Lương Hiểu sau khi ra ngoài liền gọi điện cho khách thuê phòng, muốn lấy lại phòng ở, nhưng thời hạn trả còn chưa đến bây giờ thu hồi thì phải mất ba tháng tiền nhà, nghĩ đến ba tháng tiền, Lương Hiểu liền nhức nhối.

Lương Hiểu đột ngột lấy lại phòng, mặc dù được bồi thường ba tháng nhưng khách thuê nói cần ba ngày để dọn nhà, vì vậy Lương Hiểu ba ngày không có nhà để về, vốn định buổi tối sẽ qua nhà Dương Văn Kỳ dọn đồ, giờ thì phải kéo dài thêm mấy ngày. Cái gì cũng không có mang theo, Lương Hiểu phải đến nhà Dương Văn Kỳ lấy vài bộ quần áo, nhưng cô thật sự không muốn gặp Dương Văn Kỳ.

Cô không muốn gặp Dương Văn Kỳ, nhưng Dương Văn Kỳ từ sớm đã ở trước cửa công ty chờ Lương Hiểu.

"Lương Hiểu, em không nhận điện thoại của chị, chị rất lo lắng, chị thề ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, chị rất say, đó là lần duy nhất, sau này tuyệt đối không tái phạm..." Lương Hiểu nhìn thấy Dương Văn Kỳ liền lách đi, nhưng Dương Văn Kỳ lại nắm chặt tay Lương Hiểu không buông.

An Thanh đi ra, liền thấy Lương Hiểu cùng Dương Văn Kỳ ở trước cửa công ty lôi lôi kéo kéo, cô quyết định phải tránh hai người kia, Lương Hiểu cả người đang tản ra khí tức oán phụ, nhất định sẽ giận chó đánh mèo hại người vô tội như cô.

Ở cửa công ty lôi kéo rất khó coi, Lương Hiểu sợ ảnh hưởng không tốt, cô là người làm việc ngoài xã hội, tuy rằng có thể thản nhiên tiếp thu tính hướng bản thân nhưng lại không muốn bị mọi người biết được rồi chỉ chỉ trỏ trỏ. Cho nên cô thỏa hiệp, miễn cho thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người. Dù sao cô cũng muốn đến nhà Dương Văn Kỳ lấy quần áo, nên dứt khoát ngồi vào xe của Dương Văn Kỳ, đương nhiên cô tuyệt đối không phải nhẹ dạ, ý định chia tay của cô rất kiên quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

An Thanh thấy Lương Hiểu ngồi xe của Dương Văn Kỳ, nghĩ Lương Hiểu thì ra cũng rất dễ dỗ, vậy mà hết lần này đến lần khác đối với cô oán hận như vậy. Phụ nữ chính là như vậy, người yêu có kẻ khác, vẫn có thể đối với người yêu mềm lòng, đem thù hận chuyển dời hết trên người thứ ba, ví dụ như người vô tội như cô, cô thấy năng lực làm việc của Lương Hiểu không tệ, nhưng trên mặt tình cảm lại không biết lý lẽ.

An Thanh gửi một tin nhắn ngắn cho Dương Văn Kỳ, " Đem ảnh chụp của Lương Hiểu xóa!" An Thanh nghĩ, người yêu nói một câu còn hơn cô nói mười câu.

Dương Văn Kỳ thấy điện thoại kêu một tiếng, nhìn thấy tin nhắn của An Thanh, nhưng không dám cầm điện thoại lên xem, có chút cảm giác "có tật giật mình".

"Sao lại không xem?" Lương Hiểu trực tiếp cầm lấy điện thoại của Dương Văn Kỳ, Dương Văn Kỳ đang lái xe muốn cướp về cũng không kịp. Lương Hiểu lúc trước liều mạng thôi miên bản thân phải tin tưởng Dương Văn Kỳ, nhưng giờ cô đối với Dương Văn Kỳ hoàn toàn không tin tưởng, mặc dù đã chia tay, nhưng phụ nữ vẫn nhịn không được muốn chứng minh một số chuyện, cô muốn biết, Dương Văn Kỳ mập mờ với mấy người, nhưng cô vừa mới nhìn, thấy tin nhắn của An Thanh, hơn nữa nội dung còn là xóa ảnh chụp.

Lương Hiểu cảm thấy ngực sắp nổi lửa, tức chết cô mà, Dương Văn Kỳ vốn không muốn vãn hồi tình cảm, mà là vì bạn gái trước của cô ta, bây giờ nhân tình muốn lấy lại ảnh chụp nên dùng hư tình giả ý lấy lòng cô, đây đúng là đôi cẩu nữ nữ, quả thật khinh người quá đáng! Phụ nữ rất hay suy nghĩ nhiều, đặc biệt là khi thất tình, có thể suy diễn rất nhiều thứ.

