, phạm vi thần thức hữu hạn.

Nhưng phạm vi thần thức của Phong Thiệu đương nhiên không phải bình thường.

Y dễ dàng dùng thần thức quét đến vài đệ tử Phích Lịch môn cùng đệ tử của Đan Dương tông, cũng mơ hồ nghe được bọn họ nói một câu:“Văn Tung hương có động tĩnh, có thể người mà Bão Phác đại tông muốn bắt đang trốn ở trong trận pháp !”

“Người nào? Chúng ta nhanh chóng bắt lấy !”

“Đám tán tu này nhiều người lắm, khí tức đều đảo loạn, Văn Tung hương không thể phân biệt rõ ràng được.”

“Không có cách nào, dù sao chúng ta cũng đã ngừng trận, ngăn từng người một lại lục soát……”

“Cách này có được không……”

Tâm Phong Thiệu trầm xuống, y iết đó là một cách tốt, cho nên tuyệt đối không thể để bọn chúng làm được, y nhìn nhóm tán tu đang tức giận mắng chửi bốn phía, có chủ ý.

Bên này tranh cãi ầm ĩ không ngớt, đệ tử canh trận bên Đan Dương Tông rốt cuộc có người ra mặt nói chuyện, gã ngự kiếm phi hành đến phía trước trận pháp, nói:“Trong số người ở trong trận pháp có một người trà trộn vào, là kẻ mà Bão Phác đại tông đang truy đuổi, Đan Dương tông ta phụng mệnh truy đuổi ác đồ vô sỉ, còn không mau lăn ra khỏi trận pháp!”

Nhóm tán tu trong trận pháp nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời khe khẽ bàn bạc, chung quy bọn họ đều không phải kẻ tử tế gì, không thì cũng không đến mức đợi buổi tối mới rời khỏi.

Phong Thiệu thấy thế, mượn cơ hội âm thầm vận ma khí.

Đã giữa đêm khuya mà trong nhóm tu giả này không có một người nào là Kim Đan, nếu như không làm quá phận, y căn bản không sợ bị người khác phát hiện ra.

Đan Dương tông bên kia dường như đã hết nhẫn nại, đệ tử cầm đầu thúc giục nói:“Còn không mau lăn ra đây, đừng để chúng ta đi tới tra xét……”

Những lời này vừa nói ra, chúng tán tu đột nhiên im lặng, nhưng lập tức lại có tiếng nói bất mãn không ngừng truyền ra, tuy rằng âm thanh không lớn.

Phong Thiệu cười lạnh một tiếng, mặc ngâm Luyện Tâm chú, đem ma khí trên đầu ngón tay chia thành những tia nhỏ, đừng nói mắt thường, cho dù là thần thức đảo qua cũng không nhận ra được bất cứ manh mối nào.

Những tia ma khí này theo chú ngữ không ngừng lan ra, trước hết tiến vào bên trong pháp thân của vài tán tu Luyện Khí bên cạnh Phong Thiệu, nhóm tán tu sau khi hấp thu ma khí liền trở nên táo bạo.

Y nương theo tia ma khí này, truyền đi một vài ý tứ như thật như giả — đối phương muốn bắt tra là vì muốn đem toàn bộ tán tu phạm tội ở Đại Hoang châu một mẻ bắt hết, là có âm mưu, là vì giết người đoạt bảo !

Nếu tu giả ở trạng thái bình thường, đương nhiên không dễ bị lời nói vô căn cứ này xúi dục, nhưng những tu giả này đều đã hấp thu ma khí, không thể ngăn cản được liền dễ dàng bị châm ngòi nổi dậy.

“Căn bản chẳng có ác đồ nào cả ! Đan Dương tông là vì muốn bắt tất cả chúng ta !”

“Là muốn cướp tiền tài pháp bảo của chúng ta!”

“Muốn bắt chính là chúng ta !”

“Các ngươi mơ tưởng đạt được ! Mau khải trận ! Mau khải trận !”

