Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 1 - Chương 34: Liều Mạng

Bên kia, Tần Vân cùng Y Tiêu cũng đều vì mạng sống mà dốc hết sức liều bởi Bạch Hổ Đại yêu cũng là một nỗi uy hiếp lớn! Mà kéo dài càng lâu thì một nghìn tên yêu quái đang chạy đến từ mọi ngõ ngách trong Thương Nha Sơn sẽ càng là một sự uy hiếp lớn hơn.

- Phải mau rời khỏi nơi đây, không thể kéo dài quá lâu nếu không sẽ bị hơn một nghìn tên yêu quái bao vây, nhưng nếu muốn rời khỏi đây ít nhất phải đánh lui tên Bạch Hổ Đại yêu này!

Tần Vân hiểu điều này thì sao Y Tiêu lại không hiểu? Bạch Hổ Đại yêu quá khó dây dưa, còn am hiểu ngự phong phi hành, nếu như cứ mãi dây dưa hai người bọn họ rõ ràng sẽ chạy không được bao xa.

Y Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời âm u, gió càng lúc càng lớn.

- Giết.

- Giết ả nữ tu sĩ kia.

Đám yêu quái từ xung quanh ập đến.

Bỗng nhiên Y Tiêu lật tay trái lại, lòng bàn tay lập tức xuất hiện ngũ sắc lôi đình, vang lên tiếng ‘xuy xuy xuy’ rồi bắn mạnh ra, phân hoá thành năm luồng sấm sét bắn về phía năm tên yêu quái gần nhất! Năm tên yêu quái này đều là những tên yêu quái khá là liều lĩnh, mà uy lực của 'Ngũ hành lôi pháp' lại cực lớn, nó thậm chí còn có thể khiến Bạch Hổ Đại yêu chịu chút vết thương nhẹ, còn yêu quái đầu lĩnh bình thường mà gặp Ngũ Hành Lôi Pháp cũng chỉ có thể chạy trối chết!

Tuy rằng lúc này sấm sét đã chia thành năm nhưng để đối phó với những tên tiểu yêu như vầy vẫn còn dư xài.

- Oành!

- Oành!

- Oành!

- Oành!

- Oành!

Tiếng sấm vang rền.

Năm tên yêu quái bị nổ đến nỗi cháy đen không còn một mảnh, đám yêu quái gần đó sợ tới mức phải lùi lại. Lúc trước đối phó lão bộc Tiền thúc, do thấy lão bộc Tiền thúc vốn đã trọng thương, bọn chúng liền cảm thấy có hi vọng để nhanh chóng bắt giữ nên mới dũng mãnh như vậy. Chẳng qua bọn chúng không nghĩ đến việc lão bộc Tiền thúc vẫn có thể phát huy ra thực lực mạnh mẽ như vậy với cái thân thể tàn tạ đó mới làm cho đám yêu quái tổn thất hơn hai mươi tên, khiến cho số lượng yêu quái của Vụ Hồ hạp cốc không còn đủ một trăm tên nữa.

Thế nhưng Ngũ hành lôi pháp thật sự quá đáng sợ, đám tiểu yêu bọn hắn ngay cả tránh cũng không thể, người trúng chiêu chắc chắn thành thịt nướng liền luôn đấy.

- Chỉ cần đứng cách ả ta trăm trượng là ả ta sẽ không thể đánh trúng các ngươi.

Âm thanh của Bạch Hổ Đại yêu vang vọng khắp Vụ Hồ hạp cốc:

- Đám phi cầm tiểu yêu đâu, ném đá từ giữa trời xuống đè chết ả cho ta! Tên nào có cung tiễn đâu, đứng ra xa mà bắn ả cho ta! Đứa nào to con đâu, ném đá nện chết ả cho ta!

- Vâng thưa Bạch Hổ đại vương.

Đám yêu quái sau khi nghe lập tức tuân mệnh.

- Vù vù vù.

Có sáu tên phi cầm yêu quái ôm tảng đá lớn rồi nhanh chóng bay lên, sau khi ở trên trời đã khóa chặt vị trí Y Tiêu mới ném tảng đá lớn về phía nàng.

Cũng có một số yêu quái có chút thiên phú về cung tiễn, cho dù là yêu quái bình thường cũng đã có thể so sánh với Luyện Khí tầng mười, cũng có sức mạnh hơn vạn cân, bọn hắn miễn cưỡng cầm một đôi đại phủ nặng ba nghìn sáu trăm cân nhất định sẽ múa không nổi, chớ nói chi là lần lượt mạnh mẽ chém giết như đang cử trọng nhược khinh (cầm nặng như nhẹ) vậy. Nhưng nếu sức mạnh hơn vạn cân phối hợp với một cây cung xịn, cộng thêm thiên phú về cung nỏ uy lực cũng sẽ rất lớn.

Xài cung cũng chỉ có hai tên yêu quái mà thôi. Cơ thể của lão bộc Tiền thúc kiên cường dẻo dai như lão Yêu Chử Dung đương nhiên sẽ không quan tâm chút cung tiễn cỏn con ấy.

