"Chúc mừng cậu, cậu sắp làm ba rồi."

Hoàng hôn.

Ánh mặt trời chiếu rọi phế tích của cây cầu.

Sau khi tiếng súng dừng lại, Bàng Lỗi nhanh chóng ôm Tang Cẩn ra khỏi gầm xe chạy vào bờ. Trước khi cầu gãy, họ đã kịp thời rời đi.

Nhìn cây cầu phía sau sập, nhìn Mãn Thành Uy từ bên trên rơi xuống, Tang Cẩn liều mạng gọi anh, muốn giữ lấy anh nhưng không làm được gì cả.

Thời điểm trốn dưới gầm xe với Bàng Lỗi, cô mới nhớ ra, trước khi chạy về phía anh, đáng lẽ cô nên đưa Mãn Thành Uy vào nơi an toàn. Vì sao khi đó cô không làm như vậy?

Cây cầu cuối cùng cũng biến thành mớ phế tích, cảnh tượng đổ nát trước mặt khiến cô vô cùng đau đớn. Có lẽ vì quá bi thương, cũng có lẽ vì không còn sức lực, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Tang Cẩn mất đi tri giác.

Bàng Lỗi ôm cô chạy một đoạn mới phát hiện cô ngất xỉu, anh hoảng sợ, lớn tiếng gọi cô. Giờ khắc đó, con người luôn trầm tĩnh lạnh lùng ấy lại trở nên hoảng loạn.

Khương Duy Dân đúng lúc đuổi tới, xe cứu thương cũng nhanh chóng có  mặt tại hiện trường. Bàng Lỗi đem chuyện mọi chuyện ở đây giao cho Khương Duy Dân, còn mình leo lên xe theo Tang Cẩn vào bệnh viện.

Đến nơi, nhìn cô bị đẩy vào phòng cấp cứu, một khắc đó, trái tim anh như bị trói chặt, không ngừng vùng vẫy.

Chỉ trong một ngày đã có ba người bị đưa vào bệnh viện, mà bọn họ đều là người thân của anh.

Bàng Lỗi càng nghĩ càng cảm thấy bất lực, anh không dám ngồi xuống, chỉ lẳng lặng đứng canh trước cửa phòng cấp.

Ba giờ này có lẽ là ba giờ dài nhất mà anh phải trải qua trong đời.

Trong lúc đó cũng có nhiều chuyện phát sinh.

Khương Duy Dân gọi tới, nói thời điểm dọn dẹp phế tích đã phát hiện một thi thể chôn dưới trụ bê tông. Kết quả đầu tiên từ pháp y, nam, khoảng 50 tuổi.

Nghe Khương Duy Dân miêu tả, Bàng Lỗi hạ giọng, chỉ hỏi một câu: "'Thi thể' của bọn họ xử lý có ổn không?"

Đầu bên kia liền truyền tới giọng hào hứng của Khương Duy Dân: "Yên tâm, đều xử lý ổn cả, chúng ta đã dùng thi thể của hai phạm nhân bị phán tử hình tráo đổi, hiện tại bọn họ đã rời đi. Hiện trường hỗn loạn như vậy, chắc chắn không có ai phát hiện. Chỉ là một người trong số đó sợ là sống không nổi, anh ta trúng quá nhiều đạn, hiện tại chỉ trông chờ vào tạo hóa mà thôi."

Bàng Lỗi không nói gì, đây là chuyện anh đã hứa với Mãn Thành Uy, tới cuối cùng cho dù có sống hay chết cũng phải trả lại tự do cho họ. Anh không biết làm thế là đúng hay sai, nhưng trong tình cảnh lúc ấy, vì cứu cô khỏi tên sát nhân Thân Đồ Toàn kia, anh chỉ có thể làm vậy.

Trong điện thoại lại truyền tới giọng của Khương Duy Dân: "Đúng rồi, Tiểu Bàng, camera trên cao đã ghi lại toàn bộ sự việc. Tôi đã sắp xếp bên phía trực thăng, bọn họ chắc chắn không ai nghi ngờ. Kẻ bắn tỉa bí mật đã bị chúng ta bắt được, hiện tại đã bị đưa về cục cảnh sát thẩm vấn. Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ là..."

