28.

Yêu diễm thụ thật sự đưa Khuê tú thụ đi xem kịch múa ballet.

Y không có hứng thú với thứ này, nhưng vì Khuê tú thụ yêu thích nên y mới đi xem. Hơn nữa còn để có tiếng nói chung với cậu, Yêu diễm thụ còn cố ý tìm hiểu nội dung của vở diễn, miễn cho đến lúc xem mình lại không hiểu gì.

Nhưng y không ý thức được rằng vấn đề khó khăn nhất của mình không phải là xem không hiểu, mà là xem đến mệt rã rời.

Vì thế, lúc Khuê tú thụ cảm động đến mức rơi nước mắt, Yêu diễm thụ đã ngáp hồi lâu, lệ tuôn đầy mặt.

Khuê tú thụ vốn cảm thấy mình khóc khi xem kịch có hơi xấu hổ, bèn lén nhìn Yêu diễm thụ, lại phát hiện người ta đã sớm lệ tuôn như mưa.

Không ngờ Yêu diễm thụ nhìn bề ngoài bất cần đời lại có thần kinh mẫn cảm tinh tế như vậy. (….)

Khuê tú thụ sờ sờ túi rồi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, cậu kéo tay Yêu diễm thụ qua, đặt khăn vào lòng bàn tay y. Một chiếc khăn tay chỉnh tề, còn thoảng mùi nước hoa Khuê tú thụ quen dùng, mùi vị tươi mát mềm mại như chính bản thân cậu vậy, không nhiễm một hạt bụi.

?

“Lau nước mắt đi.” Khuê tú thụ thấy Yêu diễm thụ mờ mịt bèn tiến lại gần y, nhỏ giọng nói.

Yêu diễm thụ nắm tay lại, cảm nhận lấy xúc cảm của chiếc khăn tay. Trong lòng y nói tôi không nỡ, nhưng vẫn giả vờ lau qua loa trên mặt rồi vội vàng nhét khăn tay vào túi.

Y sợ Khuê tú thụ muốn đòi lại.

Khuê tú thụ không để ý đến những tâm tư này của y, chỉ tập trung tinh thần nhìn diễn viên chào cảm ơn.

Xem xong vở kịch, Yêu diễm thụ muốn đưa Khuê tú thụ về nhà, Khuê tú thụ lại từ chối.

“Tôi tiện đưa cậu về mà!” Yêu diễm thụ nói.

Khuê tú thụ lắc đầu nói không cần. Cậu cứ thấy hai người thế này khá là giống hẹn hò.

“Có phải cậu có chuyện gì khác không,” Yêu diễm thụ nói: “Hay là cậu đói bụng? Vừa vặn tôi cũng hơi đói, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Khuê tú thụ hơi hối hận mà từ chối, nếu còn muốn thêm một bữa cơm thì càng có cảm giác hai người đang hẹn hò hơn.

“Lần này tôi xem kịch với cậu, vậy có phải lần sau cậu cũng nên cùng tôi xem thứ tôi thích đúng không?” Yêu diễm thụ toan tính trong lòng.

Khuê tú thụ nói: “Nhưng thứ anh thích thì nên làm cùng người anh thích chứ, anh hãy đi xem với anh ấy đi.”

Yêu diễm thụ giả vờ không nghe thấy: “Tôi nghe nói phim XX tháng sau chiếu, chúng ta đi xem suất đầu tiên đi? Mấy phần trước tôi xem không sót tập nào, phần này tôi mong chờ đã lâu rồi!”

Nhìn Yêu diễm thụ đang chăm chú nhìn mình bằng đôi mắt ngập tràn kỳ vọng, Khuê tú thụ không thốt nên lời từ chối được. Cậu cũng học được cách nói lảng sang chuyện khác: “Anh lái xe cẩn thận đi.”

“Cậu không được nói sang chuyện khác!” Không ngờ Yêu diễm thụ lại hoàn toàn không mắc bẫy.

Khuê tú thụ nói: “Tôi chưa từng xem bộ phim đó, cần phải xem bù mấy phần trước.”