Nhưng Y Tiêu chỉ là một cô gái nhân tộc nho nhỏ mà thôi. Lại còn chủ tu pháp thuật cơ thể còn có thể mạnh tới đâu đây?

- Vút...!

Hai tên yêu quái am hiểu cung tiễn, một tên còn ở phía xa, một tên ở gần hơn chút đang kéo cung bắn tên, mũi tên trong nháy mắt xé rách không khí gào thét bay đi.

- Đi cho ta.

Còn những tên yêu quái có khỏe như bò mộng giống Hùng Yêu hay Ngưu yêu, đang đứng ở ngoài trăm trượng nhấc tảng đá nặng trăm cân lên, đột nhiên ném ra như một cái máy ném đá, tảng đá gào thét xẹt qua khung trời, chuẩn xác bay về phía Y Tiêu.

Trong lúc nhất thời, những tảng đá lớn rơi từ trên trời xuống, mũi tên và những tảng đá được ném từ phía xa đều bay về phía Y Tiêu. Tần Vân thấy thế cũng không có biện pháp nào cả, hắn vì ngăn trở Bạch Hổ Đại yêu nên đã dốc hết toàn lực! Mỗi một thanh đại phủ của Bạch Hổ Đại yêu đều có thể dễ dàng bổ nát một tòa núi nhỏ. Hai thanh đại phủ giống như Âm Dương luân chuyển, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó mà thôi, đến bây giờ vẫn không thể gây tổn thương cho Bạch Hổ Đại yêu chút nào.

Tần Vân thầm nghĩ:

"Y Tiêu là đệ tử đại phái, những phiền toái này nàng có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết mà thôi."

Y Tiêu mặc một bộ áo bào xanh nhạt đứng ở đấy, cũng không định trốn.

Bàn tay trắng nõn của nàng duỗi nhẹ ra, chỗ cổ tay trắng nõn có một vòng tay hình tròn, giờ đây trên vòng tay hình tròn kia lại nổi lên những hoa văn màu vàng.

- Ô... ô... ô... n... g.

Không biết từ khi nào từng tầng ánh sáng lung linh, tổng cộng gồm ba tầng đã bao lấy tay của Y Tiêu.

- Oanh, oanh, oanh...

Tảng đá lớn nện xuống cũng chỉ miễn cưỡng làm cho tầng ánh sáng lung linh ngoài cùng lõm xuống mà thôi, khi đà của tảng đá lớn đã hết liền lăn xuống một bên. Mũi tên cũng không thể bắn thủng tầng ánh sáng thứ nhất, sau khi hết đà liền rơi ở bên cạnh. Còn những tảng đá ném qua cũng không thể làm cho vầng sáng kia lung lay chút nào.

- Cái gì!?

Đám yêu quái ở đằng xa nhìn thấy, không khỏi trợn mắt há mồm.

- Pháp bảo ư?

Bạch Hổ Đại yêu thấy thế lại càng giật mình, kiến thức của hắn bất phàm, liếc cái liền biết vòng tay trên cổ tay Y Tiêu chính là Pháp bảo!

Bởi vì pháp khí không thể nào có sức phòng ngự mạnh như thế.

Dù sao ba tầng phòng hộ kia ngay cả tầng thứ nhất cũng phá không được.

Y Tiêu lại rất bình tĩnh.

Nàng tu lôi pháp, am hiểu tấn công. Riêng bản lĩnh giữ mạng lại tương đối yếu nên pháp bảo của nàng chính là để giữ mạng đấy.

Những đệ tử đại phái đứng đầu này đều có pháp bảo hộ thân.

Bạch Hổ Đại yêu tức giận nghiến răng:

- Tên Kiếm tiên này cũng thế, ngay cả Tiên Thiên còn chưa tới nên không thể dùng Ngự Kiếm Thuật, chỉ có thể chém giết cự li gần, mới như vậy thôi mà đã có pháp bảo phi kiếm lợi hại như vậy! Ta dám cá là thanh pháp bảo phi kiếm này tuyệt đối không phải cửu phẩm mà ít phải là bát phẩm, thậm chí là thất phẩm.

Hắn đâu biết rằng một thanh đại phủ trong tay hắn, còn trị giá gấp trăm lần thanh phi kiếm của Tần Vân.

Y Tiêu lại ngẩng đầu ngắm nhìn, sắc trời bây giờ âm u, cuồng phong gào thét.

Thời cơ đã đến.

Y Tiêu lại lấy một tấm đạo phù từ trong lồng ngực rồi trực tiếp ném ra, nói:

- Mây đến!

Đạo phù không lửa mà tự cháy, phù văn sáng lên, lại lần nữa khơi ra một loại sức mạnh khác của trời đất.

- Ầm ầm…

Chỉ thấy cuồng phong gào thét trên bầu trời âm u, mây đen bắt đầu ngưng tụ, mây đen càng tụ càng nhiều, cũng càng ngày càng đậm! Dường như cách mặt đất cũng càng ngày càng gần.

