Đêm khuya yên tĩnh.

Tư Tư thấy mình sắp ngất, nghĩ nên ngủ sớm một chút, khiến cho tất cả nha hoàn rời đi. Sau khi người trông chừng nàng rời đi, nàng vội vàng thay y phục gấm màu đỏ sậm, đem những toàn bộ trang sức đẹp đáng tiền trong phòng, mở cửa phòng, liền rón đi ra bên ngoài. Nhưng thời điểm ngay khi nàng muốn mở cửa thì cánh cửa sổ bật ra. Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên tột độ khi phát hiện Lạc Lam từ cửa sổ hạ xuống nhẹ nhàng như có cánh, phiêu dật hoa lệ tựa như thiên thần.

“Ngươi, ngươi… vì sao lại tới đây?” Tư Tư kinh ngạc tới nỗi đầu lưỡi cũng dính líu lại.

“Công chúa, muội chịu khổ nhiều rồi.”

Lạc Lam ôm Tư Tư thật chặt, vuốt ve mái tóc dài nhu thuận của nàng, trong lòng cũng có chút thương cảm nhàn nhạt. Khách quan so với bạo quân đó mà nói, được Lạc Lam ôm trong ngực không hiểu sao có chút ấm áp, trong buổi tối cô tịch này, cuối cùng cũng cảm nhận được tia ấm áp duy nhất rồi. Tư Tư nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm trong ngực, nước mắt cũng trong lúc vô tình tùy ý chảy xuống.

“Nguyệt Lạc…”

“Ta không sao…”

Một giây sau, Tư Tư kiên quyết đẩy Lạc Lam ra, trên mặt đã lộ rõ nụ cười kiên cường. Nàng biết, coi như người nam nhân trước mắt này dịu dàng như ngọc, nhưng cũng chính hắn đã tự tay đưa nàng đến tên bạo quân kia…

“Nguyệt Lạc?” Lạc Lam ngạc nhiên nhìn Tư Tư cứ như vậy đẩy hắn ra, trong lòng mơ hồ có chút mất mác.

“Đã tới lúc ta phải đi rồi. Lạc Lam công tử, có thể sẽ không ngăn cản ta đi! Những gì có thể làm, ta đều thay ngươi làm rồi, bây giờ ta muốn vì mình mà sống.”

Tư Tư nói xong, đứng dậy hướng cửa ngoài đi tới. Lạc Lam thấy thế, vội vàng ngăn ở trước mặt nàng, kiên định nói:

“Muội không thể đi.”

“Xin công tử coi như ta đã chết đi. Ta không muốn nạn lại bên tên bạo quân đó thêm một phút nào nữa.”

“Nhưng muội có biết rằng nếu muội rời đi, sẽ có bao nhiêu người vô tội không thoát khỏi dính líu không? Chẳng lẽ những khổ nạn muội đã chịu cứ như vậy mà uổng phí sao? Nguyệt Lạc, muội không phải chỉ làm cho mình muội, trên vai muội gánh vác sứ mạng phục quốc!”

“Tại sao lại muốn ta phải chịu đựng? Tại sao tất cả đều ép buộc ta chịu đựng?” Trong mắt Tư Tư tràn đầy nước mắt: “Bỏ qua cho ta đi, Lạc Lam. Xin cho ta ích kỷ một lần… Xin cho vì mình mà sống một lần…”

Tư Tư nói xong, vô lực té quỵ xuống đất, cả người lạnh tới đáng sợ. Trí nhớ tràn đầy khuất nhục của nàng, ép nàng không thở nổi.

Nguyệt Lạc a Nguyệt Lạc, tại sao muốn ta tới gánh một trách nhiệm trầm trọng như vậy? Ta không phải Đấng Cứu Thế, ta chỉ là một con người hết sức bình thường, vì tư lợi của bản thân mà thôi… Xin cho ta tùy hứng một lần thôi…

“Nguyệt Lạc, thật xin lỗi.” Mặc dù rất đau lòng nhưng Lạc Lam vẫn chắn trước mặt nàng: “Muội không thể đi.”

“Nếu như ta nói ta nhất định phải đi thì sao?”

“Vậy thì thứ cho huynh thất lễ.”

Lạc Lam nói xong, móc ra một thanh chủy thủ tinh xảo, Tư Tư còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tự đâm vào lồng ngực của mình. Máu tươi tuôn ra giống như suối, Tư Tư trong nháy mắt nhớ lại cái chết thảm thương của bọn nha hoàn trước mặt nàng. Nàng ngơ ngác nhìn Lạc Lam, vội vàng kéo xuống một mảnh chéo quần băng bó vết thương cho hắn. Máu đem chéo quần của nàng nhuộm một màu đỏ tươi, mà Lạc Lam mặt đã trắng như giấy. Tư Tư đau lòng vuốt ve gương mặt trắng bệch của hắn, nhỏ giọng hỏi:

“Đây là tội gì?”

“Muội đi như thế, sẽ rất nhiều người chết. Công chúa, muội nhẫn tâm nhìn thấy cảnh chém giết cùng máu tươi sao? Để cho muội chịu khổ, lòng của huynh so ai khác cũng đâu! Nhưng chúng ta thân là con dân của Tinh Nguyệt quốc, có nghĩa vụ bảo vệ thần dân. Xin công chúa nghĩ lại!”

“Đã biết.” Nước mắt Tư Tư tùy ý chảy xuống: “Ngươi không cần lại phải tự làm mình đau. Ta đã biết rồi.”

Nguyệt Lạc, ngươi nhất định là yêu Lạc Lam. Nếu không, nhìn hắn đang bị thương, lòng ta cũng sẽ không đau như vậy… Nguyệt Lạc, ngươi cho ta sinh mạng, vậy hãy cho ta vì ngươi làm chút gì đi! Bảo vệ tình lang cùng dân chúng của ngươi là điều duy nhất ta có thể làm rồi.