“Hoàng thượng…” thấy nàng bỏ chạy, đám người Lâm Vân kinh ngạc, vốn nghĩ là hoàng thượng đã khống chế được nàng mà bọn họ không nghe thấy hoàng thượng ra lệnh, cho nên một mực ở sau lưng chờ hoàng thượng phát lệnh. Không nghĩ tới tình thế lại thay đổi.

Mặt Hiên Viên Vũ cũng đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn có thể trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng đối với thân thủ nhanh nhẹn của Tiêu Tương Phi cảm thấy thật kinh ngạc. Một cô gái nho nhỏ, từ trên trời giáng xuống cho đến bây giờ nàng đem lại cho hắn bao nhiêu kinh ngạc mà không thể tưởng tượng nổi, làm cho hắn sinh ra lòng cướp đoạt.

“Hừ, dám vô lễ với ta, chán sống rồi phải không?” Nàng hừ lạnh nói, thề muốn trả lại nhục nhã cho hắn.

“Lớn mật, dám nói với hoàng thượng như thế” Lâm Vân phẫn nộ quát, hắn rất đồng tình với nàng, nhưng nàng lại nhiều lần bất kính với hoàng thượng, làm cho từng điểm đồng tình của hắn biến mất.

Lời của hắn thật khiến cho Tiêu Tương Phi tức giận, nổi giận nói “Ngươi thì biết cái gì, hắn vô lễ với ta, động thủ động cước với ta, còn có ta đập chết một con cọp nhất định cứ bắt ta bồi thường, ta đập chết cọp để cứu hắn, tri ân không báo coi như xong đi lại còn đắm đuối nhìn ta. Ngươi nói, ngươi có thể nhịn được không? Nếu như muội muội ngươi bị đối đãi như thế, có khi ngươi cũng không nói ra như vậy đi”

Lâm Vân nghe một hồi á khẩu không trả lời được, nếu đúng như nàng nói thì đúng là không cách nào nhịn được. Nhưng là nàng nói sai rồi, nếu muội muội hắn được đối đãi như vậy nhất định mừng rỡ như điên, hận hoàng thượng không thể ngày ngày ở lại chỗ nàng ấy. Muội muội của hắn chính là Lâm phi, hoàng thượng muốn đối đãi với nàng như thế nào hắn không quản được.

Viên Quân giảo hoạt giống như hồ li, đứng sau lưng Hiên Viên Vũ, gì cũng không làm như người đứng xem kịch hay. Thật ra thì hắn cũng sinh ra hứng thú với cô gái trước mắt, thân thủ rất nhanh nhẹn, không giống như biết võ công nhưng thủ pháp rất kì lạ, có thể chạy thoát khỏi tay hoàng thượng cũng coi như là có thực lực. Còn nữa…hắn rất tò mò cái gì đó trên tay nàng, hình như rất có tính uy hiếp.

Hiên Viên Vũ nghe nàng trách mình cũng không tức giận, tính tình hắn chưa bao giờ tốt như hôm nay, hắn vẫn hào phóng bừng bừng với nàng như cũ. Không biết nàng còn xiếc cái gì nữa, nghĩ đến đây hắn đi tới gần nàng.

“Này, sắc lang, ngươi không được đi qua đây, bước tới nữa ta sẽ nổ súng” Thấy hắn đột nhiên đi tới gần nàng, hơn nữa động tác rất nhanh, đảo mắt cách nàng càng ngày càng gần.

Một phát đạn bắn dưới chân Hiên Viên Vũ, Tiêu Tương Phi đánh chính xác tới trước mặt hắn, đạn bắn xuống làm nổi lên một loạt đá vụn cũng đánh thẳng vào.

Mọi người giật mình, há mồm đớ lưỡi đề phòng nhìn nàng đồng thời cũng sinh ra sợ hãi đối với đồ đen đen trong tay nàng.

Hiên Viên Vũ ngừng bước chân, nhìn một viên vàng vàng đen đen tròn trịa gì đó xuất hiện bên chân hắn, vật này hẳn là đồ trong tay nàng bắn ra, hắn thấy rõ ràng.

Tiêu Tương Phi rất hài lòng, rốt cuộc nàng thành công ngăn cản bước chân hắn. Nàng biết chỉ là tạm thời, bởi vì nàng không làm cho bọn sợ hãi một chút, nam nhân trước mắt này sẽ bắt được nàng.

Đúng lúc này một con sói đi đến, nhìn thấy một nhóm người bọn họ, đầu tiên là cảnh giác, sau đó đứng lại chỗ cũ không biết nghĩ cái gì.

Tiêu Tương Phi vừa thấy sói liền nhíu hai mắt, rốt cuộc nàng có mẫu để thử nghiệm để cho bọn họ biết súng lợi hại. Vừa nghĩ như thế, không đợi bọn họ ngăn cản, nàng lấy súng trong tay ngắm ngay con sói kia, làm một động tác cơ bản. Một tiếng thật nhỏ vang lên, con sói ngã xuống đất, vết thương trúng đạn chảy máu không ngừng.

Không có tiếng động nào ngoài âm thanh gió thổi, không ai nói chuyện, mọi người bị hấp dẫn bởi cái chết không tiếng động của con sói. Trừ Tiêu Tương Phi không ai hiểu được con sói này sao lại chết bởi một cái lỗ đen đen nho nhỏ, hơn nữa còn cách khoảng xa như vậy.

Đầu của bọn họ một lần nữa cảm thấy, đồ trên tay của nữ nhân kia cực kì kinh khủng, đó là cái gì mà có thể giết người vô hình mà bọn họ không biết.

Tiêu Tương Phi rất đắc ý, rất hài lòng, nàng cảm thấy cực kì không tệ với hiệu quả như vậy. Cho nên hiện tại nàng dương dương đắc ý nhìn hắn, sắc hoàng đế.