Bạch Hổ Đại yêu có chút cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nghĩ:

"Tiểu cô nương này còn chưa mở ra Tiên môn, thi pháp sao lại có uy thế kinh khủng như vậy chứ?”

- Liều mạng, giết chết ả!

Bạch Hổ Đại yêu vung vẩy hai thanh đại phủ còn to hơn căn phòng, trong lúc bổ mạnh về phía Tần Vân, chợt cái mông đằng sau mọc ra cái đuôi dài mềm mại, cái đuôi hổ mềm mại này dài khoảng chừng ba trượng, to như cái thùng nước.

Hô… cái đuôi này sau khi dài ra đột nhiên quất mạnh về phía Y Tiêu.

- Bành.

Trong lúc kiếm quang của Tần Vân đang ngăn cản cái thanh đại phủ kia liền quay lại bổ vào cái đuôi của Bạch Hổ!

Ngao...!

Bạch Hổ Đại yêu đau một tiếng gầm nhẹ, tuy rằng cái đuôi của hắn cứng cỏi vô cùng nhưng kiếm quang của Tần Vân cũng hung lệ vô cùng, vẫn có thể chém vào cái đuôi hổ đó sâu khoảng một phần ba mới dừng.

Cái đuôi của hắn lập tức thu lại rồi không thấy gì nữa.

- Bình thường hổ đều có ba đại tuyệt chiêu là bổ nhào, tung lên và cắt xén. Ngươi đường đường là Bạch Hổ Đại yêu ta sao lại không đề phòng một chiêu cắt xén của ngươi đây?

Tần Vân mở miệng nói, nhưng trong lòng lại âm thầm giật mình:

"Đuôi cọp thật lợi hại, một chiêu dốc hết sức của ta cũng chỉ có thể chém sâu như vậy thôi sao?"

Ngoại trừ sát chiêu để liều mạng hắn đã không còn ẩn giấu gì nữa rồi.

Về phần sát chiêu liều mạng ư? Đó là một chiêu chỉ tiến mà không lui! Một khi sử dụng mà không đánh bại được kẻ địch bản thân lúc đó xác định lên bảng đếm số rồi. Do đó sát chiêu không thể tùy tiện sử dụng.

- Đáng chết!

Cái đuôi của Bạch Hổ Đại yêu bị thương nặng đương nhiên phẫn nộ.

Mà giờ khắc này, mây đen trên trời càng thêm nồng đậm, trông như muốn tràn xuống vậy. Đương nhiên đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, trên thực tế mây đen vẫn cách mặt đất rất xa.

- Xuy xuy xuy.

Cuồng phong gào thét, trong mây đen mơ hồ đều có sấm sét sinh sôi.

- Chính là lúc này.

Y Tiêu mừng rỡ vô cùng.

Mượn nhờ sức mạnh trời đất mới có thể thi triển Thiên Lôi Thuật!

Y Tiêu lấy từ trong lồng ngực ra tờ Thiên Lôi Phù cuối cùng, tấm đạo phù này là nàng phải vẽ năm sáu tấm mới có thể thành công một tấm, một tấm cũng vô cùng đắt đỏ.

Giọng nói Y Tiêu trong trẻo, vang khắp trời đất:

"Ngũ hành ngũ phương! Lôi thần năm hướng, đạo phù kêu gọi, phong vân hội tụ, nhanh chóng giáng sấm, tiêu diệt yêu ma! Ta xin Linh Bảo Thiên Tôn nhanh chóng điều lệnh pháp thuật!"

"Chân nguyên thôi phát, phù văn trên đạo phù hào quang đại thịnh, khơi gợi lực lượng bản nguyên của lôi đình trong mây đen."

"Sắc lệnh vừa ra, thiên địa liền bị tác động theo."

Một luồng sấm sét to lớn chói mắt đột nhiên từ trong mây đen đánh xuống.

- Oành oành!!!

Tiếng sấm to lớn này khiến cho những tiểu yêu ở xung quanh không khỏi lạnh run. Sấm chớp cực nhanh, cho dù là Bạch Hổ Đại yêu cũng né không kịp nữa, giờ khắc này hắn đột nhiên vung đại phủ ở tay phải ra, yêu lực trong đại phủ tàng trữ lại, uy thế hung mãnh đánh về phía sấm chớp ở trên! Ầm ầm - thiên địa biến sắc! Sấm chớp dưới sự dẫn dắt của Y Tiêu liền đánh bay đại phủ, bổ vào người của Bạch Hổ Đại yêu.

Cơ thể Bạch Hổ Đại yêu cháy đen, da tróc thịt bong.

Chết!

Tần Vân cũng nhân cơ hội này, ánh dữ dằn lóe hiện trong mắt, nhảy thẳng lên sử dụng một chiêu liều mạng!

Sát chiêu liều mạng, chỉ tiến mà không lui! Chính là lúc này!

Tần Vân vừa nhảy dựng lên là kiếm quang đã sáng rực, nhanh đến mức tận cùng, trực tiếp chém về phía cổ của Bạch Hổ Đại yêu, hòng chém cái đầu của Bạch Hổ Đại yêu xuống!