Lương Hiểu đi vào phòng ngủ An Thanh, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, phòng ngủ của An Thanh sắc ấm hoàng hôn, như ánh trời chiều sắp ấm áp sắp hạ xuống, " nữ cô nhi quả nữ ", tựa hồ lộ ra cảm giác ám muội khiến người ta suy nghĩ kỳ quái, đặc biệt da thịt trắng nõn của An Thanh bị ánh đèn nhuộm vàng, có có loại mê hoặc không nói nên lời.

An Thanh cũng nhận ra, từ lúc Lương Hiểu vào phòng ngủ của cô, An Thanh cũng cảm thấy bầu không khí lần này chút khác, trong không khí dòng chảy ngầm hơi xao động, hoặc nói xao động chỉ là lòng người.

An Thanh đè xuống cảm giác xao động trong lòng, nằm ở trên giường, lúc nằm, An Thanh cảm giác dòng chảy xao động này càng lúc càng mãnh liệt, trong lòng tựa hồ đang chờ mong chuyện gì xảy ra, mặc dù biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo chỉ là thoa thuốc mà thôi.

Lúc An Thanh nằm xuống, trong lòng Lương Hiểu cảm giác như có một cái lông chim trêu chọc, ngứa ngứa, nhưng Lương Hiểu rất nhanh khiến bản thân dừng suy nghĩ không nên có, mặc dù " nữ cô nhi quả nữ ", sắc đẹp trước mắt, rất dễ xảy ra chuyện " lau súng cướp cò ", nhất định phải cầm giữ.

Lương Hiểu lén lút hít sâu một hơi, đi đến giường An Thanh.

An Thanh tuy nằm sấp trên giường nhưng Lương Hiểu đến gần, mỗi một bước cô đều cảm giác được rõ ràng, trong lòng càng thêm xao động, đặc biệt lúc Lương Hiểu ngồi bên cạnh cô.

"Bắt đầu giúp chị xoa eo nha..." Lương Hiểu cảm thấy nếu đột ngột nhấc váy ngủ của An Thanh lên thì không tốt lắm, vẫn nên nói trước thì tốt hơn, Lương Hiểu cảm giác miệng có chút khô, có chút khô khốc, hay tất cả cũng chỉ là ảo giác của cô thôi.

"Ừ." An Thanh đáp, tâm tình cô mơ hồ chờ mong là chuyện gì đây? Chỉ là xoa eo thôi mà, cũng không phải chưa từng làm, nhưng Lương Hiểu lần này nhấc váy của cô không có dứt khoát như lần trước, thời gian chần chờ này khiến An Thanh cảm thấy đặc biệt lâu.

Lương Hiểu lén lút nuốt nước miếng, hai lần trước cô bình tĩnh như vậy, tâm tư cũng đơn thuần hơn nhiều, còn lần này cảm giác hoàn toàn không giống, thậm chí có chút căng thẳng, lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi.

Lương Hiểu giả bộ bình tĩnh nhấc nhẹ nhàng váy An Thanh lên, An Thanh hiện giờ mặc chính là quần lót viền ren đen, gợi cảm đến mức Lương Hiểu không dám nhìn thẳng, cặp mông vểnh cao làm người ta muốn đưa tay xoa nắn, còn có khe hở như ẩn như hiện mơ hồ có thể nhìn thấy được, khiến Lương Hiểu đặc biệt muốn đưa tay chạm vào.

Lương Hiểu lập tức ngăn chặn tà niệm của cô, cô làm sao vậy, lần trước ngay cả quần lót An Thanh cũng không mặc, chính cô giúp cô ấy xoa eo, cũng không nảy sinh ý nghĩ gì, lần này dĩ nhiên lại muốn đối với An Thanh làm những chuyện chỉ có người yêu mới có thể. Nhưng An Thanh biết rõ cô sẽ phải nhấc váy chị ấy lên mà chị ấy còn mặc quần lót khiêu gợi như vậy, rõ ràng là có ý câu dẫn...

Hoặc là An Thanh vốn cũng không chú ý đến chi tiết này, chỉ là do cô nổi lên tà niệm, chắc do dung túng cho tà niệm của bản thân mà tìm cớ, hơn nữa dù An Thanh thật sự có tâm tư này, cô và An Thanh căn bản cũng không phải là người yêu, cô cũng không thể vì vui vẻ nhất thời mà cùng An Thanh phát sinh quan hệ, sợ là kết thúc chẳng dễ chịu. Lương Hiểu nghĩ đến hậu quả, quả nhiên liền bình tĩnh lại, ngoài trừ an phận vì An Thanh xoa eo, cái gì cũng không thể làm, cũng không được làm.

An Thanh cảm thấy váy ngủ bị Lương Hiểu nhấc lên, cô cảm thấy mặt cô chợt nóng lên, nhấc là sau khi Lương Hiểu nhấc xong, cũng không có lập tức đem thuốc xoa eo giúp cô, hiển nhiên là đang nhìn cô, nghĩ đến lúc này Lương Hiểu nhìn cô, An Thanh liền cảm thấy xấu hổ, cô không dám nhìn Lương Hiểu chỉ an tĩnh nằm nhoài trên gối, chờ động tác của Lương Hiểu.

