Hôm nay là ngày Đào Thi Hàm chính thức đưa bạn trai về ra mắt gia đình.

Bạn trai cô là Ngôn Bắc Hải, hai người yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Có điều cha cô luôn phản đối hai người đến với nhau, lý do rất đơn giản ông cảm thấy hai gia đình không môn đăng hộ đối.

Gia đình của Đào Thi Hàm tuy không phải gia tộc trâm anh thế phiệt nhưng vẫn là gia đình giàu có ở thành phố H.

Cha của Đào Thi Hàm là giám đốc một xưởng in ấn, mẹ cô là phó hiệu trưởng một trường mầm non.

So với gia đình của Đào Thi Hàm gia đình của Ngôn Bắc Hải kém xa.

Cha mẹ hắn là công nhân, trong nhà cũng không có của ăn của để, đến nhà cũng phải đi thuê.

Nhìn mặt nào cũng kém cỏi so với Đào Thi Hàm.

Tuy nhiên Đào Thi Hàm mặc kệ sự phản đối của cha mẹ mà nhất định kết hôn cùng Ngôn Bắc Hải.

Mấy hôm trước Ngôn Bắc Hải đã cầu hôn cô, Đào Thi Hàm hạnh phúc đồng ý với hắn.

Hôm nay chính là đến nhà để thông báo cho gia đình cô.

Khi nghe tin của con gái Đào lão gia tức đến mức đập bàn, mẹ của Đào Thi Hàm phải lấy thuốc cho ông uống mới đỡ hơn.

Đào Thi Hàm nhìn cha mình giận đến phát bệnh tuy trong lòng rất áy náy nhưng cô đã quyết định rồi, cô sẽ lấy Ngôn Bắc Hải làm chồng.

Ngôn Bắc Hải tất nhiên cũng thể hiện ra thành ý của mình, chỉ thấy hắn đứng lên quỳ chân cúi đầu cầu xin Ngôn lão gia.

"Thưa bác, xin cho cháu được lấy Thi Hàm làm vợ!"

Đào lão gia im lặng hồi lâu sau đó chất vấn.

"Dựa vào cậu mà muốn lấy Thi Hàm sao! Cậu có gì chăm lo cho nó mà đòi lấy nó."

"Nhà xe không có, công việc cũng không! Cậu tính lấy nó về rồi hai đứa chết đói sao!!"

Thấy cha mình làm khó Ngôn Bắc Hải, Đào Thi Hàm xót người yêu cũng quỳ xuống khóc lóc.

"Cha mẹ, con xin hai người để con lấy anh ấy đi."

Đào lão gia cùng vợ thấy con gái khóc lóc như vậy cũng mủn lòng, bọn họ vất vả lắm mới hai bàn tay trắng đi lên, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới sinh ra Đào Thi Hàm.

Vì cô là đứa con duy nhất nên Đào lão gia thương yêu cô hết mực, bây giờ nhìn cô khóc lóc đau khổ hai vợ chồng làm sao nỡ tâm chia cắt con cùng người yêu.

Đào lão gia thở dài phất tay đáp.

"Đừng khóc nữa, chuyện hôn sự này ta sẽ xem xét!"

Nghe thấy Đào lão gia đáp ứng sẽ xem xét hôn sự Ngôn Bắc Hải đập đầu nói.

"Cảm ơn bác, cháu nhất định sẽ chăm chỉ làm ăn để cho Thi Hàm có cuộc sống tốt nhất, không bao giờ để em ấy chịu khổ một ngày nào."

Những lời hẹn ước này Đào lão gia chỉ biết cười nhạt, ông chấp nhận hôn sự vì thương con gái ông chứ không phải vì mấy lời thề thốt của Ngôn Bắc Hải.

"Để xem cậu có giữ được lời hứa này của cậu không."

"Cháu nhất định sẽ giữ lời."

Nói rồi vui mừng cùng Đào Thi Hàm ôm nhau, nhìn con gái hạnh phúc trước mặt hai vợ chồng chỉ biết thở dài.

Hôn sự được tổ chức vào tháng sau, toàn bộ tiền tổ chức đều do nhà của Đào Thi Hàm chi trả.