“Hay đấy! Tôi xem với cậu, vừa lúc tôi cũng muốn xem lại một lần.” Yêu diễm thụ hận không thể vỗ tay khen hay.

“…..”

Khuê tú thụ không muốn nói chuyện nữa.

Cậu không biết liệu có phải Yêu diễm thụ cũng đối xử với những người bạn khác như vậy không, hoàn toàn không để lại một chút không gian cá nhân. Cảm giác nghẹt thở này khiến Khuê tú thụ không biết làm sao.

Yêu diễm thụ thấy Khuê tú thụ không nói gì, cũng ý thức được mình quá gấp, bèn sửa lời: “Trêu cậu thôi, nếu cậu không muốn xem thì thôi, tôi không muốn làm người khác khó chịu.”

Người như Khuê tú thụ không thể chịu được khi người khác nói mềm, vừa nghe thấy Yêu diễm thụ nói vậy, cậu liền nghiêm túc cam kết: “Tôi sẽ đến xem.”

Khi xuống xe, Khuê tú thụ không nhịn được hỏi một câu: “Anh đối xử với tất cả bạn bè đều thế này ư?”

Yêu diễm thụ không trả lời vào vấn đề chính, chỉ nói: “Chúng ta là bạn bè cực kỳ tốt.”

Làm bạn cực kỳ tốt với Yêu diễm thụ, Khuê tú thụ cảm thấy áp lực.

28.

Càng làm cho Khuê tú thụ áp lực đó chính là không biết Băng sơn công biết được chuyện Yêu diễm thụ rất thân với cậu từ đâu, còn cố ý gọi điện thoại hỏi Khuê tú thụ.

Khuê tú thụ không lừa dối người khác, chỉ có thể có sao nói vậy. Cậu trả lời rằng Yêu diễm thụ là một người rất rộng rãi, làm bạn với y rất vui.

“Chỉ là bạn thôi sao?” Hình như Băng sơn công không quá yên tâm. Có lẽ là trong mắt người yêu sẽ biến thành Tây Thi, tình nhân trong mộng của hắn hoàn mỹ không tì vết, y ngang ngược không biết lý lẽ là đáng yêu, y hùng hổ dọa người là thẳng thắn, y ích kỷ chỉ biết mình là thật thà không giả vờ. Băng sơn công cảm thấy toàn bộ người trong thiên hạ có thể sẽ thích Yêu diễm thụ hoàn mỹ như vậy.

Với Băng sơn công, vì hắn không thích Khuê tú thụ, thế nên cậu có tri thức hiểu lễ nghĩa là tàn dư phong kiến, cậu dịu dàng săn sóc là không có cá tính, cậu khoan dung rộng lượng lại là nhát gan sợ sệt.

Sao Khuê tú thụ không nghe được ý ngoài lời của hắn chứ, cậu nghiêm túc nói: “Là bạn rất thân.”

Băng sơn công không hề lưu tình nói: “Hai người phải duy trì khoảng cách.”

Thậm chí hắn còn không sử dụng cách nói Tôi hi vọng.

Lần đầu tiên Khuê tú thụ nói năng khiến Băng sơn công không vui: “Anh đừng có nghĩ phức tạp về tình bạn của chúng tôi.”

Một cuộc nói chuyện tan rã không vui.

30.

Yêu diễm thụ hỏi bóng gió Khuê tú thụ, có thể thích người khác không.

Khuê tú thụ nói không biết.

Yêu diễm thụ lại hỏi vậy tại sao cậu lại thích Băng sơn công.

Khuê tú thụ nói chẳng tại sao hết.

Cậu thích Băng sơn công, giống như nhu cầu ngủ nghỉ ăn cơm của con người. Loại yêu thích này đã biến thành một phần trong cuộc sống của cậu, hóa thành máu thành thịt, cũng làm cho cậu biến thành chính mình bây giờ.