Khương Duy Dân đột nhiên trầm giọng: "Vì sao dưới trụ cầu chỉ tìm được một thi thể? Theo suy đoán của cậu, Mãn Ngân Quân và Dương Uyển hẳn phải được chôn dưới đó. Nếu người hiện tại tìm được là Mãn Ngân Quân, vậy Dương Uyển đâu?"

Bàng Lỗi còn chưa kịp giải thích thì cửa phòng cấp cứu đã mở. Y tá đẩy giường bệnh đi ra, bác sĩ đi sau bọn họ. Anh lập tức dập máy, vội vàng chạy tới, hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"

Bác sĩ đưa tay về phía anh, cười trả lời: "Chúc mừng cậu, cậu sắp làm ba rồi. Vợ cậu mang thai được  40 ngày, mẹ và bé đều khỏe mạnh. Chỉ là, đừng để cô ấy vất vả như thế, tuy rằng thể chất của mẹ khá tốt nhưng ba tháng đầu của thai kỳ phải chú ý, đặc biệt là dinh dưỡng. Những chuyện khác không có vấn đề gì."

"...Được..." Bàng Lỗi sửng người một lúc mới hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say trên giường bệnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn không thấy chút sắc hồng, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa, lại rất xinh đẹp. Hai mắt cô nhắm chặt, hàng lông mi cong dài không hề nhúc nhích. Anh rất muốn đánh thức cô, nói cho cô biết tin tốt này, nhưng cô dường như đã chìm sâu vào giấc khiến anh phải cố gắng nhẫn nhịn.

Bàng Lỗi đi theo y tá đẩy cô tới phòng bệnh. Sau khi y tá đi rồi, anh trực tiếp cởi chiếc áo đã bẩn trên người, thay áo sơ mi khác rồi lên giường nằm cạnh cô.

Cẩn thận ôm cô vào lòng, anh không dám lộn xộn, cũng không dám chọc cô, cô gái nằm bên cạnh hiện tại như một quả cầu thủy tinh dễ vỡ, không đúng, là hai quả cầu thủy tinh, quả nhỏ nằm trong quả lớn. Anh không dám chạm vào, sợ một khi xảy ra sai sót sẽ gây ra rắc rối.

Anh nhẹ tay đặt lên bụng cô, hy vọng có thể cảm nhận được dấu hiệu của sinh mệnh mới, nhưng nơi đó thật tĩnh lặng, anh không nghe được gì cả. Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, một lát sau, chính anh cũng chìm vào giấc.

Sáng hôm sau, Tang Cẩn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm một mình trong bệnh viện. Trên tủ đầu giường đặt rất nhiều chai lọ, cô đưa mắt nhìn kỹ, hình như là đồ dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai.

Ý gì đây chứ? Ai là phụ nữ có thai?

Cô đang buồn bực thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Bàng Lỗi đi vào, một tay cầm điện thoại: "Trước mắt cứ như vậy đi, những chuyện sau này ông tự xử lý là được. Không có gì thì đừng gọi, di động tôi không liên lạc được đâu."

Nói xong, anh trực tiếp khóa máy, đặt di động lên bàn, sau đó đi về phía giường bệnh. Thấy cô đã tỉnh, anh lập tức ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi: "Em tỉnh lại khi nào vậy? Sao không ngủ tiếp? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Đồ chua đúng không?"

Tang Cẩn nhíu mày, không khỏi nghi hoặc, người đàn ông liều mạng làm việc này, di động luôn mở 24/24, lúc này vì sao lại tắt máy? 

Cô nhịn không được mà hỏi: "Anh tắt máy làm gì? Lỡ bên cục có việc tìm lại không thấy anh thì sao? Tình hình hiện tại thế nào rồi?" Trong đầu hiện lên ký ức đứt quãng của ngày hôm qua, cô hỏi, "Thân Đồ Toàn... Quý Tường, bọn họ có phải đều chết rồi không?"

Anh dựa vào cô, nói nhỏ: "Không ai chết cả."

"Anh nói cái gì?"

Bàng Lỗi lại không quan tâm cô hỏi gì, chỉ cúi người hôn lên môi cô.

Trong đầu còn đang suy nghĩ anh nói vậy là có ý gì thì Tang Cẩn đột nhiên nhớ lại, hôm qua hình như cô thấy Khương Duy Dân xuất hiện, bề ngoài là chỉ huy nhân lực dọn dẹp hiện trường, nhưng thực chất lại giống tìm người. Bọn họ có phải tìm được gì rồi không?

