Vinh Tranh nheo mắt, lạnh giọng: “Tôi không có”kiếm được như thế nào”, tư cách trúng tuyển của tôi không có vấn đề gì cả.”

Kevin.Deans hơi thay đổi sắc mặt: “Có cái gì mà phải giấu? Một gia hỏa gien thiếu hụt như cậu có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang? Đừng đùa! Tôi đây…..” Gã hốt nhiên im miệng không nói, vẻ mặt biến ảo, thập phần phấn khích.

Vinh Tranh thấy cỏ quái, Kevin.Deans lại giống như nghĩ đến cái gì, chỉ hừ một tiếng nói: “Tôi đây phí không ít khí lực mới vào học được.”

“Cậu nếu có thể quang minh chính đại thi được vào, tôi chẳng phải tương lai có thể làm Nghị trưởng Liên Bang?” Thấy Vinh Tranh không có phản ứng như trong tưởng tượng, Kevin đảo mắt, ác ý mắng: “Mày sớm thẳng thắn sẽ được khoan hồng, quản ủy sẽ điều tra ra hết, sau đó đuổi mày đi, như thế sẽ không tốt nhìn đâu.”

Nói xong lời này gã lấy kiện áo khoác vung lên vai, đứng ở đó đánh giá Vinh Tranh từ trên xuống dưới, không có ý tốt nói: “Bất quá nói thật, dựa theo diện mạo này của mày, có thể làm thiếu gia đầu bài ở mấy chỗ tiêu hồn. Cùng khách nhân thổi phồng vài câu, nói mày trà trộn vào đại học, không chừng có người thích nghe loại lừa bịp này sẽ boa cho mày nhiều tiền.”

“Đén lúc đó nể mặt là bạn cùng phòng, tao sẽ đến cỗ vũ, chọn thẻ bài của mày.”

Vinh Tranh mặt trầm như nước, hai tròng mắt u ám, thản nhiên nói: “Cảm ơn đề nghị của cậu, bất quá tôi nghĩ cậu càng quen với loại địa phương kia hơn, muốn làm đầu bài cũng là cậu thích hợp hơn tôi. Nếu cậu làm đầu bài, đại khái tôi cũng có thể sẽ đến chơi đùa.”

“Mày!” Kevin khó thở, miệng hùng hùng hổ hổ vài câu “miệng lưỡi bén nhọn”, hung hăng trừng Vinh Tranh một cái: “Nếu không phải nơi này là Thủ đô tinh….Mày trăm ngàn lần đừng rơi vào tay tao!”

“Không dám không dám!” Vinh Tranh bị tức đến cười, bề ngoài khiêm tốn nói: “Đáng tiếc nơi này chính là Thủ đô tinh, cậu đi thong thả, tôi không tiễn.”

Kevin tức giận  đi ra, cửa phòng cũng bị gã đóng mạnh “phanh” một tiếng. Vinh tranh yên lặng ngồi xuống không chút để ý mà suy nghĩ sự tình.

Nghe khẩu khí của Kevin giống như là người có chút thân phận. Nhưng cũng tựa như lời gã nói, nơi này là Thủ đô tinh giống như đất dưới chân tiên tử thời xưa vậy, một tảng đá tiến vào Bắc Kinh, đánh chết mười có năm là mũ đỏ*. Thủ đô tinh thứ không thiếu nhất là người có quyên có thế. Một Kevin có lợi hại thế nào cũng là mãnh long vô pháp qua sông, trước mặt địa đầu xà cũng không dùng được.

*đoạn này theo ta đại khái là chỉ người quyền thế trong thủ đô tinh rất nhiều, trong mười người thì có năm người đó.

Hắn một chút cũng không lo lắng Kevin sẽ gây phiền toái. Huống hồ….Hắn mở máy liên lạc ra, kìm lòng không được nhìn dãy số thông tin của Phù Chính. Vinh Tranh ở đây không có quan hệ với bất luận kẻ nào, chỉ có một Phù Chính tin tưởng hắn, ở phía sau hỗ trợ ủng hộ hắn, với hắn mà nói cán cân đã nghiêng, đã được an ủi.

Thời gian lại qua một tuần, Vinh tranh khôi phục sinh hoạt học tập bình thường. Trừ trong trường học độc lai độc vãng, không nhìn người khác xem hắn như ôn dịch mà né tránh thì không có gì đặc biệt.  Mà trong nháy mắt, Liên Bang có một ngày hội-Vinh quy đốt, rất quan trọng đến gần.

Vinh quy đốt tên như ý nghĩa là một ngày trở về. Một ngàn ba trăm năm trước, lần đầu tiên nhân loại đối địch với trùng tộc thắng lợi. Sau đó Liên Bang thông qua sự đề nghị của quân đội đem ngày này trở thành ngày quân nhân có thể nghỉ và xuất ngũ, tiền tuyến hàng năm thay quân cũng bắt đầu trước ngày này một ngày, là vì muốn nhòm quân nhân luôn ở trong trạng thái nghỉ ngơi.

