PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA DÂM BỤT

Tác giả
Tình trạng
Hoàn thành
Nguồn
Sưu tầm
Lượt xem
1K
Đánh giá
Văn án:

Anh là đội trưởng đội cảnh sát, bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp, được mọi người trên dưới kính trọng gọi là "Bàng tướng quân".

Trong mắt đội viên xưa nay chỉ có một "Bàng tướng quân" anh tuấn, nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ, nhưng không biết từ khi nào anh lại bị một người phụ nữ bí ẩn "chiếu tướng".

Một người chưa bao giờ đọc thơ lại nối câu ghép vần viết thư tình, cho dù bức thư đó chưa từng gửi đi.

Một người cương quyết khó gần lại tình nguyện sắm vai học sinh ngoan ngoãn.

Một người chán ghét phòng tập thể hình lại chủ động làm huấn luyện viên riêng cho cô.


Tóm lại, không nơi nào vắng mặt.


Có người đưa ra tổng kết sâu sắc về hiện tượng khác thường này: Một đóa hoa tươi cắm trên tảng đá, thật kỳ lạ!
Về sau, thư tình của anh vô tình truyền tới tay cô.

Cô nhìn bức thư anh vặn óc suy nghĩ mà chỉ có một câu duy nhất "Dù sông cạn đá mòn anh vẫn ở bên em", cười hỏi: "Nếu sông thật sự cạn, đá thật sự mòn, vậy có nghĩa thế giới này không hề tồn tại vĩnh hằng, nếu đã như thế, ai có thể mãi mãi ở cạnh ai chứ?"
Đây là đạo lý mà cô hiểu được từ lúc mười tuổi.

Anh lập tức xé nát bức thư kia: "Không cần mãi mãi, anh có thể dùng cuộc đời này để chứng minh, em có anh là đủ!"
Tình yêu anh dành cho cô rắn chắc như đá, không gì phá vỡ, tuy không thể trường tồn mãi mãi, nhưng có thể sánh ngang vĩnh hằng.