Lúc này đây, nàng sẽ không tái thu lưu hắn, nàng muốn nghĩ cách tự mình đem hắn giao cho hoàng huynh xử trí. 

Trong hoàng cung Nam Trần quốc. 

Trần Nhất Kiếm thu thập bọc hành lý. 

“Hoàng huynh, ngươi còn muốn đi hả?“ 

Trần Nhất Nhu làm nũng nói, “Ta cũng muốn đi!“ 

“Ngươi còn muốn đi?“ 

Trần Nhất Kiếm hơi tức giận, “Lần trước, thiếu chút nữa bị ngươi phá hủy đại sự!“ 

Vội vã đi ra hoàng cung, “Ngươi ở trong cung đàng hoàng mà đợi, nếu không, chờ ta trở lại, ta thật sự muốn giáo huấn ngươi!“ 

Trần Nhất Nhu thấy hoàng huynh thật sự tức giận, không hề cãi cọ, chu cái miệng nhỏ nhắn lên ra vẻ không tình nguyện bỏ đi. 

Không biết, nữ nhân yêu thích bây giờ thế nào rồi! 

Trần Nhất Kiếm khoái mã gia tăng roi ngày đêm đi gấp, rốt cục lúc mặt trời vừa khuất, trời vừa chạng vạng đã tới kinh thành của Thiên Long Hoàng triều. 

Vô Ưu bố trang đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi. 

Trần Nhất Kiếm tìm một nhà trọ nghỉ lại, dự định ban đêm sẽ đi tìm nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong. 

Thật trời không chìu lòng người. 

Bầu trời đột nhiên trở nên âm u, không lâu sau, khắp nơi đều bay lả tả bông tuyết như tinh linh rơi xuống nhân gian. 

Đa số mọi người đã tiến vào mộng đẹp. 

Bên song cửa ánh đèn càng thêm sáng, nương theo ánh trăng đêm tuyết rơi bàng bạc chiếu xuống. 

Khí trời như vậy không xong rồi! Nói vậy giai nhân sớm đã nghỉ ngơi, xem ra chỉ có thể ngày mai đi thôi. 

Chỉ mong ngày mai khí trời tốt hơn, đè nén tâm tình khẩn trương, Trần Nhất Kiếm đêm không thể ngủ, chờ đợi hừng đông đến. 

Chợt như gió xuân đến, trăm hoa đua nhau nở khoe sắc. 

Quả thật khí trời thật tốt! 

Tuyết đã ngừng rơi. 

Mặt trời mới vừa lộ mở ra nửa khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trắng ngần tuyết trắng cũng đã phản xạ dương quang chói mắt. 

Trên đường vẫn còn thưa thớt người đi đường qua lại. 

Trần Nhất Kiếm chân đạp lên tuyết trắng ngập không qua mắt cá chân nôn nóng không chịu được mà hướng về phía Vô Ưu bố trang đi đến. 

Dưới lòng bàn chân phát ra tiếng đạp tuyết “chi..chi…” thanh thúy, làm cho Trần Nhất Kiếm tâm tình càng thêm sảng khoái. 

Quả nhiên vốn là một đám nữ tử khác biệt! Trần Nhất Kiếm đoạt lại quyền chủ động, “Nàng biết trong khoảng thời gian này ta có suy nghĩ nhiều về nàng sao?“ 

Tiếp tục trong tay động tác, môi cũng chuyển qua chiếc cổ thon trắng ngần của Ngạo Mai bắt đầu gặm cắn. 

“Ta nghĩ muốn nàng không chỉ đơn giản là sinh lý, mà trong tư tưởng ta, trong lòng ta thật rất nhớ đến nàng!“ 

Thanh âm không lớn, cũng mơ hồ không rõ, nhưng mà, Ngạo Mai lại đều thu hết vào trong tai. 

Trong nháy mắt, Ngạo Mai hai mắt dâng lên một tầng sương mù. 

Nàng bắt buộc chính mình đem cảm giác chua chát này vứt đi, nàng không thể cảm động! 

Nàng không thể lộ ra bất cứ sơ hở gì, nàng nhất định phải kéo dài thời gian ngăn chặn hắn! 

Bàn tay to vén áo lên, thâm nhập vào tận bên trong phần nội y của Ngạo Mai, một lần nữa vuốt ve eo thon nhỏ của Ngạo Mai. 

“Cảm tạ…“ 

Ngạo Mai đẩy hắn ra, hai mắt nghiêm túc nhìn Trần Nhất Kiếm, “Ngươi thật sự thích qua ta sao?“ 

Trần Nhất Kiếm hơi thở sớm đã phập phồng không chừng. 

Không biết tại sao, vừa thấy nữ nhân trước mắt, hắn trong lòng đại loạn. 

Có lẽ đây là theo lời vừa thấy đã yêu? 

“Không… Không phải thích…“ 

Bàn tay to tiếp tục trên thân thể Ngạo Mai di chuyển, đi tới trước bộ ngực đầy đặn của Ngạo Mai, “Vốn là ái… Ta yêu nàng… Nàng là nữ nhân đầu tiên làm cho ta yêu, ta nghĩ, cũng là nữ nhân cuối cùng!“ 

Nam tính ấm áp bá đạo môi vừa lại hôn ngấu nghiến lấy môi Ngạo Mai, “Nàng sẽ không biết ta có yêu nàng nhiều biết bao, nàng như vậy không giống như những nữ nhân bình thường…“ 

Ngạo Mai trong lòng như có dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua, hắn nói hắn yêu nàng, vậy là đủ rồi! 