Trong toàn bộ ngày này chỉ cần mặt trời chưa có hạ xuống, cư dân Thủ đô tinh sẽ ở cửa nhà, ngã tư đường bày ra các loại thức ăn, chỉ cần quân nhân đi ngang qua đều có thể nhấm nháp miễn phí.

Này cũng là tập tục ngày thắng trận năm đó dần dà biến thành bộ dáng hôm nay. Có gia đình có thân thích phục dịch trong quân, sẽ có người nhón chân trông ngóng, chờ mong người nhà trở về cùng nhai hưởng thụ bữa tối ấm áp. Một ngày này cả nước đều chúc mừng là ngày hội rất long trọng.

Làm quân nhân, Phù Chính một ngày này hàng năm phi thường bận rộn. Y phải tham gia tiệc rượu quân bộ, còn muốn lén cùng bạn bè tụ hội, càng có rất nhiều đồng nghiệp tới cửa hỏi thăm. Thế nhưng năm nay, y phân phó quản gia nói y ra ngoài chưa về, người nào cũng không tiếp, cũng không tham gia bất cứ tụ hội hay tiệc rượu nào.

Quản gia Bohn biết y chuẩn bị hôm nay đi gặp người thích, vẻ mặt đầy nghiêm túc tỏ vẻ tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy thế giới của y và người kia. Lúc đi ra cửa còn khoa trương cắn khăn tay: “Nhất định phải thành công a!”

Phù Chính chỉ có thể bật cười, trong lòng vừa bất đắc dĩ lại kính yêu vị lão nhân này. Y lái xe đến ĐHTH Liên Bang, ở cửa trường thông báo cho Vinh Tranh sau đó giống như một người chờ đợi người yêu đứng ở trước cửa. Không bao lâu sau, Vinh Tranh mặc một thân thường phục nhạt màu đi ra.

Tuy nói không phải là lần đầu hẹn hò, Vinh tranh còn cố ý lựa chọn trang phục, này cũng là tôn trọng Phù Chính. Đi đến trước mặt đối phương, hắn lại có chút thấp thỏm như mao đầu tiểu tử.

May mắn, ánh mắt Phù Chính đảo qua một chút, cửa trường hôm nay nhiều xe, Vinh Tranh ngồi vào ghế phó lái, bọn họ liền vội vã rời khỏi. Hai bên đường giăng đèn kết hoa giống như tất cả mọi người đều ra khỏi nhà. Vinh Tranh không khỏi cười nói: “Hôm nay sinh ý quán cà phê nhất định rát tốt.”

“Sinh ý tốt nhất là cửa hàng hoa tươi.” Phù Chính nghiêm trang hồi đáp: “Đáng tiếc cậu từng nói cậu không thích hoa.”

“Nam nhân cần hoa làm gì….” Vinh Tranh nhớ lại tin nhắn hai người gửi lúc nửa đêm, nhịn không được cong cong khóe miệng: “Nếu tôi đưa hoa cho anh, anh cũng sẽ cảm thấy thực 囧 đi?”

Hắn tìm hết một lượt từ ngữ thông dụng của Liên Bang mới tìm được từ 囧 này, dư quang Phù Chính vẫn luôn chú ý hắn cũng thấy mỉm cười trên mặt hắn, trong mắt đều là nhu hòa: “Nếu cậu đưa hoa cho tôi tôi sẽ nhận.”

“Tôi sẽ không đưa hoa cho anh….” Vinh Tranh bị y nhìn như vậy, không tự giác quay đầu đi, bên tai một màu đỏ. Trong lòng hung tợn oán thầm: ai nói người này chưa từng nói chuyện yêu đương? Thủ đoạn này rất cao minh, vô thanh thắng hữu thanh!”

Xe huyền phù bình ổn thoải mái chạy trên đường, bởi vì không chạm đất cho nên không hề bị ma xát xóc nảy. Không gian không lớn trong xe chậm rãi tràn đầy khí tức ái muội. Hai người đều sắc bén cảm nhận được biến hóa như có như không trong không khí lại đều không mở miệng, ngược lại lẳng lặng hưởng thụ trong giây lát.

Nơi này là vùng ngoại thành non xanh nước biếc không khí tươi mát, Vinh Tranh lơ đãng phiêu mắt đến cửa đá cách đó không xa, trên đó viết bốn chữ “Nghĩa trang liệt sĩ.”, kinh ngạc nhướn mày, mơ hồ có vài phần suy đoán.

Hai người yên lặng xuống xe, hôm nay là ngày kỷ niệm thắng lợi bởi vậy người ở đây rất ít, cực kỳ yên tĩnh. Phù Chính đi đến trước một bia mộ liền dừng lại, bỏ mũ xuống.