Rất nhiều tán tu cùng phát cuồng, vài tiếng nói bất mãn ban đầu trở thành gào thét, thậm chí đã có tu giả chạy ra công kích đệ tử của Đan Dương tông ở đối diện, đầu tiên là thử, sau đó rất nhiều người trút căm phẫn đã bắt đầu bấm tay niệm quyết, hiện trường nhất thời vô cùng náo loạn.

Phong Bạch vô cùng mẫn cảm đối với ma khí, giống như ngửi được mùi hương của mỹ thực, cỉ là khi dựa sát vào liền thấy thần sắc ngăn cản của Phong Thiệu.

Nó hiểu ý khép miệng lại, cố gắng áp chế cảm giác thèm ăn từ tận đáy lòng, nhịch lại gần trong lòng Phong Thiệu.

Nhìn đầu người như thủy triều phía trước, đối mặt với trường hợp mất khống chế, ngay cả chúng đệ tử canh trận của Đan Dương tông cũng có chút ăn không tiêu, chung quy cầm đầu cũng chỉ là vài đệ tử Trúc Cơ kỳ, đệ tử thủ trận phía sau đều là Luyện Khí kì.

Đệ tử Phích Lịch môn bên cạnh thấy đệ tử Đan Dương môn bối rối không khỏi khinh thường, bọn họ dẫn đầu ngênh đón vài cái pháp khí công kích của đám tán tu bên kia, ba tay bốn chân liền hung hăng thu thập vài tán tu.

“Đã bảo là chỉ tới bắt tên ác đồ vô sỉ kia, một đám người các ngươi phát điên cái gì, nếu còn không biết điều, đừng trách Phích Lịch môn ta ra tay không lưu tình !”

“Các ngươi thành thật một chút cho ta, Phích Lịch môn ta cũng không phải là Đan Dương môn, không quen nể mặt các ngươi, khiến cho bọn ta nóng nảy, một đám các ngươi đừng mong xuất trận, liền đạo tiêu thần diệt ngay bên trong trận đi !”

Những đệ tử này của Phích Lịch môn đều là Trúc Cơ kỳ, thái độ ương ngạnh, ngữ khí kiêu ngạo, quần võ tu này xuống tay lại độc ác, đã phế đi vài tán tu Luyện Khí.

Dưới uy hiếp như vậy ngược lại khiến cho mọi người im lặng trong chốc lát.

Phong Thiệu nhíu mày, bất động thanh sắc tăng thêm ma khí, ngón tay thon dài ở trong tay áo hơi móc lên một chút, một nhóm tán tu trong đám người lại càng thêm nóng nảy.

Vốn đám người tán tu này đã có oán hận với đệ tử tông môn từ xưa tới nay, ăn không biết bao nhiêu ám toán vũ nhục, lúc này lại thêm bị kích động, cả đám liền trở nên phẫn nộ, thái độ so với lúc trước càng trở nên gay gắt.

“Con mẹ nó Đan Dương tông ỷ thế hiếp người !”

“Xông lên ! Lũ tôn tử tông môn này bắt nạt chúng ta đã rất lâu rồi!”

“Giết qua đi !”

“Giết !”

Có một đám người dưới sự kích động của ma khí đã xông ra bên ngoài trận pháp, chạy về phía vài đệ tử của Phích Lịch môn.

Người nhiều lực lượng lớn, cho dù thực lực của tu giả lấy cảnh giới để phân chia, nhưng mấy tu giả Trúc Cơ muốn ứng phó với hơn mười tu giả Luyện Khí cũng rất khó khăn.

Huống chi, ngoại trừ những người bị Phong Thiệu châm ngòi thổi gió, mặt khác cũng có rất nhiều tu giả bị giật dây làm theo.

Trong lúc nhất thời, bên trong trận pháp đã trở nên vô cùng hỗn loạn, các loại tiếng động khi pháp khí va chạm vào nhau, tiếng chửi bậy không ngừng, càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn.

Phong Thiệu thấy thế liền âm thầm vận khí, ngay lúc đang định thi triển Ma Ảnh tiềm bộ, phía sau lưng liền bị kéo lấy:“Phong đạo hữu không nên tiến lên, ta thấy tình hình trước mắt rất không đúng……”