Nhà của Ngôn Bắc Hải đến tiền tiết kiệm cũng không có lấy đâu cho Ngôn Bắc Hải tổ chức đám cưới.

Trước ngày cưới vài ngày, Đào Thi Hàm cùng bạn mình đi chọn bánh cưới, bạn bè của cô nhìn bánh kem trước mặt bàn tán nên chọn kiểu dáng nào.

Đúng lúc này từ phía xa một người nam nhân đi đến, anh ta mặc áo của nhân viên cửa hàng mỉm cười nhiệt tình hỏi bọn họ.

"Chào các cô, các cô muốn mua gì?"

Đào Thi Hàm quay đầu nhìn, thấy gương mặt của nam nhân kia cô che miệng kêu khẽ.

"Trình Tuấn Triết?! Có phải cậu đấy không?"

Người kia cũng kinh ngạc không kém.

"Đào...Thi Hàm!"

Cô gật đầu bắt tay chào hỏi anh, không ngờ được lại ở nơi này gặp được Trình Tuấn Triết.

Trình Tuấn Triết là bạn thân của Đào Thi Hàm, tiếc rằng cha mẹ anh phá sản, gia cảnh nghèo khó nên anh không thể đi học tiếp cấp ba.

Lúc ấy Trình Tuấn Triết đã quyết định bỏ học từ năm lớp 12 ra ngoài bươn chải kiếm sống.

Năm năm không gặp Trình Tuấn Triết đã thay đổi rất nhiều, làn da màu đồng, gương mặt đẹp trai anh tuấn bây giờ hiện nên nét trải đời.

Chỉ có đôi mắt sáng tinh anh kia là không thay đổi.

Trình Tuấn Triết vừa giới thiệu mẫu bánh cho Đào Thi Hàm vừa hỏi.

"Cậu sắp lấy chồng ư! Bất ngờ thật đó!"

"Ừ học xong đại học anh ấy đã cầu hôn tớ, còn cậu dạo này sao rồi?"

Trình Tuấn Triết chỉ cười không nói gì mà chuyển chủ đề.

"Phải rồi cậu lấy ai thế, tớ có biết không?"

Đào Thi Hàm đáp lại.

"Là Ngôn Bắc Hải, cậu nhớ anh ấy chứ?"

Nghe đến cái tên Ngôn Bắc Hải bỗng Trình Tuấn Triết trầm mặc hẳn, anh cố không để mình thất thố trước mặt cô nhưng vẫn nhịn không được nói.

"Cậu rốt cuộc thích hắn ta ở chỗ nào vậy?"

Trước đây ở trong trường Ngôn Bắc Hải có danh tiếng xấu, là đại ca chuyên bắt nạt mọi người cùng đội sổ.

Anh chỉ bỏ lỡ năm lớp 12 vậy mà bỏ lỡ quá nhiều chuyện rồi.

Nghĩ đến người mình từng thầm thích lại lấy kẻ xấu xa kia, trong lòng Trình Tuấn Triết có chút không cam tâm.

Đào Thi Hàm không nhìn ra chút biến hóa kia của Trình Tuấn Triết, cô vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Anh ấy theo đuổi tớ trước, ban đầu tớ cũng chưa đồng ý đâu nhưng anh ấy nói sẽ thay đổi để được tớ chú ý.

Không ngờ anh ấy thực sự thay đổi không bắt nạt bạn bè nữa, còn thi được điểm rất cao trong kỳ thi giữa kỳ.

Từ ấy tớ cũng thực sự nhìn anh ấy với con mắt khác."

Trình Tuấn Triết muốn nói gì đó nhưng nhìn gương mặt hạnh phúc của cô khi kể về Ngôn Bắc Hải anh lại không nỡ nói ra.

Trình Tuấn Triết quyết định im lặng, chỉ nói.

"Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn cậu."

Nói đến đây Đào Thi Hàm như sực nhớ ra, cô lục túi của mình rồi đưa cho Trình Tuấn Triết.

"Đã gặp cậu ở đây rồi, mong cậu đến chung vui cùng chúng tớ."

Trình Tuấn Triết nhìn thiệp mời trên tay cô, anh khẽ vươn tay ra nhận lấy rồi gật đầu.

"Được, tớ sẽ đến.".