“Xin lỗi, lần đầu hẹn gặp lại ở trong này….” Phù Chính nhìn Vinh Tranh, thản nhiên nói: “Mục đích hẹn gặp là tăng sự hiểu biết lẫn nhau, trừ nơi này, tôi không thể nghĩ được chỗ nào có thể lý giải được tôi.”

Bàn tay y vuốt ve bia mộ, đốt một nhóm hương, vừa đi vừa nói: “Nơi này có rất nhiều chiến hữu của tôi, còn có cha mẹ tôi cũng chôn ở chỗ này. Chờ đến lúc tôi chết đi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ ở trong này.”

“Tôi chưa từng yêu qua, không biết người khác như thế nào.” Ngữ khí của y nhợt nhạt lại thập phần chân thành khẩn thiết biểu lộ tình cảm: “Tôi là quân nhân, còn là thiếu tướng, sẽ thời thời khắc khắc là gương xung phong tiền tuyến. Tôi sẽ không cho em xem những thứ tốt của tôi, khiến em bị mê hoặc bởi những thứ đó, cho là tôi chỉ có mặt đẹp đẽ đó.”

“Tốt đẹp đơn thuần không có tồn tại.” Phù Chính chậm rãi nói ý nghĩ đã ẩn sâu bấy lâu: “Tôi tìm kiếm là bạn lữ cả đời, là người tương lai cùng tôi sóng vai sinh hoạt một đời. Nếu người đó vô pháp cùng tôi cùng nhau gánh vác, tôi cũng sẽ không có niềm tin kiên định đi tiếp.”

Y đứng vững lại lần nữa, chuyên chú nhìn Vinh Tranh vươn tay ra, mang theo tia chờ mong mà y không phát hiện: “Cùng tôi cùng một chỗ, khả năng sẽ thực vất vả. Nếu hiện tại em rời đi, tôi sẽ không oán hận một câu nào.”

Lời nói nhợt nhạt trầm thấp của nam nhân tiêu tán ở bốn phía, lai phảng phất như chưa bao giờ rời khỏi. Vinh Tranh chưa từng tiếp xúc với quân nhân, càng vô pháp tưởng tượng sinh hoạt của bọn họ. Nghĩa trang liệt sĩ này hiển nhiên đã tồn tại nhiều năm, mộ bia tầng tầng lớp lớp, trải mãi đến đỉnh núi. Có người xử lý tỉ mỉ khiến mỗi tấm bia đều trơn bóng sạch sẽ, không hề vướng bụi. Hắn dõi theo dấu chân Phù Chính đi qua, thẳng tắp hai hàng song song nhau.

Một bước, hai bước, ba bước….Vinh Tranh đứng ở trước mặt Phù Chính, không mở miệng cũng không nắm lấy bàn tay đưa qua kia.

Có một ít người mới đầu đều rất tốt, sau này từ từ lộ rõ bản chất; mà có người ngay từ đầu tính toán nói hết mọi thứ xấu nhất cuối cùng cũng chẳng có chỗ tốt nào. Trong đó cố nhiên có kỹ xảo lại cũng có tâm ý. Từ đầu đến giờ thấy rõ ràng mọi thứ đủ để sáng tỏ đối phương rất thận trọng với đoạn tình cảm này cũng càng làm người an tâm.

Hắn không cần hoa tươi để mua niềm vui cũng không cần thề nin hẹn biển nói vĩnh hằng. Hắn cần chính là một người đồng hành, cùng hắn sóng vai. Người kia có thể đi trước một bước, hắn sẽ châm rãi đuổi sát, sớm muộn gì cũng có ngày cùng y đứng cùng một chỗ trong trời đất này, chăm chú nhìn lẫn nhau, trong mắt chỉ có thân ảnh đối phương.

Vinh Tranh cũng vươn tay ra, mỉm cười: “Cùng tôi ở một chỗ cũng sẽ rất phiền toái.”

“Về tư liệu của tôi anh hẳn đã sớm biết.” Hắn nói: “Tôi là tiên thiên gen thiếu hụt giả, còn là con riêng của Vinh gia. Cuối tuần trước vừa mới có quyết định đem tất cả những người phản đối mình là kẻ thù. Xét thấy hoàn cảnh chỉnh thể Liên Bang, trên cơ bản…xem như là địch của toàn thế giới.”

“Phàm như vậy, anh có muốn cân nhắc tinh tường lại chút không, thật sự muốn cùng tôi thử xem sao?”

Phù Chính đầu tiên là nhíu mày, sau khi nghe xong thì giãn ra, trong ánh mắt đều là sung sướng. Y đưa tay xuống vừa vặn cầm lấy tay Vinh Tranh, hơi dùng lực chút đem người ôm vào lòng, hơi cúi đầu, hô hấp nóng rực phả vào vành tai trắng nõn kia, nhợt nhạt nhếch môi cười: “Tôi nguyện ý, còn em?”

Ta để phù chính xưng tôi-em, còn vinh tranh là anh-em nhé ^^