Quần lót chỉ là tùy tiện lấy một cái trong tủ, chỉ là lúc mặc, cô mới ý thức là quá gợi cảm, lát nữa còn nhờ Lương Hiểu xoa eo, theo lý nên đổi lại, đổi lại một cái bảo thủ hơn, nhưng trong giây lát, cô không biết làm sao lại không muốn đổi, dù sao lúc không mặc cũng bị Lương Hiểu thấy hết, không có gì ghê gớm, An Thanh vì tâm lý của bản thân mà bào chữa, không muốn thừa nhận cô có tâm tư muốn câu dẫn Lương Hiểu.

Lương Hiểu đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa một hồi, đem rượu thuốc đã xoa đều trên tay dán lên eo An Thanh, thật ra trên eo An Thanh máu bầm tuy còn rất lớn, nhưng nghỉ ngơi hai ngày cũng đã nhạt hơn trước, cũng không còn đau như trước.

An Thanh cảm giác lòng bàn tay nóng rực của Lương Hiểu dán lên eo cô, An Thanh theo bản năng rụt thân thể lại, An Thanh biết lần này không giống như hai lần trước chỉ đơn giản là do đau, lần đau này không còn rõ ràng, nhưng đem lại cảm giác tê dại như điện giật.

"Còn đau không?" Lương Hiểu thấy phản ứng thân thể của An Thanh có chút lớn, nghĩ do cô làm chị ấy đau, vì vậy lo lắng hỏi, thật ra cô cảm thấy cô dùng sức rất nhẹ.

An Thanh lắc đầu, cô làm sao nói cho Lương Hiểu biết thân thể cô thật giống như đối với đụng chạm của cô ấy có phản ứng.

"Nếu đau, phải nói cho tôi biết." Lương Hiểu nhẹ giọng nói.

An Thanh cảm thấy giọng nói lúc này của Lương Hiểu đặc biệt ôn nhu, ôn nhu như tơ, dường như muốn cuốn lấy cô.

"Ừ." An Thanh đáp lại mới phát hiện thanh âm hình như có chút thay đổi.

Lương Hiểu cảm thấy một tiếng ừ này, đặc biệt câu người, không biết có phải do tâm tình cô quá tà ác hay không lại cảm thấy giống tiếng rên rỉ, Lương Hiểu trong lòng lại khinh thường bản thân một chút.

Lương Hiểu muốn chuyên tâm xoa eo cho An Thanh, chuyện khác cũng không nghĩ nữa, chuyển bị tốt tâm lý lần nữa, rồi đưa tay tiếp tục xoa vết máu bầm trên eo An Thanh.

An Thanh eo vốn mẩn cảm, lần này bị Lương Hiểu xoa có cảm giác, có chút đau, có chút tê dại, hơn nữa càng xoa, cảm giác tệ dại dần dần che lấp cảm giác đau.

"Ừm..." Lương Hiểu xoa không cẩn thận lòng bàn tay chạm phải vị trí mẫn cảm nhất trên eo của An Thanh, khiến An Thanh không nhịn được kêu ra tiếng, thanh âm lần này khiến Lương Hiểu biết cô không có nghe lầm, bởi vì thanh âm này của An Thanh không giống như bị xoa đau mà phát ra, ngược lại do thoải mái mà kêu ra, nghĩ đến loại khả năng này, Lương Hiểu cảm giác mặt trở nên khô nóng rồi.

Cô đoán có lẽ nơi này là vị trí nhạy cảm của An Thanh, biết rõ nên tránh chỗ này ra, nhưng Lương Hiểu cảm giác tay cô như mất khống chế, muốn chứng thực suy nghĩ của bản thân, trực tiếp vuốt ve vào vị trí lúc nãy, không phải xoa, mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, như thể không cẩn thận chạm phải.

An Thanh vốn vì bản thân không cẩn thận rên rỉ ra tiếng mà lúng túng, đang muốn cắn môi để âm thanh như vậy sẽ không phát sinh nữa, nhưng tay Lương Hiểu lại nhẹ nhàng lướt qua vị trí mẩn cảm của cô, cảm giác tê dại này đến quá mãnh liệt, An Thanh không những không thể ngăn chặn âm thanh không phát ra, ngược lại còn phát ra âm thanh ngượng ngùng, so với lúc nãy còn ngượng ngùng hơn.

Lương Hiểu xác nhận suy đoán của bản thân, ngón tay càng thêm làm càn, tay cô cố ý ở lại vị trí mẩn cảm của An Thanh, ngón tay nhẹ nhàng qua lại nơi đó, An Thanh cảm giác thân thể trước giờ chưa từng tê dại như vậy, thậm chí da đầu cũng muốn tê dại theo, cô cảm thấy Lương Hiểu nhất định là cố ý, rõ ràng lý trí nên ngăn lại nhưng thân thể lại muốn Lương Hiểu tiếp tục.