Ta đã nhờ tiểu Hoa đưa thư đến mời Dương huynhđến khảo nghiệm nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Dương huynh có việc bận chắcđến tối mới quay lại được. Ta làm gì đối phó với tên điên này trong một ngàydài như vậy đây. Ta dẫn hắn vào bàn ăn sáng, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắtngưỡng mộ và ghen tị, có kẻ bĩu môi nói khích:

- Tiểu Thương Gia nhà ta, đã không bắt trộm thì thôi đã bắt thìphải bắt kẻ tuấn mỹ phi phàm, thật tội là bị biến thành kẻ ngây ngốc.

- Ta nghĩ Tiểu Thương Gia nhà ta, tuy chanh chua đanh đá nhưngcũng có một chun chút ưu điểm, chắc tên này sẵn sàng si ngốc theo nàng rồi.

- Im hết cho ta…

Mặc kệ ta nói thế nào tiếng xôn xao vẫnkhông dừng lại. Bất lực ta nhìn hắn, hắn nhìn ta, rồi hắn đưa thìa thức ăn tođùng đút lên miệng rồi cười hề hề. Ta chán nản quay sang hỏi lão bà bà:

- Bà bà, nương con đâu.

- Sáng thấy kêu mệt, còn nằm ngủ trong phòng, thôi ăn cơm đi,chốc nữa ta dẫn nương của con đi chùa, ta thấy oán khí khá nặng, ta bảo con lấychồng chứ không phải dẫn theo một kẻ điên.

- Bà bà để cho nương con nghỉ ngơi đi…

Nương mặt mũi xám ngoét nhưng tình thần quảthực vẫn điên điên khùng chạy ra:

- Đi chùa, đi chùa với bà bà…ta đi cầu duyên cho cục vàng củata…

- Haizzz, nếu nương và bà bà cứ đi như vậy thì cũng đến chếtmệt mà thôi, mặt nương ốm không nhẹ đâu? Nương mệt chỗ nào ạ?

- Nương không thích ăn chân gà, nương ăn chân gà, nương chạymệt lắm…

- Khổ, khổ, chân gà đó bà bà để lâu rồi mà, định cho mấy conchó giữ cổng ăn…

Tiếng đối đáp ngườiđiên và kẻ tỉnh cứ như vậy huyên náo trong bữa ăn, ngày nào cũng gặp phải. Hômnay thì thêm 1 kẻ điên nữa, mặt ngây ngốc, bỏ bất cứ thứ gì vào mồm, ta vừa ăn,vừa rút thìa ra khỏi mặt hặn. Nhìn hắn ủy khuất cũng thật đáng yêu a.

Ta đi phía đông, hắncũng đi phía đông. Ta rẽ hướng Tây, hắn lon ton đi hướng Tây, thực sự thấy rấtphiền hà. Các cô nương thấy hắn thì bu lại, sờ nắn, nắm tay chân. Đúng là bìnhthường sờ vào sẽ bị đánh giá là không ngay thẳng, nhưng động vào kẻ điên mọithứ đều trở nên quá tự nhiên. Ta thấy hắn khổ sở, động lòng thương, kéo hắn vàophòng. Lấy ra hộp phấn trang điểm của Phi Phi, đánh hai má của hắn đỏ lên, mắtbôi thêm than đen, tóc búi gọn lại lên đỉnh, quần áo thì lấy của bà bà, sặc sỡvô cùng. Sau một hồi đánh vật với hắn ( hắn cứ chạy đi nhất quyết không cho bôitrát nhưng bị ta dọa nên đành ngồi im) gương mặt tuấn mỹ vài giờ trước biếnthành một người hình thù quái dị, xanh xanh đỏ đỏ, quả thật rất đáng yêu. Đượcrồi, thế này cũng là cách che dấu hành tung, mỗi sáng ta đều trát cho hắn nhưvậy.

Hàn công tử giá lâm,buổi chiều hắn không phải theo cha hắn vào thành, hắn lại qua chỗ ta chơi. Nhìnthấy tên xanh đỏ trước mặt, hắn cảm thấy quái dị vô cùng. Hắn nhìn chằm chằmrồi ngẩng lên bảo ta:

- Trông hắn thật quen

- Ta cũng thấy thế, nhưng chưa nhận ra được hắn

- Hắn chắc là ở gánh hát nào rồi, nhìn mặt trông đần thật, Giagia kiếm đâu ra người hầu này thế.

- Hôm nọ muội bẫy được, huynh xem, hắn có bị điên thật không,hóa trang bên ngoài là muội vẽ cho hắn thôi.

Hàn công tử ngồi sụp xuống, tay kéo má tênxanh xanh đỏ đỏ này ra, rồi lại bóp vào. Tên xanh đỏ chực mếu máo, tay chânkhua khoắng. Hàn công tử nhìn một lúc lâu chép miệng:

- Ngươi theo nàng một ngày mà đã thành ra thế này, tội chongươi quá

- Huynh lẩm bẩm gì thế?

Hàn công tử đã trở về với bản chất bìnhthường, một tên Hàn Đệ rong chơi, tếu táo:

- Ta bảo hắn theo muội cả ngày trời, có lẽ ban đầu còn tỉnh táonhưng giờ cũng ngây ngốc rồi.

- Hắn điên thật ah?

