Diêu Định vừa lòng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy ngươi sau này ở lại trong phủ làm việc lặt vặt ” Hắn vừa nói xong những người khác “A” kinh ngạc thành tiếng, phải biết rằng phía sau phủ là nơi ở của Vương gia cùng nương nương, giờ lại phân phó hắn tới đó, trong lúc nhất thời đủ loại ánh mắt ghen tị như đao kiếm phóng về hướng nam tử vải thô, hắn cự tuyệt cười nhạt, chẳng qua là con ngươi u tối lại liếc về nữ tử áo trắng đứng trong vườn đang vui sướng giơ cái cuốc, khóe môi giương lên.

Thanh Thu Các.

Ánh mặt trời nhợt nhạt rắc vào, gió nhẹ nhàng bay lượn, ngoài cửa sổ lá phong khô bay lả tả xuống, không gian yên tĩnh.

“Bà ta lúc ấy tựa như vậy nằm ở trên ghế, vừa cắn hạt dưa, mắt trợn trắng nghiêng nhìn muội nói muốn xé miệng ngươi.” Tra Tiểu Tân bắt chước bộ dáng thô tục của Tô đại thẩm tứ nằm bát ngưỡng ngồi ở ghế trên, vừa phun vỏ hạt dưa vừa nói, ánh mắt còn cố ý nheo thành một đường nhỏ, học được tám chín phần mười.

Thu Dung cười đến gục xuống bàn: “Sau đó thì sao ?”

“Sau đó ta nể tình bằng hữu nên nói nếu bà ta ép hai tay lại thì quần áo sẽ rách.” Tra Tiểu Tân hai chân bắt chéo linh tinh lang tang nói, đem vỏ hạt dưa phun trên đất, ai ngờ còn có một mảnh vỏ dính vào sống mũi, bởi vì hạt dưa hấu là màu đen, cho nên nhìn qua rất giống nhất nốt ruồi bà mối, buồn cười cực kỳ.

“Sau đó?” Thu dung tò mò mở to hai mắt.

“Sau đó bà nội nàng liền đi ra.”

“Bà nội?”

“Đây, bà nội chính là chỗ này……” Tra Tiểu Tân không chút để ý đưa tay chỉ về hướng đường cong bộ ngực, trong miệng còn đang phun vỏ hạt lung tung, một đôi tròng mắt đen lúng liếng trầm tĩnh lộ ra vẻ giảo hoạt, lại có vài phần thông minh.

Thu Dung đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó ôm bụng cười cười to, ngay cả thắt lưng đều thẳng đứng lên, cười thở gấp nói:“Muội muội, muội thật sự là rất xấu rồi.”

Tra Tiểu Tân xem thường lập tức trở mình, hừ nói:“Là bà ta quá béo mà ?” Nói đến này lại a một tiếng tự nhủ :“Ai! Bà ta bình thường vốn bận bộ quần áo đó , hiện tại quần áo bà ta đều rách tọac, bà ta về sau mặc cái gì đây?” Nói xong thở dài nói:“Ai! Thật sự là rất đáng thương.” Nói là nói như vậy, nhưng độ cong khóe môi lại giương lên.

“Ôi, không được, muốn chết cười đó.” Thu Dung ôm bụng vừa cười vừa lau nuớc mắt.

Tra Tiểu Tân liếc nàng một cái:“Cái này mà tỷ chết cười à? Ta còn chưa kể chuyện còn cười hơn nữa mà !”

“ Vui hơn nữa, hay lắm?”

“Tỷ muốn nghe không ?”

Thu Dung do dự cúi đầu gật gật, cho nên Tra Tiểu hắng họng một cái học bộ dáng của mấy người kể truyện vừa lắc đầu vừa nói:“Trước đây có đôi vợ chồng, có một ngày, nữ nhân đang chơi ma thú, lão công nàng vừa vặn trở về……”

“Đợi một chút, ma thú là cái gì?” Thu Dung trừng mắt nhìn khó hiểu nói, tò mò nhìn nàng.