Lương Hiểu tự động lấy điện thoại của mình khiến Dương Văn Kỳ có chút không vui, nhưng nhìn sắc mặt của Lương Hiểu khó coi như vậy, trước tiên chỉ có thể dỗ ngọt.

"Từ lúc chia tay, chị với An Thanh chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua ở quán bar, thật ra cũng không có liên hệ gì, đôi bên đều uống rượu, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn..." Dương Văn Kỳ gấp gáp phủi sạch quan hệ của mình với An Thanh, tuy rằng trong các cô gái mà cô từng quen, Lương Hiểu không phải xinh đẹp nhất, không phải ưu tú nhất, cũng không phải có tiền gì, so ra các phương diện đều kém An Thanh. 

An Thanh là cô gái ưu tú nhất mà cô từng quen biết, cũng là người Dương Văn Kỳ thích nhất, nếu lúc trước không phải An Thanh chia tay cô thì cũng không có chuyện với Lương Hiểu, muốn mà không có sẽ luôn khiến người khác nhớ nhung, cô thừa nhận mình vẫn còn tình cảm với An Thanh, nhưng cô cũng hiểu rõ, An Thanh vốn không thích cô bao nhiêu, An Thanh chỉ là người khách qua đường, hôm qua hai người đều xem đây là tình một đêm mà thôi. Lương Hiểu là người hiểu chuyện nhất trong số những người cô quen, Dương Văn Kỳ đối với Lương Hiểu vẫn còn tình cảm nên cũng muốn tìm cách hàn gắn một chút.

" Chị không cần giải thích với tôi, chúng ta đã kết thúc rồi." Lương Hiểu đè xuống lửa giận trong lòng, cô cảm thấy mình không cần thiết phải tức giận, cũng đã chia tay, không nên vì người không liên quan mà tức giận, nhưng ngực vẫn rất khó chịu, cô đem điện thoại trả cho Dương Văn Kỳ, cảm thấy mình như vậy thật giống như một người phụ nữ ghen tuông mất lý trí.

"Lương Hiểu, chị đảm bảo sẽ không có lần sau, An Thanh bảo chị lấy lại ảnh chụp cũng chỉ là chuyện thường tình, cô ấy lạilà người có thân phận bối cảnh, chị và cô ấy thật không có gì. Em ở trong lòng chị là quan trọng nhất, là người chị yêu nhất..." Dương Văn Kỳ tiếp tục dụ dỗ.

Lương Hiểu đã quyết tâm nói chia tay, Dương Văn Kỳ có nói gì cũng không phản ứng, sau đó Dương Văn Kỳ cảm thấy mất hứng cũng không nói nữa. Dương Văn Kỳ xinh đẹp, từ nhỏ đã là "chúng tinh củng nguyệt" *  trong đám con gái, mặc dù cô rất biết dỗ ngọt, nhưng những lời ngon tiếng ngọt này cũng có thời hạn, cô cũng sẽ mất nhẫn nại. Bên cạnh cô có không ít phụ nữ, muốn chọn một người thay thế cũng có khối người, đồng thời cũng thấy rõ cô thật sự không có để ý Lương Hiểu như vậy, cô đối với Lương Hiểu đúng là thích, nhưng đạt đến độ yêu, còn xa.

* ) Chúng tinh củng nguyệt: Mặt trăng được các ngôi sao vây quanh.

"Em đã quyết tâm muốn chia tay, chị cũng không ngăn cản, nhưng ảnh chụp vẫn phải xóa, đừng phát tán trên mạng, An gia tài đại khí thô [ giàu có ], em không thể trêu vào, nếu làm căng, chị chỉ sợ người thua thiệt là em."

Lương Hiểu cười nhạt không đáp, lời của Dương Văn Kỳ thật chói tai, chia tay là Lương Hiểu nói, nhưng khi đối phương thật sự đồng ý, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, khó chịu nhất là Dương Văn Kỳ vẫn quan tâm đến ảnh chụp, cô vốn không có ý định phát tán lên mạng, nhưng hiện tại đặc biệt muốn, chỉ là lương tâm của cô không cho phép cô làm loại việc này.

"Những thứ khác tạm thời để ở chỗ cô, ba ngày sau tôi sẽ đến dọn đi." Lương Hiểu lãnh đạm nói với Dương Văn Kỳ.

"Trong ba ngày này em hãy nghĩ lại một chút chuyện chia tay, dù sao chúng ta vẫn còn thích nhau như vậy." Dương Văn Kỳ chưa từ bỏ ý định nói.

Lương Hiểu không để ý đến Dương Văn Kỳ, kéo va ly rời khỏi nhà Dương Văn Kỳ cũng không quay đầu lại, ra đến tiểu khu Lương Hiểu không nhịn được mà khóc, cô không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống, thôi thì khóc đủ một lần, cô muốn đây là lần cuối mình vì Dương Văn Kỳ mà khóc.