Tuy còn khá xa nhưng Phong Thiệu vẫn cảnh giác dùng thần thức quét qua chỗ kia.

Vị trí ở chân núi dần dần rõ nét – ba bốn nam tu đang đuổi giết một tu giả thanh niên.

Trên đầu tu giả thanh niên còn có một con Thương Ưng đang bay lượn.

Dường như hắn bị thương, thân thể nhiễm đầy máu tươi.

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu vàng chanh tràn qua, cậu ta bị một nam nhân ở phía sau dùng pháp khí khống chế.

Ngay trong nửa hơi thở này, khiến cho đám linh sủng của mấy người nam nhân kia nhanh chóng vây quanh lấy thiếu niên.

Thanh niên kia nhìn qua mới hơn hai mươi, mi thanh mục lãng, lớn lên thanh tú.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch hừ một tiếng:

“Các vị sư đệ, rốt cuộc thì các ngươi muốn thế nào? Chỉ sợ không phải đơn thuần là muốn báo thù cho Vân Hạo, đúng không?”

Thần thức của Phong Thiệu quét đến gần chỗ đó, hình dáng của thanh niên so với việc đứng ngay trước mặt mình cũng không khác biệt nhiều lắm.

Tu giả tai thính mắt tinh, càng đừng nói đến y có tu vi Kim Đan, liếc mắt một cái liền nhận ra được thanh niên tuấn tú này.

Một năm trước, nhân vật chính trong bộ phim hành động nóng bỏng mà Phong Thiệu chẳng may xem phải chính là thanh niên này.

Hình ảnh nóng cháy, dâm mỹ khiến y vẫn còn khắc sâu trong lòng.

Nam tu cầm đầu có một chùm râu quai nón, gã mở miệng cười nói:

“Sư huynh nói gì vậy, thù của Văn Hạo sư huynh đương nhiên phải báo.

Có điều, nếu ngươi ngoan ngoãn giao Lục Dực Xích Mân ra đây, có lẽ chúng ta sẽ cho ngươi chết một cách toàn thây, khỏi phải bị cảnh bách thú cắn xé tra tấn.”

Nói xong, ngón tay của nam tu khẽ nhúc nhích khiến cho chiếc ngọc kính tỏa ra ánh sáng vàng chanh trên đỉnh đầu thanh niên càng thêm chói lọi.

Trong hư ảnh mơ hồ đều là thú ảnh, còn phát ra các âm thanh gầm rống khác nhau.

Khuôn mặt của thanh niên bị gương phản chiếu, càng hiện rõ khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo của cậu ta.

Ngay khi nghe được hai chữ Xích Mân, Phong Thiệu giật mình.

Xích Mân này là một loại linh điểu.

Điều đáng ngạc nhiên ở chỗ chính là trời sinh nó có thể cảm ứng được những nơi và vật tỏa ra linh khí.

Xích Mân cao giai thường dùng để truy tìm kì trân dị bảo, nếu ở bên trong bí cảnh có thể sở hữu được nó, quả thật rất là may mắn.

Trước kia, khi Phong Thiệu đi tìm kiếm Thất Tinh Linh Nhĩ có từng đi vào một vài bí cảnh, trong đó bao gồm cả mấy bí cảnh xuất hiện bên trong phim.

Nhưng không biết là do kịch bản quá cường đại, hay là bí cảnh phân biệt được nhân vật chính khác với nhân vật phản diện.

Tóm lại, Phong Thiệu không chiếm được lợi lộc gì.

Không phải không thể đi vào, chỉ là may mắn đi vào được thì cũng chẳng kiếm được chỗ tốt.

Bí cảnh sâu không lường được, phiêu lưu lại lớn, chí bảo trong đó không thể tùy tiện lấy, hoàn toàn là nhờ vào cơ duyên.

Phong Thiệu thở dài.

Nếu như lúc ấy có một con Xích Mân cao giai ở trong tay, không biết chừng bản thân thật sự sẽ có cái được gọi là “cơ duyên”.

“Lục Dực Xích Mân là ta được tộc trưởng ban cho, chỉ dựa vào mấy tên Trúc Cơ trung kỳ như các ngươi mà cũng dám vọng tưởng?” Thanh niên cầm chặt chuôi kiếm, giễu cợt nói: “Chỉ sợ đây là chủ ý của đại trưởng lão, đúng không?”