- Muội nhìn hắn thì biết, ta chưa thấy khuôn mặt nào đần đầnnhư hắn. Ui da…

Tên xanh đỏ nằm vật ra giữa sân, cười khanhkhách, chân liên tiếp đá vào Hàn Đệ, vừa đá vừa hét lên:

- Chơi đá cầu, chơi đá cầu…

- Ngươi dám đá chân ta, đợi đấy…

Hai tên một tỉnh một điên đuổi nhau khắpnhà, ta nhất thời buồn rầu khôn sức, mặc kệ giao tên xanh đỏ cho tên Hàn, phảighé qua chỗ trưng bày cái đã.

Ta bận rộn không có thời gianđể ý chỗ lão thầy chữ hôm nay trống trải, hình như lão lại đi đâu uống rượuquá chén mà chưa đi làm. Nhất thời, ta cảm thấy sốt ruột, ta muốn thăm lão,nhưng từ khi quen biết đến giờ lão chưa từng cho ta biết nhà, lão đến nhà tathường xuyên hơn là ta đến nhà lão. Dạo ta chuyển đến phủ đệ này, lão cũngchẳng thèm đến chơi với ta, ta bận rộn la cà cũng chỉ vài buổi qua chỗ hắn ngồiđánh cờ, hôm qua là lần đầu tiên ta mời lão đến. Thôi kệ, chắc lão không cóviệc gì đâu, đây cũng chẳng phải lần đầu lão bỏ chỗ ngồi. Chắc mai lão khỏe lãolại ra đấy làm ăn trở lại.

Đến tối, Dương huynh đến chơi, nhìnthấy tên xanh đỏ và Hàn Đệ quấn quýt không rời, lắc đầu nói:

- Ta không ngờ Hàn đệ còn có sở thích khác lạ đến vậy

- Không phải ta mà là Gia gia, ta đang phiền muốn chết đây

Tên xanh đỏ nhìn thấy Dương huynh tự dưngthấy lánh xa, chắc là thấy huynh ấy bình sinh nghiêm túc nên cảm thấy khó gầnđược. Ta muốn hỏi huynh ấy có biết lão Nhạc đi đâu không? Huynh ấy lắc đầu,huynh ấy vừa đi xa về nên không rõ, để mai nếu không thấy lão, huynh ấy sẽ chongười tìm kiếm.

Ta gọi tên xanh đỏ đó lại, rồi hỏi Dươnghuynh:

- Huynh thấy hắn thế nào?

- Muội hỏi ta vậy là có ý gì?

- Huynh đừng nhìn vào cái xanh xanh đỏ đỏ muội bôi trát, lướtxem hắn thế nào.

- Cần phải thử xem thế nào.

Dương huynh đứng dậy cầm tay hắn bóp chặtrồi giơ tay đánh hắn một cái thật đau, hắn gào ầm lên, ta đứng dậy can thìhuynh ấy nháy mắt bảo ta đứng yên đấy. Huynh ấy, tiến lại gần hắn, nhìn chằmchằm:

- Người sợ ta không?

- Hu hu…sợ…sợ ta sợ

- Vậy đứng dậy cầm bánh bao vứt dưới đất lên ăn cho ta, khôngta sẽ đánh chết ngươi…

- Hu hu…Gia gia cứu ta

- Huynh có cần thiết phải thế không?

- Muội cứ để mặc hắn…

Hắn lê lết, nước mắt nhòe nhoẹt, không gianyên tĩnh, Hàn Đệ cũng chưa bao giờ thấy Dương huynh hung dữ như vậy, cũng khôngcản vì sợ lỡ dở việc suy tính của huynh ấy. Hắn ăn thật, vừa ăn vừa khóc, vừanhìn một cách ủy khuất, trông thực sự đáng thương. Ta hét lên:

- Đủ rồi

- Phải đủ rồi, hắn bị điên rồi, muội tài thật, sao có thể biếnhắn trở thành như vậy được.

Đêm hôm đó, ta lấynước nóng bảo người hầu lau qua cho hắn rồi ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ. Ta nghĩđến thời thơ ấu của mình, ta cũng bị đánh bị sỉ nhục như vậy, cha ta cho ta họctiểu học ở một trường tư khắc nghiệt. Nơi đấy rèn luyện cho ta tính bất chấpthủ đoạn và chịu đựng đòn roi. Ta cũng phải chịu đựng như hắn. Tuy rằng khôngphát điên, nhưng cũng khiến ta không thể nào quên được. Thầm thở dài, ta tựhứa:

- Tên ngốc nhà ngươi, ta gọi ngươi là tiểu Dân nha, ta sẽ bảovệ ngươi.

Minh Hàn Tâm im lặnggiả vờ ngủ. Hắn cảm thấy vị cô nương này có tâm sự sâu kín nhưng nhất thờikhông đoán ra. Vừa rồi, hắn thực sự cảm thấy sợ hãi, hắn đối diện với DươngChiêu và cảm giác được rằng mình đã bị bại lộ. Hắn lo cho Nhạc tiên sinh, erằng có sự chẳng lành. Đợi vị cô nương kia đi, hắn định ra ngoài, nhưng nhìnthấy bẫy trùng điệp, hắn chẳng muốn kinh động đến mọi người, đành phải tự nghĩ cáchđến vào ban ngày vậy.