Học bộ dáng Trần Nhất Kiếm, vương đôi tay thon dài trắng chủ động tiến vào trong y phục hắn dò xét, cũng nhẹ vuốt ve mơn trớn như có như không. 

Nhưng mà trong lòng ngực nàng, trái tim không ngừng đập loạn, tựa như nai con nhảy liên hồi. 

Đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động lấy lòng một nam nhân! 

Cũng là một nam nhân nàng yêu thương! 

Phóng túng chính mình một lần đi! 

Đây cũng là lần cuối cùng rồi! 

“Nàng…“ 

Trần Nhất Kiếm quả thực không thể tin được, tiểu nữ nhân trong lòng dĩ nhiên như thế không thể chờ đợi được, “Đáng chết…“ 

Hắn ôm lấy Ngạo Mai bế xốc lên, hướng về phía giường đi đến… 

Màn trướng nhẹ nhàng buông xuống tựa như làn khói mỏng manh khẽ lay động. 

Từng đợt thật nhỏ tiếng rên rỉ đê mê từ khe hở màn trướng truyền ra. 

“Nàng thật sự sẵn sàng đem chính mình cho ta sao?“ 

Trần Nhất Kiếm còn không xác định. 

Ngạo Mai gật đầu, “Ta muốn đem chính mình cho ngươi, kiếp này kiếp này chỉ cho một mình ngươi…“ 

Vươn cánh tay trắng ngần choàng qua cổ Trần Nhất Kiếm kéo hắn ngã về phía mình. 

“Ta cũng ái ngươi, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cũng đã yêu ngươi rồi…“ 

Môi phấn mềm mại khẽ gặm cắn bả vai rắn chắc của Trần Nhất Kiếm. 

“Uh…” Bị Ngạo Mai khiêu khích, Trần Nhất Kiếm phát ra tiếng thở dốc nặng nề, “Ta cũng vậy….“ 

Bàn tay to lần lượt trút bỏ y phục của hai người, “Ta ngày mai trở về, chuẩn bị nghênh lấy nàng, không có người nào cũng như không có chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta…“ 

Trần Nhất Kiếm rốt cục trong lòng hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ cùng phụ hoàng ngả bài, bất luận như thế nào hắn đều phải đem nàng lấy trở về! 

Nữ nhân trước mắt còn không xác định thân phận của hắn, vậymà, nàng lại chủ động biểu lộ nàng cũng yêu chính hắn, đối với một nữ nhân mà nói, làm được như vậy cũng cần biết bao nhiêu dũng khí? 

Nàng không thèm muốn quyền thế của hắn, nàng cũng không thèm muốn vinh hoa phú quý của hắn, nàng chỉ là ái con người của hắn mà thôi! 

Có nữ tử này làm bạn đời với mình, còn có gì sánh với hạnh phúc này đây? 

Không bao lâu, hai người thân thể đã lõa lồ ôm quấn lấy nhau cùng một chỗ. 

Bàn tay to ngao du khắp nơi trên thân thể Ngạo Mai, tình dục bỡ ngỡ cùng với cảm giác như rơi vào hư không làm cho Ngạo Mai không nhịn được nghẹn ngào nức nở. 

“Ta… Ta thật là khó chịu…“ 

Nàng đem thân thể trắng nõn của chính mình càng thêm dán sát vào thân hình cường tráng của Trần Nhất Kiếm, phảng phất như chỉ có như thế, mới có thể giải quyết được sự khó chịu của chính mình. 

“Thông minh… Bảo bối… Đừng nóng vội…“ 

Trần Nhất Kiếm tiếp tục vận động thân thể hâm nóng lên, “Chờ một chút… Chờ một chút, nếu không, nàng sẽ rất đau…“ 

Bàn tay to chuyển qua cánh tay trơn nhẵn, mềm mại như hoa của Ngạo Mai, dịu dàng vuốt ve mơn trớn … 

“Thông minh… Bảo bối… Đem chân mở ra một ít…“ 

Hắn dỗ dành dụ nàng, Ngạo Mai nghe lời mở đôi chân ngọc ra, đem chính mình hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Trần Nhất Kiếm. 

“Hảo… Cứ như vậy…“ 

Trần Nhất Kiếm đem vật giữa bắp đùi của chính mình duỗi đến tiến vào vùng ở giữa đôi chân ngọc của Ngạo Mai, dùng sức bắt bọn nó phân phối càng mở ra thêm một ít. 

“Trong chốc lát, có thể sẽ có chút đau đớn…“ 

Trần Nhất Kiếm dẫn dụ nàng không rành chuyện nam nữ, “Đau nói, ta sẽ đi ra…“ 

“Uh…” Ngạo Mai nghe lời gật đầu. 

Rốt cục cũng đã trở thành nữ nhân của hắn, trở thành nữ nhân của nam nhân mà mình yêu thương nhất, vốn là một chuyện hạnh phúc nhất. 

Có thể đau đớn một lần trở thành nữ nhân chân chính, chính mình cũng không uổng phí sống cả đời này! 

“Ta gọi là Hạng ngạo Mai…“ 

Ngạo Mai hôn nhẹ vành tai Trần Nhất Kiếm, nói thật tên họ của nàng cho nam nhân mà nàng yêu thương nhất.