“Vậy thì sao? Ngươi giết Vân Hạo sư huynh, đại trưởng lão chẳng lẽ không nên vì con trai báo thù?”

“Bắt ngươi vứt cho Lục Nhãn Bào Hào* của đại trưởng lão ăn cũng không quá đáng!”

* Lục Nhãn Bào Hào, là một loại dị thú ăn thịt người, tập hợp đặc trưng của ba loài động vật: người, hổ, dê thành một thể.

Nó có ngoại hình là mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc.

“Đúng vậy, nếu không phải tộc trưởng vì tình riêng mà che chở cho ngươi, sao có thể chỉ cấm mạch là xong?” Mấy tên tu sĩ kia bắt đầu kêu gào.

“Các ngươi không được nói xấu tộc trưởng!” Sắc mặt thanh niên phẫn hận, y cả giận nói:

“Lữ Vân Hạo ti bỉ hạ lưu, chết không hết tội!” Nói xong cậu ta liền đâm kiếm về phía đối phương, nhưng kiếm quang kia lại biến mất hoàn toàn dưới chùm tia sáng của pháp khí trên đầu thanh niên.

Thương Ưng đồng tâm với chủ nhân, lúc này cái cánh như quạt hương bồ muốn giết qua, cũng bị nhốt lại bên trong tia sáng.

Mấy tên tu sĩ kia vốn có chút sợ hãi đối với kiếm ý của thiếu niên, nhưng mắt thấy kiếm quang bị trói buộc trong ánh sáng, không khỏi cười ha ha.

Thậm chí có người tỏ vẻ đáng khinh, khinh thường nói:

“Ngươi cho rằng bản thân ngươi trong sạch lắm chắc? Bộ dạng mị hoặc như hồ ly, khó trách lại có thể câu lấy hồn phách của Vân Hạo sư huynh.”

“Đúng vậy, nhìn cái mặt trắng nõn kia kìa.

Bình thường không phải luôn trưng ra bộ dạng thanh cao hay sao, không phải là kẻ có thiên phú nhất Lữ gia hay sao, còn không phải vẫn bị nam nhân chơi!”

“Ta nghĩ chúng ta cũng có thể thử xem.

Ha ha, dùng làm lô đỉnh cũng tốt, ta còn chưa có nếm thử lô đỉnh Trúc Cơ đại viên mãn bao giờ!” Có kẻ cười dâm đãng nói.

Kế tiếp đều là những lời khó nghe, Phong Thiệu nghe thế nhíu mày, cũng hiểu được đại khái ngọn nguồn câu chuyện.

Lữ Vân Hạo trong miệng những người này chắc là tu giả lớn tuổi hơn trong rừng rậm một năm trước được thanh niên gọi là sư huynh.

Ngày đó, tên Lữ Vân Hạo kia kê đơn rồi cường bạo cậu ta, có lẽ sau này đã bị thanh niên kia giết chết.

Ngược lại đáng chết.

Phong Thiệu khẽ nhếch môi, hại y bị mất đi thân thể nguyên dương…

Nhưng Lữ Vân Hạo lại là con trai của đại trưởng lão.

Tuy thanh niên có tộc trưởng làm chỗ dựa nhưng chỉ sợ đại trưởng lão không muốn buông tha cho cậu ta, chỉ là ông ta không tự mình ra mặt mà thôi.

Mấy tên đồ đệ này có lẽ là do đại trưởng lão sai đến để thanh lý môn hộ, thuận tiện giết người đoạt bảo.

“Tuy bốn chúng ta chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, không thể so được với Trúc Cơ đại viên mãn như sư huynh, nhưng sư huynh đã bị hạ thuật cấm mạch.

Ngay cả Trường Sinh kiếm pháp của Lữ thị chúng ta cũng không đủ linh lực để thi triển, chứ đừng nói chi đến việc chúng ta có Khốn Thú Trận mà đại trưởng lão ban cho!” Nam tu cầm đầu cười ha ha.

“Đúng vậy, thế nên ngươi tốt nhất hãy mau chóng giải trừ khế ước với Lục Dực Xích Mân đi.

