Gà trống vừa cất tiếng gáy đầu tiên báo trời vừa sáng.

Tiểu Hoa miệng ư ử khúc đồng dao, ra mở cổng chính (đại môn). Tiểu cô nương này thích náo nhiệt, sau khi biết được tin Ngạo Mai muốn tới, liền vui mừng cả đêm chưa từng ngủ ngon giấc.

Thấy trong phòng chủ nhân, hai người tỷ tỷ bọn họ còn chưa thức giấc, Tiểu Hoa muốn ra mở cổng chính trước, sau đó mới đốt lửa nấu cơm.

“Két…” một tiếng, cửa mở.

“Hả…” Tiểu Hoa kêu to lên…

Ngoài sân một nam nhân đang đứng! Không ai biết hắn bên ngoài này đứng đã bao lâu. Tuấn mã ở bên cạnh cất tiếng kêu hi hí, bất an cất vó đào bới trên mặt đất. Bên cạnh vó ngựa, đã có một lỗ thật sâu trông thật thảm hại.

Phỏng chừng chủ nhân của con ngựa này đã đứng yên ở bên ngoài cũng rất lâu rồi, con ngựa vô cùng buồn chán, cho nên, mới tạo ra một hố đất lớn như vậy.

Tiểu Hoa kêu lên một tiếng vừa lớn vừa dài, làm kinh động đến Mai Tuyết Tình.

May quá, Ngạo Mai không bị kinh nhiễu.

Có lẽ, ngày hôm qua nàng mệt quá, cho nên, vẫn còn chìm vào hương vị ngọt ngào của giấc ngủ như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt bất lực của Ngạo Mai, Mai Tuyết Tình lộ ra vẻ mỉm cười thương tiếc.

Ngạo Mai, ngươi yên tâm, tỷ tỷ sẽ khiến cho ngươi có được hạnh phúc!

Mặc y phục xong, Mai Tuyết Tình đi ra phòng ngoài. Nàng cũng thiếu chút nữa lên tiếng kêu sợ hãi! Hắn sao lại tới đây? Cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, hắn có thể tìm tới nơi này cũng rất bình thường, đến cửa hàng hỏi nhân tiện sẽ biết ngay.

Mai Tuyết Tình hướng về phía nam nhân đang đứng ngoài cửa lộ ra dáng tươi cười của một người rất chuyên nghiệp, “Trần công tử… Thái tử điện hạ, mời vào!”

Người ta vốn là hoàng đế tương lai, Mai Tuyết Tình không lẽ nào lại còn xưng hô hắn là “Trần huynh”, một vốn là sợ rối loạn cấp bậc lễ nghĩa, mặt khác, cũng muốn tận lực cùng hắn rút ngắn lại khoảng cách.

Dù sao, chuyện của Ngạo Mai, hắn cũng là nhân vật chính, vẫn còn chưa có hiểu rõ đích xác tâm tư của hắn, nàng vốn dĩ sẽ không cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Hai người một trước một sau đi vào trong một gian phòng khác.

“Ta muốn gặp qua Ngạo Mai một chút…” Không để ý bản thân mình đã lạnh cóng đến phát run, Trần Nhất Kiếm mở miệng câu đầu tiên chính là muốn gặp Ngạo Mai.

Mai Tuyết Tình cũng nhanh chóng bị hắn làm cảm động rồi, tên nam nhân này thật đúng là rất si tình!

“Được rồi, Ngạo Mai vẫn còn chưa tỉnh giấc, ngươi không nên nói lớn tiếng quá, nếu không, Ngạo Mai sẽ tức giận!”

“Được!” Trả lời dứt khoát lưu loát.

Rón ra rón rén cất bước đi vào phòng đối diện.

Nhìn thấy Ngạo Mai trong lúc ngủ mơ vẫn còn không dừng cau mày lại, Trần Nhất Kiếm nghĩ muốn tiến lên nhìn thật tỉ mỉ.

Mai Tuyết Tình liền dùng tay ra hiệu, ngăn cản hắn lại.

Hai người vừa lại giống như kẻ trộm, nhẹ nhàng rón rén quay bước trở ra phòng ngoài.

“Tại hạ Trần Nhất Kiếm, mong rằng công chúa ở trước mặt Ngạo Mai thay tại hạ nói thêm vài câu tốt!”

Trần Nhất Kiếm khiêm nhường hữu lễ, không có chút nào ra vẻ thái tử. Nhưng mà, chỉ một cử chỉ như vậy không chút tiếng động lại lộ ra dáng vẻ uy nghiêm cùng khí thế vương giả.

Mai Tuyết Tình phát hiện, Trần Nhất Kiếm thật ra cũng là một nam nhân rất chân thành. Nếu để hắn cùng với Ngạo Mai tác hợp thành một đôi, như vậy cũng là một đôi hoàn hảo. Nhưng mà, cũng không thể nào dễ dàng tin tưởng hắn được, phải thử dò xét thành ý của hắn.

Tiểu Hoa bưng đến một chén nước nóng.

“Thái tử điện hạ, uống một chút nước nóng, làm ấm áp thân thể!” Mai Tuyết Tình nói, “Hàn xá đơn sơ, cũng không có gì có thể chiêu đãi thái tử, mong rằng thái tử điện hạ thông cảm!”

“Cảm tạ!” Trần Nhất Kiếm nho nhã hữu lễ, “Tuy chỉ là nước nóng bình thường, nhưng mà, tại hạ uống vào so với mật còn ngọt hơn! Bởi vì, công chúa thông tình đạt lý tấm lòng đối với tại hạ chiêu đãi tốt nhất!”

