Khoảng cách ngày càng xa, anh ấy làm sao đấy?

Chúng tôi đi cùng nhau đừng nói là về trước để tôi bắt xe về sau nhé?

“An Tử, anh làm sao vậy? Đừng nói là anh ghen?”

Anh ấy đứng lại rồi, còn đứng ở nơi đông người lớn giọng đáp lại lời của tôi.

“Anh ghen đấy, em còn không dỗ anh?”

Mọi người đều nhìn tôi với anh mắt diệu kỳ, cơn nóng truyền từ chân lên đỉnh đầu, gương mặt phản chiếu qua tấm kính đã đỏ mọng như quả cà chua.

Tôi chỉ biết che mặt chạy nhanh về phía anh ấy, giọng nói trở nên lí nhí.

“Anh nói lớn như thế làm gì…”

Tôi còn chưa nói hết đã được anh bao bọc lại vô cùng an toàn, cảm giác ngại ngùng phút chốc giảm đi không ít, anh ấy hình như đã trở lại bình thường rồi.

Chúng tôi đi đến bãi đổ xe cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà thì từ biệt nhau từ đó, An Tử không thể ở lại Ngưỡng Gia mãi.

Tôi hít một hơi sâu đi vào trong, lấy tự tin để đối mặt với bọn người kia.

Thường ngày chẳng khi nào thấy ló mặt, một khi có chuyện cứ xuất hiện đều đều.

Bọn họ ngồi họp với nhau hệt như cái lúc tôi vừa chịu phạt xong, tôi còn nhớ Ngưỡng Khải ném cái gạt tàn thuốc về phía tôi.

Lần đó tôi thật sự cái gì cũng chưa biết, suy nghĩ đến chỗ Ngưỡng Mi nên đành nhịn xuống không ít lần.

“Từ nay mẹ con Hương Đào sẽ ở lại đây, chú xem có được không.

Nếu có mẹ ở đây bà ấy chắc hẳn sẽ đồng ý thôi.”

Đồng ý cái khỉ gì, bọn họ giàu như vậy góp một chút mua cho bọn họ căn nhà cấp bốn thì chết sao?

Người vừa đưa ra đề nghị này là bác cả - Ngưỡng Anh Đạt, ông ta sao lại không đem hai của nợ này về nhà mình chứ?

Chuyện này vừa nhìn tôi cũng biết Quế Khương sẽ kịch liệt phản đối, bà ta hắn giọng nhưng Ngưỡng Khải vẫn im lặng không quyết.

Có chết cũng phải đem theo cái gọi là sĩ diện, tôi ghét Ngưỡng Khải tôi càng ghét cái tính đó của ông ta.

Vì người ngoài, vì bộ mặt của chính mình mà thành ra cái dạng méo mó, thật khó nhìn.

Tôi cười nhạt, thái độ cực kỳ có thành ý.

“Bác cả tốt bụng như vậy, sao lại không đem về bên nhà mình.”

Ngưỡng Khải đập bàn rõ mạnh, làm mọi người im bặt.

Uy lực của ông ta trong mắt Ngưỡng Mi chẳng bằng hạt đậu, trong mắt tôi nó càng nhỏ.

Người này chẳng xứng làm trụ cột trong gia đình, càng không nên nắm giữ chức vụ cao, nói ra mất mặt.

“Từ khi nào lại hỗn láo như vậy, mau xin lỗi bác cả.”

Ngưỡng Khải trừng mắt nhìn tôi mặt ông ta cứ hầm hầm, khí thế này có thể dọa được tôi sao, chẳng bằng Quế Khương gì cả.

Bà ta ít nhất sẽ vì lợi ích của mình mà phản bác lại.

Lời nói của tôi đã khiêm tốn lắm rồi, cứ cho là tôi cay mắt bọn họ.

“Đem thứ không sạch vào nhà sẽ bị ảnh hưởng đấy, ba à.”

Tôi vừa nói vừa đi gần đến chỗ họ, tôi nhớ Ngưỡng Hương Đào từng hất ly nước trà nghi ngút khói vào người tôi.

Ly trà trước mặt bọn họ giờ đã nguội rồi, xem ra không thể trả lại.

Tôi nhìn đến chỗ quản gia mà nói, ông ấy hình như rất sợ tôi sẽ làm loạn, dù sao người này cũng là do bà nội bỏ tiền ra thuê.

“Trà nguội rồi, làm phiền đổi cho tôi.”

Bọn họ đang đợi tôi về mới công bố chuyện này, có vẻ muốn tôi bất lực thừa nhận.

Hiện tại đã không có người chống lưng, là muốn xem tôi sẽ yếu thế cúi đầu đây mà.

Ngưỡng Anh Đạt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Dạy con như thế, chú được đấy.”

Mấy câu này vòng đi vòng lại cũng có bấy nhiêu, không thể mắng thẳng thì đưa qua chỗ Ngưỡng Khải, ông ta vì bộ mặt của mình nhất định sẽ ra tay với tôi.

Đúng như dự đoán Ngưỡng Khải nhìn đến chỗ tôi, cái con người không tiếc đánh con gái trước mặt mọi người, tôi nghĩ bản thân phải tự cứu mình trước.

Tôi ngồi vào chỗ của bà nội, bọn họ lúc nãy kinh ngạc lắm, hành động này chắc là bà ấy không để tâm đâu.

Bao nhiêu năm nay trút tiền xuống cái hố vì cháu gái, hành động này có là gì.

Để tôi thay bà ấy giữ gìn cái nhà thối nát này, đòi lại công đạo cho vật thay thế, tôi nghiêm chỉnh đối chất.

“Tôi từng nói làm mẹ con bọn họ sống không bằng chết, bác cả nghĩ tôi nói đùa sao?”

“Câm miệng!”

Ngưỡng Khải quát lớn khi tôi vừa dứt lời, đánh trưởng bối là không nên chỉ còn cách dùng cái miệng này thôi.

“Tôi nói sai sao? Lúc đó ba cũng ở đấy mà nhỉ, ba lo cho bộ mặt của mình hay sợ bác cả vậy?”

Ngưỡng Khải làm tôi càng nghi ngờ, nếu chỉ bảo vệ bộ mặt của mình làm đến mức này cũng quá lắm rồi.

Quản gia rót trà, tôi tập trung nhìn lấy từng cử chỉ, đợi khi quản gia lui xuống tôi liền cầm lấy ly trà đập xuống trước Ngưỡng Hương Đào và Trấn Yên Yên.

Tôi không hất thẳng như cái cách bà ta từng làm, bà ta là trưởng bối mà tôi sao dám quá phận.

Nước trà bắn ra tung tóe dính một vài giọt lên người hai mẹ con bọn họ, tôi tức giận bọn họ từng gây chuyện với tôi, tức giận bọn họ lấy tiền ra để chạy chữa cho một tên tội phạm.

Tôi ngày ngày sống trong tội lỗi, bọn họ lại bình thản như không có chuyện gì, trong lòng cực kỳ cảm thấy không vui.

“Lão phu nhân còn chưa tỉnh các người đã muốn chia tài sản rồi sao?”

Tôi căm giận liếc từng người một, đương nhiên tôi không cao cả như vậy, không có lo chuyện bao đồng đến nỗi quan tâm người ta chia tài sản như nào.

Giả, tất cả là giả mà thôi..