Yêu diễm thụ cảm thấy rất khiếp sợ khi nghe những lời này. Dưới cái nhìn của y, yêu thích của Khuê tú thụ đã có chút dị dạng, Khuê tú thụ bị những thứ được gọi là yêu thích này ảnh hưởng đến quỹ đạo trưởng thành của mình, thói quen và sở thích của cậu đều hình thành vì một người khác.

“Có phải người nhà cậu đều rất thích anh ta không?” Yêu diễm thụ hỏi.

Khuê tú thụ nói: “Phụ huynh đều cho rằng hai chúng tôi thích hợp ở bên nhau.”

Cậu có tính cách hướng nội trời sinh, tính tình ôn hòa nho nhã, thậm chí có chút do dự thiếu quyết đoán, lại là con út trong nhà, tất nhiên cũng nhận lấy thương yêu. Người nhà cậu hi vọng một đời cậu được trôi chảy, mà người như Băng sơn công lại là người thích hợp ở bên cậu nhất.

Nhưng tình cảm không chỉ muốn xem có thích hợp hay không, mà còn phải xem có thích hay không nữa.

Cậu đã thử từ bỏ chờ đợi trong vô vọng, thế nhưng những thói quen đã ngày dồn tháng chứa đâu chỉ một sớm một chiều là có thể thay đổi.

Yêu diễm thụ nói: “Sau này cậu đừng xem anh ta cần gì, mà nên tự hỏi chính mình cần gì. Cậu có thể ích kỷ một chút, hẹp hòi một chút, đừng có hiền lành theo Phật hệ như vậy. Dù cậu có là thánh nhân cũng không thể làm cho mọi người đều yêu thích thỏa mãn. Nhân sinh khổ đoản, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt.”

Khuê tú thụ liếc y một cái.

Yêu diễm thụ không hiểu ra sao: “Cậu nhìn tôi thế làm gì?”

Khuê tú thụ đáp: “Vậy người đầu tiên tôi tuyệt giao nhất định chính là anh, anh đã cướp mất người yêu của tôi!”

“….”

Cũng đúng!

“Vậy cậu có tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm gì không, tôi xem mình có người bạn nào thích hợp để giới thiệu cho cậu không nào.” Y nói rất nghiêm túc, bày ra dáng vẻ thật sự muốn giúp Khuê tú thụ thoát khỏi bể khổ.

Khuê tú thụ còn thật sự suy nghĩ cẩn thận: “Ừm….Chính trực thiện lương, thành thực đáng tin.”

Yêu diễm thụ cảm thấy Khuê tú thụ có hiểu lầm gì đó với Băng sơn công, tám chữ này có tí tẹo liên quan gì với hắn ta ư?

À đúng rồi, cũng chẳng liên quan đến mình.

“Đó là phương diện tính cách, thế còn tướng mạo và gia thế, có yêu cầu gì không?” Yêu diễm thụ truy hỏi.

“Dịu dàng là được rồi, tướng mạo thì không cần ưu tú quá, chỉ cần bình thường một chút là được, gia thế cũng không sao.”

Yêu diễm thụ mặt không cảm xúc ha ha hai tiếng.

Vui quá, mình hoàn mỹ tránh được hết thảy tiêu chuẩn của Khuê tú thụ.

“Cậu cũng không tò mò về tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi à?” Yêu diễm thụ hỏi cậu.

Y đã hỏi như vậy, Khuê tú thụ không tò mò cũng không thể nói, chỉ đành hỏi: “Tò mò chứ!”

Yêu diễm thụ hài lòng: “Nếu cậu đã tò mò như vậy, tôi sẽ cố sức nói cho cậu biết.”

Đột nhiên Khuê tú thụ có chút không muốn nghe.

Yêu diễm thụ mặc kệ cậu có muốn nghe hay không, nói tự nhiên: “Phải dịu dàng, đọc nhiều sách, biết lo cho gia đình, cũng phải lương thiện, không thích làm người khác khó chịu. Quan trọng nhất là phải yêu tôi.”

Nghe y nói xong, lòng Khuê tú thụ trăm mối ngổn ngang.

Cậu nghĩ, hóa ra trong mắt Yêu diễm thụ, Băng sơn công là người như thế.