Mai Tuyết Tình sém chút nữa bị lời nói của hắn lay động rồi.

Hắn mà cũng có thể nói quá như vậy. Không được, nam nhân lời ngon tiếng ngọt càng phải cẩn thận gấp bội! Ngạo Mai là một nữ hài tử thanh thuần, không thể để cho nàng bị thương tổn lần nữa!

Mai Tuyết Tình quyết định, muốn thay Ngạo Mai cho mối tình tốt đẹp này thêm một cơ hội!

“Thứ cho tiểu nữ tử mạo muội hỏi một câu, thái tử điện hạ, có thể đã có thê thất?” Mai Tuyết Tình hỏi thẳng vào vấn đề khá mẫn cảm.

“Có!” Trần Nhất Kiếm vẫn đang rất thẳng thắn thành khẩn, “Nhưng mà, đều là thân bất do kỷ!”

“Hoa chi xuất kiến chương, phượng quản phát triêu dương. Tá vấn thừa ân giả, song nga kỷ hứa trường?*” Mai Tuyết Tình xem ra như thì thào tự nói, nhưng trên thực tế vốn là ngâm cho Trần Nhất Kiếm nghe. (*nguyên trung văn: 花枝出建章, 凤管发朝阳. 借问承恩者, 双蛾几许长? – ai biết xin chỉ giáo giúp với)

Nhìn xem hắn đến cuối cùng là có phản ứng gì!

“Mặc dù vốn là hôn nhân thân bất do kỷ, nhưng mà, trước mắt, tại hạ vẫn phải vui vẻ tiếp nhận! Tương lai, sau khi tại hạ đăng cơ, cục diện có lẽ sẽ thay đổi hẳn!”

Lời nói thận trọng chân thật, không nói phô trương, không nói lời giả dối. Mai Tuyết Tình đối với Trần Nhất Kiếm thật là có vài phần cảm giác tốt.

“Tam cung lục viện bảy mươi hai thiên phi, Ngạo Mai không thích hợp hoàn cảnh loại này!” Mai Tuyết Tình đem tiêu chuẩn tuyển phu của chính mình thay Ngạo Mai trù tính.

“Nàng dường như thích hợp tìm một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng, chỉ yêu duy nhất mình nàng!”

Trần Nhất Kiếm mặt nhăn mày nhíu, Ngạo Sương công chúa này nói chuyện cũng quá lớn mật rồi! Tư tưởng quan niệm cũng quá lập dị khác người rồi!

Từ xưa đến nay, chế độ tam thê tứ thiếp tồn tại đã lâu, không nghĩ tới một người thân sống ở hậu cung như công chúa đây, lại ngang nhiên giơ lên đại kỳ bắt đầu phản đối!

Cũng không phải mình hắn, Trần Nhất Kiếm này lấy thiếp, Ngạo Sương công chúa nói cái này nhưng lại rõ ràng là đang hướng về phía một người khác nói đến!

Hạng Ngạo Thiên không phải thế nào cũng có bị qua muội muội nói như vậy chứ?

May mà Hạng Ngạo Thiên cũng bị giễu cợt như mình, xem ra, hai người bọn họ cũng bị như vậy, cũng không cần phải chó chê mèo nhiều lông!

“Thái tử điện hạ mời trở về đi!” Mai Tuyết Tình hạ lệnh trục khách.

Nếu để cho Ngạo Mai phát hiện, nàng tự ý cho Trần Nhất Kiếm vào trong phòng ngủ, Ngạo Mai lại sẽ có tâm tình kích động, bất lợi cho việc khôi phục lại thương thế.

“Vậy… Thôi được ta đi!” Trần Nhất Kiếm lưu luyến không muốn rời, quay bước ra khỏi đông trang.

Hắn cũng biết đạo lý dục tốc tắc bất đạt.

Có lẽ, thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy!

Chỉ mong ngày mai lúc hắn trở lại, Ngạo Mai đứng tựa mình bên cửa sổ, cười khanh khách hoan nghênh hắn!

Trần Nhất Kiếm trấn an tâm tình xong, giục ngựa rời đi.

Mai Tuyết Tình lấy ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, âm thanh thanh thúy vang vọng lên trong phòng.

Làm sao bây giờ? Mai Tuyết Tình trầm tư mặc tưởng…

Ngày thứ hai, Mai Tuyết Tình cũng không ra, Trần Nhất Kiếm lại tới nữa!

Ngày thứ ba, Trần Nhất Kiếm cũng lại đúng giờ đến.

Ngạo Mai không ra gặp hắn, Mai Tuyết Tình không thể làm như không thấy, đón hắn vào trong nhà. Đem hắn hành hạ đủ thảm hại rồi!

Đường đường là thái tử, năm lần bảy lượt thăm viếng muốn nhìn thấy giai nhân trong lòng, nhưng lại cũng bị bế môn tạ khách!

Thật làm khó hắn rồi!

Mai Tuyết Tình tràn ngập đồng tình!

“Ta làm sao tin tưởng tâm ý của ngươi đối với Ngạo Mai như thế nào?” Mai Tuyết Tình đi thẳng vào vấn đề.

“Tại hạ không rõ ý tứ của công chúa?” Trần Nhất Kiếm đánh giá Mai Tuyết Tình, lẽ nào hắn liên tiếp ba ngày này đến thăm Ngạo Mai, không phải là tâm ý của hắn sao?

Thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!