Đến lúc sư đệ chúng ta thải bổ thì sẽ niệm tình ôn nhu với ngươi một chút…”

“Ha ha ha ha.” Nhìn vị sư huynh ngày xưa cao cao tại thượng lúc này lại sa cơ lỡ vận, mấy tên tu giả kia cười thật to.

Thanh niên cầm kiếm cố gắng chống chọi lại, sử dụng mấy đạo pháp quyết nhưng vẫn không thể đột phá ra khỏi Khốn Thú Trận.

Thật ra cậu ta cũng tự biết mình uổng công vô ích, tuy Khốn Thú Trận này chỉ là pháp bảo thượng phẩm nhưng đã có truyền thừa hơn ngàn năm ở Lữ gia.

Dù là người hay thú, một khi bị nhốt ở bên trong, chỉ cần chưa Kết Đan liền không có chỗ để trốn.

Tuy rằng pháp bảo này không có lực công kích, nhưng công kích của cậu ta cũng không thể đánh giết ra ngoài, chỉ công kích của người cầm trận mới truyền vào được.

Nhìn biểu tình sung sướng của những tên sư đệ trước mặt, nghe những lời nói khinh thường của bọn họ.

Sắc mặt thanh niên tuyệt vọng, thê lương nói:

“Các ngươi đừng si tâm vọng tưởng.

Dù ta có bóp chết Lục Dực Xích Mân cũng không để cho đại trưởng lão được lợi đâu!”

Trong khi nói chuyện, thanh niên lấy một vật ra khỏi túi ngự thú.

Trong bàn tay là một con linh điểu sáu cánh, miệng màu đỏ, thân như phỉ thúy.

Khi nó thấy chủ nhân sắc mặt trắng bệch, vô cùng lo lắng kêu lên, cả người lập tức nổi một tầng lông màu đỏ thể hiện sự tức giận.

“Khoan đã!”

Tiếng kêu nhưng chuông lớn vang vọng cách không truyền đến.

Tuy không thấy người đâu nhưng tất cả tu giả ở đây, bao gồm cả thanh niên kia đều nghe thấy.

Sau khi chấn động, mọi người không khỏi hoảng sợ, truyền âm đến cảnh giới này, chỉ sợ không phải Trúc Cơ kỳ làm được!

Phong Thiệu vốn không muốn quan tâm đến.

Tuy y đã cũng cố cảnh giới Kim Đan sơ kì, lại có thể áp chế được bụi gai, thế nhưng vẫn muốn tu luyện ở động phủ thêm một năm nữa.

Ngược lại, nếu hiện giờ y quản việc này thì phải giết sạch những tu giả kia, cũng làm Lữ gia chú ý.

Đến lúc đó, tòa đỉnh núi xa xôi này sẽ không còn được yên tĩnh như bây giờ nữa.

Nhưng Phong Thiệu vẫn phải quan tâm.

Xích Mân vốn rất thưa thớt, huống chi còn là Lục Dực Xích Mân.

Chỉ sợ cũng chỉ có ở phúc địa nghịch thiên này của Lữ thị mới có.

Ngay cả trưởng lão của Lữ gia ở trong phúc địa này còn muốn tơ tưởng đến linh điểu kia, nếu cứ trơ mắt nhìn thanh niên kia giết chết nó, quả thật là chuyện y không thể nhắm mắt làm ngơ.

Ngược lại, nếu như y thuận tay cứu thanh niên này một mạng.

Vậy thì linh điểu cũng có thể thuận tay lấy được, đúng không?

Trong lúc chúng tu giả đang vô cùng hoảng sợ liền thấy cách đó không xa có một thiếu niên vũ y tinh quan đang ngự kiếm bay tới.

Y anh tuấn tiêu sái, vẻ mặt tuy ôn nhã thong dong, nhưng từng trận uy áp bức người của Kim Đan lại đập thẳng vào mặt, khiến cho mấy tên tu giả Trúc Cơ trung kỳ cảm thấy cực kỳ áp lực.

Ai ai cũng kinh hãi vì thiếu niên còn trẻ vậy mà đã Kết Đan.

Đợi đến khi thiếu niên đáp xuống đất mới phát hiện phía sau thiếu niên là một con Bạch Hổ lớn bằng một người trưởng thành đang đứng trên thuyền lá.

Nó ngẩng đầu bước tới, mắt vàng chấn nhiếp lòng người.

Một người một hổ kết hợp với nhau đã mạnh càng thêm nạnh, linh khí tản ra bốn phía.