Chẳng lẽ, tất cả đều là sắp xếp của anh và Khương Duy Dân sao?

Cô có rất nhiều vấn đề để hỏi, nhưng trước mắt, cô căn bản không mở miệng được.

Lúc đầu, Bàng Lỗi chỉ muốn hôn lướt qua, kết quả, không biết vì sự sợ hãi mất cô, hay bởi vì cô vì người khác mà đau lòng, trái tim anh đột nhiên nhức nhối. Nhưng lại nhớ tới chuyện cô chuẩn bị sinh một cục cưng cho anh, anh liền cố gắng khống chế kích động trong lòng.

Anh bất giác ôm chặt lấy cô, nụ hôn mỗi lúc một sâu. Càng hôn, anh càng không muốn buông cô ra.

Thậm chí, anh còn đột nhiên muốn xoay người đè lên cô, nhưng lý trí cuối cùng nhắc nhở, anh lập tức buông tay, thiếu chút nữa đã lăn xuống giường.

Anh ấy vì sao lại có phản ứng như vậy? Tang Cẩn thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm bụng mình, khóe miệng hiện lên ý cười nồng đậm. Cô nhịn không được mà đẩy anh ra: "Anh nhìn gì vậy?"

"Anh không nhìn gì cả, chỉ là đang suy nghĩ thằng nhóc này bị mình nhét vào trong bằng cách nào."

"..." Nghe anh thẳng thắn như vậy, Tang Cẩn liền hiểu. Thì ra cô là phụ nữ có thai, khó trách kinh nguyệt đã chậm hơn mười ngày.

Cô đột nhiên phát hiện một sự thật đáng sợ, bọn họ còn chưa kết hôn, việc này... Hai tay cô dùng sức kéo chăn che cả người.

Bàng Lỗi kéo chăn xuống: "Chờ em xuất viện, chúng ta sẽ tới cục dân chính." Anh lo cô sẽ cảm thấy xấu hổ, liền đổi đề tài: "Em không còn vấn đề nào khác để hỏi sao? Chuyện của gia đình em?"

Tang Cẩn lập tức ngồi dậy, truy hỏi anh: "Cái gì gọi là giam lỏng hả? Có phải anh và cục trưởng dùng khổ nhục kế không?"

Bàng Lỗi đứng dậy, điều chỉnh tư thế cho cô, anh ôm cô vào lòng, một tay cầm lấy tay cô, mười ngón đan xen. Anh suy nghĩ một lát, mới trả lời: "Nếu không có em, chuyện này không thể gọi là khổ nhục kế."

Anh không thể tưởng tượng được thời điểm ở trên đảo cô đã chịu tra tấn như thế nào, làm sao để đối phó với tên giết người nguy hiểm. Ngoại trừ bảo vệ chính mình, cô còn phải bảo vệ mẹ anh, người phụ nữ không thích cô ấy. Điểm mấu chốt là, hiện tại cô đang là người có thai. Chuyện này, mỗi lần anh nhớ tới đều cảm thấy sợ hãi.

Mà cô ngay tại thời khắc quan trọng nhất đã để lại manh mối cho anh, để bọn họ tìm tới đảo hoang kia kịp thời. Tuy không thể giải cứu tất cả con tin, nhưng mẹ anh Trâu Nhã Mai và Cung Lợi Nhàn đều được cứu ngay trên đảo, Lý Vệ Vĩnh sau khi đưa tới bệnh viện cũng được cứu sống trở lại. Những người này không thể chết dễ dàng như vậy, cảnh sát phải khiến bọn họ trả giá với những gì bản thân đã làm.

Anh đem toàn bộ sự tình kể lại, Tang Cẩn nghe xong không khỏi sửng sốt.

Quả nhiên từ lúc anh bị cấp trên "giam lỏng" đến trận chiến trên cầu, tất cả đều là anh hợp mưu với Khương Duy Dân, mục đích chính là vạch trần vụ án của cả nhà họ Đinh. Mà chìa khóa để giải mã sự thật chính là cho cây cầu phát nổ, bởi vì hung thủ bị người ta chôn ở đây. Có người không muốn sự thật phơi bày nên cây cầu cũ kỹ này có thể tồn tại suốt mười mấy năm, lần này lại để Thân Đồ Toàn chịu tội thay.

Kế hoạch "Một mũi tên trúng hai con nhạn" của Khương Duy Dân cuối cùng cũng thành công.