Xe ngựa đi rất nhanh, không tới nửa tháng đã đến kinh đô. Thời gian nửa tháng ở trên đường đi, Diễm Liệt mặc dù không đồng ý với yêu cầu của Tư Tư, nhưng cũng không có dùng sức mạnh ép nàng. Trừ khi ăn cơm và đi ngủ, Diễm Liệt đều một mình một thân xử lý tấu chương, nhìn cũng không nhìn Tư Tư một cái. Hắn đã ra lệnh, nên đám người hầu cũng không dám cùng Tư Tư nói chuyện, cả xe ngựa trừ tiếng vó ngựa ra thì đều yên tĩnh tựa như một bãi mộ.

Tư Tư mặc dù ước mình trở thành một người tàng hình, nhưng đối với thái độ thình lình xảy ra của Diễm Liệt, trong lòng vẫn còn chút không hiểu mất mác. Huống chi, Diễm Liệt bày mưu tính kế, nàng liền một người nói chuyện phiếm cũng không có, tịch mịch cũng nhanh bộc phát.

Đều nói nữ nhân hay thay đổi, thì ra nam nhân còn hay thay đổi hơn! Cái tên bạo quân đáng chết này, lúc thì nổi nóng tựa như ngọn lửa, lúc thì lại lạnh lùng như băng sơn! Hơn nữa, tên khốn kia cư nhiên hạ lệnh không để cho bất luận kẻ nào nói chuyện với ta! Nhiều ngày như vậy, thật là giết ta mà! Ta chết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với hắn! Nhưng… ta cảm thấy cổ họng của ta cũng sắp gỉ sét ra mất rồi…

Tư Tư nghĩ tới, giận dữ nhìn Diễm Liệt một cái, ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc vẫn không có mở miệng nói chuyện. Diễm Liệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt không ngừng biến đổi của nàng, trong mắt lại tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu.

Nguyệt Lạc, rốt cuộc ngươi là nữ nhân như thế nào?

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, chính là lúc Tinh Nguyệt quốc mất nước. Tinh Nguyệt quốc binh bại như núi đổ, cả thành đều là thiết kỵ của ta. Hoàng cung hoa lệ đã sớm biến thành vật trong túi của ta, mà ngươi, cũng là của ta.

Khi đó ngươi một thân áo trắng thuần, mặt mũi bình tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc. Ngươi như vậy, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có khiến cho ta động lòng. Nếu không phải vì “nguyệt lượng”, ta sẽ không có lưu lại tính mạng của ngươi, cũng sẽ không lần nữa tìm gặp ngươi. Mà thời điểm lần thứ hai nhìn thấy ngươi, lại làm cho ta thật thất kinh.

Dung mạo giống nhau, mỹ lệ giống nhau, nhưng khuôn mặt linh động của ngươi cùng với quá khứ hoàn toàn bất đồng. Ngươi cố ý làm hỏng buổi chọn phi đại điển, vì chính là không muốn làm vương phi người người hâm mộ —— chẳng lẽ ngươi thật sự tình nguyện làm quân kỹ hèn mọn, cũng không nguyện ý hầu hạ ta? Hay là, ngươi có mục đích khác?

Trong suối nước nóng, ta ép buộc ngươi làm nữ nhân của ta. Thật ra thì, đó là lần đầu tiên ta đối với nữ nhân dùng sức mạnh —— tất cả nữ nhân đều tự nguyện tựa vào lồng ngực của ta, đối với ta mà sử dụng mọi kỹ xảo dịu dàng săn sóc, mà ngươi lại…

Có lẽ là do ngươi quá ngạo mạn chọc giận ta, có lẽ là ta muốn trừng phạt ngươi, cưỡng chiếm ngươi, cũng cho ngươi ăn “sống mơ mơ màng màng”. Nguyên tưởng rằng ngươi sẽ như một nữ nhân vì ăn độc dược mà làm hành vi phóng đãng, nhưng ta không nghĩ đến ngươi như thế vẫn kiên cường nhẫn nhịn được…

Ngươi đem “sống mơ mơ màng màng” giao vào tay ta từng nói cho ta biết, người ăn loại dược này, nếu không kịp thời hoan ái, loại dược đó sẽ biến thành xuyên tràng độc dược. Ta từng đưa loại dược này thử trên cơ thể phi tần ta không yêu thích, xem cái vẻ băng thanh ngọc khiết bề ngoài phóng đãng không chịu nổi của họ, nhưng ngươi lại làm cho ta nếm đến tư vị bị thua…

Ta quất ngươi, ta nhục nhã ngươi, ta hành hạ ngươi, vì chỉ muốn ngươi khuất phục. Nhưng là, ta một lần nữa thất vọng. Nguyệt Lạc, ngươi rốt cuộc là loại người gì vậy? Tại sao một thân thể gầy nhỏ như vậy, bên trong lại có một loại dũng khí quật cường tới thế?

Nếu như, lời của hắn nói là sự thật, “sống mơ mơ màng màng” không có thuốc giải, ngươi sẽ phải chết. Mà ta, chính là đã tự tay giết ngươi… Không, không biết như thế nào, ta muốn ngươi còn sống, ta muốn ngươi giúp ta tìm kiếm “nguyệt lượng”.

Nếu Hiên là thần y độc nhất vô nhị, nếu hắn có thể chế ra “sống mơ mơ màng màng”, nhất định cũng sẽ có thuốc giải. Coi như hắn tính tình cổ quái, ta cũng muốn lấy được thuốc giải. Bởi vì, ta không thể để sủng vật của ta chết đi dễ dàng như thế…