64.

So với Khuê tú thụ, bạn bè của Yêu diễm công khá là hỗn tạp, tam giáo cửu lưu hạng người gì cũng có. Y cũng rất muốn giới thiệu Khuê tú thụ cho bạn mình, lại lo lắng có người không hiểu chuyện xúc phạm đến tiểu tâm can của mình.

Y không đề cập đến, nhưng Khuê tú thụ lại tự nhắc: “Em còn chưa gặp bạn bè của anh đấy.”

Yêu diễm công nói: “Một đám bọn nó đều là đàn ông ẩu tả không biết nói chuyện, ngoại trừ khoe mẽ thì chẳng biết cái gì, anh sợ em không quen ở chung với bọn nó.”

Khuê tú thụ nói: “Nhưng em ở chung với anh rất vui vẻ mà.”

Cậu nói như vậy khiến Yêu diễm công không cảm thấy vui vẻ chút nào: “Chồng em có thể giống bọn nó à? Em so sánh kiểu gì đấy?”

Khuê tú thụ bật cười.

“Em còn cười!” Yêu diễm công nhìn Khuê tú thụ, cũng nở nụ cười. Y hỏi Khuê tú thụ: “Baby, em nói thật với anh đi, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, trong lòng em nghĩ thế nào?”

Khuê tú thụ bảo em không nói cho anh biết đâu.

“Em nói như vậy thì anh sẽ cảm thấy em bị sự anh tuấn tiêu sái của anh thu phục, từ đó yêu anh sâu sắc, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt như gần như xa đã nghiện còn ngại với anh.”

Khuê tú thụ không bị khích tướng, nghe y nói vậy cũng không phản ứng.

Yêu diễm công càng tưởng tượng càng hăng say: “Hoặc nói, em chỉ lợi dụng Tống Nghị để tiếp cận anh, kỳ thực em mơ ước khuôn mặt mỹ lệ của anh đã lâu, đúng không?”

Bàn về không biết xấu hổ, người này nhận số hai thì trên đời không ai số một.

Khuê tú thụ: “Anh gần đủ chưa….”

Càng nói lại càng hăng say.

“Nhiều năm trước em đã bị hấp dẫn vì tư thế oai hùng của anh, chỉ là khổ nỗi em quá bình thường, nhiều năm như vậy em không cách nào bộc lộ tài năng trong đông đảo người theo đuổi anh. Khi biết được lão sắc quỷ Tống Nghị kia cũng bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, em biết cơ hội của mình đã đến rồi, lạt mềm buộc chặt là giả, gạt anh lên giường mới là thật!”

Khuê tú thụ bỗng nhiên cúi đầu tìm tòi xung quanh, vừa tìm vừa khẽ hỏi ở chỗ nào nhỉ.

“Em đang tìm gì đấy?” Thấy cậu như vậy, Yêu diễm công liền lại gần: “Không thấy di động hả?”

Khuê tú thụ nghiêm túc trịnh trọng nói: “Không phải, là không thấy da mặt của anh, em kiếm giúp anh.”

“?”

Trời ạ, Baby của y bị ai làm hư sao?

Yêu diễm công kinh hãi biến sắc: “Em bị ai nhập vào? Đây không phải là Baby của anh, Baby của anh mới không nói những câu thế này!”

Khuê tú thụ nháy mắt một cái, nhìn y không lên tiếng.

Yêu diễm công vồ tới bắt đầu tìm tòi trên dưới sỗ sàng dê xồm: “Nhanh nhanh để anh kiểm tra một hồi, rốt cuộc em có phải là Giản Baby không.”

Khuê tú thụ nói: “Đồ giả đấy, Giản Tân thật đã bị em ăn hết rồi, grào uồm một cái nuốt sạch vào bụng.”

Xưa nay Khuê tú thụ luôn hòa nhã nghiêm túc, thậm chí có lúc còn hơi cứng nhắc, rất ít khi sinh động thế này. Nghe thấy cậu nói vậy, Yêu diễm công bịt chặt mũi rồi vùi mặt vào cổ cậu.

Lát sau, y mới rầu rĩ nói: “Làm sao bây giờ, anh bị em moe đến chảy máu ròi.”

Khuê tú thụ không rõ tại sao mình lại moe khiến người ta chảy máu, mà sau đó cậu nhanh chóng không cần rõ nữa, vì cái người rớt mất da mặt kia nhanh chóng sinh long hoạt hổ, quay lại hoàn thành chuyện y chưa làm xong: “Vậy anh cũng phải ăn em, báo thù cho Baby nhà anh.”

….

Sau một hồi càn quấy, Yêu diễm công ôm người mệt đến muốn ngủ lên giường, tay còn không thành thật vuốt ve nhẹ nhàng trên tay Khuê tú thụ.

Yêu diễm công nói: “Anh đùa đấy, nếu như em thật sự giống như những người kia chỉ xem trọng mặt của anh, anh cũng không theo đuổi em khổ cực đến vậy.”

Khuê tú thụ giật giật: “Theo đuổi em khổ cực lắm hả?”

“Anh vui vẻ chịu đựng.” Dục vọng cầu sinh của Yêu diễm công tương đối dồi dào.

Khuê tú thụ nở nụ cười, cậu cọ cọ trong ngực y, không lên tiếng.

“Em không giống họ, họ quá nông cạn, chỉ nhìn trúng dung nhan hoàn mỹ của anh, không giống em….”

Khuê tú thụ tiếp lời: “Đúng, em nhìn trúng anh vừa tham ăn vừa lười, lại không biết xấu hổ, còn, còn ăn nói dâm dê nữa.”

Lần đầu tiên cậu nói những lời như vậy, còn không quen lắm. Khuê tú thụ dừng một chút, tựa như đang khắc phục chướng ngại tâm lý, sau đó mới nói hoàn chỉnh.

“….”

Yêu diễm công cúi đầu nhìn tâm can bảo bối của mình: “Vợ à, em bị ai dạy hư thế? Ai dạy em nói những câu này?”

Khuê tú thụ vô tội hấp háy mắt: “Không phải anh à?”

Yêu diễm công rất vui vẻ, cảm giác vô cùng thành công: “Anh thật sự quá ưu tú, thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì mình quá.”

Khiến một thiếu gia nghiêm túc chính trực lệch lạc thành mức này, y còn rất tự hào.

Khuê tú thụ nói xong những câu này vẫn nhăn mi, nét mặt như ăn quả hồng đắng.

Cậu nói, “Lần sau em không muốn nói thế nữa, cảm giác thật kỳ quái.”

“Không sao, em nói nhiều là quen, anh sẽ dạy cho em.” Yêu diễm công bảo.

“Không muốn.”

“Những thứ này chỉ là trò trẻ con, em vẫn chưa học được tinh túy đâu.”

Khuê tú thụ: “….Nếu em thật sự học được tinh túy, anh cứ chờ bị anh em cầm gậy sắt đuổi đánh đi.”

____________________