Tuy rằng nam tu cầm đầu kinh ngạc vì thiếu niên không mời mà đến, nhưng băn khoăn đối phương đã Kết Đan, lại bị linh áp uy hiếp, không dám lỗ mãng, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi vị tiền bối này từ đâu mà đến?”

Phong Thiệu gật gật đầu với nam tu kia, nhưng không trả lời, chỉ nhìn thanh niên bên trong trận, ôn nhu nói:

“Tiểu hữu cần chi phải mất hết can đảm.

Chúng ta là người tu đạo, vốn đã được coi là nghịch thiên cải mệnh.

Nếu không có một tấm lòng bất khuất, thì nói gì đến việc ứng đối với kiếp số của thế gian? Dốc hết toàn lực đối địch chẳng phải sẽ tốt hơn cam chịu hay sao.”

Âm thanh vừa khẽ lại nhẹ, nhưng khi nghe vào trong tai thanh niên lại giống như được xối nước lên đầu.

Đến khi thấy người nói chuyện tuấn tú sáng sủa, tóc đen ngọc mạo, chỉ mới là một thiếu niên mà đã Kết Đan, trong tâm thanh niên cũng bị thuyết phục hơn rất nhiều, lại nghĩ đến động cơ vừa rồi của mình lại càng thêm xấu hổ

Cậu ta rút về cánh tay đang muốn bóp chết Lục Dực Xích Mân, mặt nghiêm túc cúi đầu: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”

Đoạn đối thoại này nghe vào trong tai những tu giả khác ở đây lại không thấy như vậy.

Nam tu cầm đầu liếc mắt liền thấy mọi việc không ổn.

Biết rõ tiền bối này có thể sẽ nhúng tay việc này, nhưng gã không dám lớn giọng chỉ biết cười làm lành giải thích: “Tiền bối có điều không biết, kẻ này là tội nhân của Lữ thị chúng ta.

Người bị giết hại là Vân Hạo sư huynh của chúng ta, đại trưởng lão còn phái chúng ta đến…”

Phong Thiệu nhướng mày nở nụ cười, không nhanh không chậm cắt ngang:

“Vừa rồi ta có nghe thấy, không phải tộc trưởng đã cấm mạch để trừng phạt hắn rồi sao? Hơn nữa, cái tên Vân Hạo sư huynh kia của các ngươi chắc đã làm một vài việc không hay với vị đạo hữu này, đúng không.” Nói xong y liếc nhìn thanh niên kia, trong ánh mắt tràn ngập ấm áp.

Thanh niên cảm giác được ánh mắt thiện ý và trấn an của y, ngược lại càng có dũng khí hơn, nói thẳng:

“Tiền bối, giết sư huynh của mình là vãn bối có tội.

Song, Lữ Vân Hạo này ôm lòng oán hận với với vãn bối, còn hạ xuân dược khiến vãn bối làm loạn cùng gã.

Ta đường đường là nam nhi bảy thước, thật sự là vô cùng nhục nhã !”

Cậu ta oán hận một tiếng xong, nói tiếp:

“Tộc trưởng gặp vãn bối xong, cũng không có ý muốn lấy mạng vãn bối, chỉ cấm mạch khiển trách vãn bối mà thôi.

Nhưng đại trưởng lão lại tiếu lý tàng đao, không muốn buông tha cho vãn bối.

Ngoài việc muốn báo thù cho con, còn muốn linh điểu này!”

Nói xong, thanh niên vung tay, Lục Dực Xích Mân được thả ra.

Linh điểu cao giai rất thông minh, lúc này nó đã cảm thấy bầu không khí hình như không ổn, muốn bay xa một chút, nhưng nhanh chóng va chạm vào bức tường ánh sáng đang vây quanh.

Phong Thiệu có tâm nhưng không nhìn linh điểu xinh đẹp kia, chỉ quay đầu nhìn về phía mấy tên tu giả, lời đầy chính nghĩa:

“Côn Luân ta luôn bài xích những tên vong đồ trơ trẽn, lại không ngờ rằng ở Lữ gia vẫn còn có một kẻ xấu xa như vậy, thực làm người giá lạnh.” Y như có như không thở dài, Xích Viêm kiếm trên lưng hơi run động, bắn ra một dải hồng quang.