Tục ngữ có câu, nước quá trong ắt không có cá (nguyên văn: thủy chí thanh tắc vô ngư).

Thế nhưng, trong đầm nước này lại con cá bơi thành đàn.

“Cá… Có cá…“

Mai Tuyết Tình hưng phấn kêu to lên, cũng quên béng mọi chuyện, vén cao ống quần lên, trực tiếp bước chân vào trong đầm nước đi đến.

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên hoảng hốt lớn tiếng kêu nàng. Mai Tuyết Tình tâm tình vừa hưng phấn lên chợt vụt tắt, thối lui lại đứng ở mép nước.Tên nam nhân này thật làm cho người ta mất hứng quá đi! Mai Tuyết Tình trộm nói thầm.

Một lần nữa xắn gọn ống quần lên, tìm một nhánh cây, đem nhánh cây mài nhọn một đầu, Mai Tuyết Tình lại bước vào trong đầm nước.

Ngắm đúng vị trí đàn cá, rất nhanh đâm xuống phía dưới một cái, một dãy cá bị xiên qua thành món ăn trưa rồi. Hạng Ngạo Thiên hiếu kỳ tiến lại gần, nhìn thấy chiến lợi phẩm của nàng, vô cùng hâm mộ.

“Tình nhi… Nàng như thế nào có thể bắt được nhiều cá như vậy, ta còn chưa từng bắt được một con nữa!“

“Cái này ngươi sẽ không hiểu đâu, đây là nguyên lý vật lý, ảnh hưởng của tia khúc xạ khi ánh sáng đi qua dòng nước, thoạt nhìn vật thể khi so sánh với nguyên gốc thì gần hơn, cho nên, khi nhìn thấy cá, ngươi chỉ cần dùng sức, đem nhánh cây đâm thẳng xuống phía dưới một chút, nói cách khác, đâm hướng hơi xéo sâu xuống một chút, như vậy cá nhất định chạy không thoát rồi!“

Hạng Ngạo Thiên thử làm mấy lần, hiệu quả không sai, hắn cũng không nhịn được giống như Mai Tuyết Tình phấn khích hô to gọi nhỏ hẳn lên.

“Tình nhi… Nàng còn biết cái gì nữa, người ở nơi đó còn có gì hay, nói cho ta nghe qua một chút đi!“

“Chính xác là có nhiều lắm, một câu hai câu nói không xong đâu! Tóm lại, so với các ngươi nơi này tiên tiến hơn rất nhiều! Chúng ta khi ra khỏi nhà đều đi bằng xe, tìm người ở xa thì có thể gọi điện thoại, mua đồ vật thì trả tiền bằng thẻ, dù sao so với nơi này tốt hơn rất nhiều.“

Thấy Hạng Ngạo Thiên không có phản ứng gì, Mai Tuyết Tình an ủi nói, “Bất quá, nơi này cũng có thứ mà ta rất thích!“

“Là cái gì?“

Hạng Ngạo Thiên tràn ngập chờ mong.

“Nói cũng là vô ích, khi ta rời khỏi nơi này cũng không thể mang theo được! Không khí! Nơi này không khí thật sự tốt lắm! So với nơi chúng ta ở quả thật tốt hơn rất nhiều!“

Mai Tuyết Tình chỉ lo bắt cá, đã quên phía sau Hạng Ngạo Thiên tâm tình đang trở nên buồn bực, phiền muộn hẳn lên.

Nàng thật sự đối với nơi này không có một chút gì lưu luyến sao?

Đối với hắn cũng không có một chút cảm tình nào sao?

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên đoạt lấy nhánh cây trong tay nàng, “Tình nhi… Không quay về có thể chứ?“

Hắn dùng cái trán ngăn lại cái trán của nàng.

Mai Tuyết Tình từ trong mắt hắn thấy được nỗi lưu luyến và không muốn rời xa, phảng phất như hai người bọn họ đang tiến hành nghi thức sinh ly tử biệt.

Mai Tuyết Tình nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy trong nháy mắt trở nên thất thần. Tên nam nhân này giữ nàng lại sao? Nàng sâu tận trong đáy lòng tự vấn.

“Tình nhi… Nàng tại nơi kia có phải đã hứa gã cho nam nhân nào khác rồi hay không?” Hạng Ngạo Thiên có chút lo lắng hỏi.

Hắn cũng biết, đối với việc nàng hứa gã cho nam nhân khác ở thế giới của nàng, hắn thật không có cách nào đến đó khống chế được.

Cho dù bản thân hắn có chấp nhận yêu thương sâu sắc người con gái đã hứa gã cho nam nhân khác, hắn cũng là tấm lòng có dư mà lực lại không đủ.

“Ta…“

Mai Tuyết Tình vốn định dối gạt bắt nạt hắn, làm giảm bớt lòng hăng hái của hắn, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, nàng lại mềm lòng, trái tim vừa lại đau nhói.

“Không có, ta có đi hay không, cái đó không phải là lý do, tại nơi kia cha mẹ của ta cùng bằng hữu cũng ở đó, ta còn muốn trở lại làm công việc của mình kiếm tiền, phụng dưỡng cha mẹ ta. Ta chỉ là khách qua đường nơi này, nhất định cùng những người nơi này chỉ là bèo nước tương phùng mà thôi.“

Mai Tuyết Tình xúc động nói liên hồi, bản thân nàng cũng mau chóng rơi lệ rồi.

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên vòng tay ôm siết nàng vào trong lòng, cứ như sợ nàng lập tức rời bỏ hắn mà đi.

“Chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nàng muốn tự mình làm ra tiền cũng có thể, ta không bao giờ ngăn cản nàng nữa, nàng có thể xem nơi này như là nhà của chính mình, có thể xem ta như người thân của nàng, xem ta là huynh trưởng của nàng, hay xem ta như nam nhân của nàng, đều có thể, sau khi hồi cung, ta nhất định sẽ phong nàng làm hoàng hậu, nàng đừng rời bỏ ta, có được hay không?“

“Ngươi vẫn còn chưa hiểu ta…“

Mai Tuyết Tình ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Hạng Ngạo Thiên, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khổ sở.

“Ta không nghĩ muốn làm hoàng hậu cái gì đó, ta chỉ muốn có một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu thương ta, hắn chỉ có thể yêu một mình ta, thế nhưng, tại triều đại này của các ngươi, nam nhân nào không phải đều có tam thê tứ thiếp sao?“

Mai Tuyết Tình không nhịn được vươn tay lên, dịu dàng xoa đôi mày đang nhíu lại của Hạng Ngạo Thiên, “Cho nên nói, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu, nhất định phải làm bằng hữu, cũng phải chịu đựng thử thách, cho dù ngươi tin ta thì sao?“

Hạng Ngạo Thiên không biết nên như thế nào trả lời nàng, hắn tha thiết nắm chặt tay Mai Tuyết Tình, cúi đầu đặt vào môi nàng một nụ hôn cháy bỏng.

“Tình nhi, tin tưởng ta, mọi chuyện đều đã có biện pháp giải quyết, nàng trước hết không nên gấp gáp trở về, có được không?“

Mai Tuyết Tình cay đắng cười.

“Yên tâm đi, ta muốn trở về, nhưng mà ông trời không giúp ta, chỉ có thể vào ngày mưa sấm chớp, ta mới có hy vọng trở về, bây giờ, mùa mưa cũng đã qua rồi, trong năm nay ta vốn là không có gì hy vọng nữa rồi!“

Một tiếng dài địa thở dài vừa thoát đến trên môi.

Thanh âm chưa kịp bật ra đã bị Hạng Ngạo Thiên áp môi hắn vào đôi môi đang hé mở của nàng hút vào trong miệng, hắn nhẹ nhàng ngậm mút lấy đôi môi dịu ngọt của nàng, phảng phất như muốn đem tất cả những tình cảm đằm thắm của chính hắn đều truyền hết vào trong lòng nàng.

“Tình nhi, Tình nhi của ta, nàng muốn ta phải làm sao bây giờ?“

Hạng Ngạo Thiên thì thầm bên tai nàng.

Mai Tuyết Tình đẩy Hạng Ngạo Thiên ra, biểu lộ sự nghiêm túc, trịnh trọng nhìn hắn nói: “Ta đã sai một lần rồi, ta không thể lại phạm sai lần thứ hai!“

“Có ý gì?“

Hạng Ngạo Thiên khó hiểu.

“Tình nhi, nàng làm sai cái gì?“

“Ta không nên cùng ngươi ở nơi này nảy sinh cảm tình!“

Mai Tuyết Tình cũng hiểu được bản thân vừa nói ra những lời rất tàn nhẫn.

Hạng Ngạo Thiên buông nàng ra.

Một lúc lâu sau cũng không nói gì chỉ cùng nàng lặng im.

“Tình nhi… Nàng đi tắm! Ta lại đằng xa kia chờ nàng!“

Hạng Ngạo Thiên đi ra phía xa mười trượng có hơn mới dừng lại, đứng yên ở đó lưng quay về phía Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình cảm giác như trái tim mình giống như bị kéo ra lồng ngực, trong lòng trống rỗng vô cùng khó chịu, cởi bỏ y phục, nàng hướng về đầm nước trong từ từ ngâm mình vào làn nước mát lạnh, mặc cho nước mắt chậm rãi chảy xuống rơi vào đầm nước pha lẫn vào làn nước trong vắt.

Hạng Ngạo Thiên đứng ở xa xa vẫn không nhúc nhích, phảng phất một pho tượng tượng đá.

Hắn nội tâm đau đớn dày vò không dứt.

Hai mươi bảy tuổi rồi, rốt cuộc hắn cũng bắt đầu thật lòng yêu thích một nữ nhân, nhưng đến cùng, nữ nhân ấy lại nói với hắn, bọn họ quen biết nhau vốn là một sai lầm.

Tình cảm này làm sao có thể chịu nỗi?

Sao lại trở nên nông nỗi này?

Thân là hoàng đế, mọi chuyện đều chìu theo ý hắn, nằm trong lòng bàn tay của hắn, thế nhưng, Tình nhi lại là một ngoại lệ.

Trái tim vẫn luôn nhiệt tình dâng trào nhưng vừa rồi đã bị Mai Tuyết Tình nói một câu như giội nước lạnh vào trong lòng hắn.

Trái tim tại sao lại rất đau?

Tại sao hắn có cảm giác như ở trong lòng treo đá tảng ngàn cân?

Một cánh tay chụp lên vai hắn.

“Ca. . . . . Chúng ta đi thôi!“

Mai Tuyết Tình cố gắng làm cho giọng nói của mình không lộ vẻ run rẩy, che dấu nội tâm đang gợn sóng của nàng.

“Được… Muội muội!” Tất cả lại nhớ tới thời điểm ban đầu.

Trong lúc này thật còn có rất nhiều vấn đề gút mắc đang tồn tại giữa hai người, có lẽ, thời gian có thể giúp xoá đi mọi chuyện.