Lời khẩn cầu tha thiết như vậy chính là liều thuốc trợ tình tốt nhất, Thẩm Tương Tương thỏa mãn buông tha chiếc cổ đã đầy vết loang lổ tiếp tục đi xuống, dưới lớp quần áo là bàn tay hỗ trợ để hắn hôn bộ ngực mềm mại, trên lớp vải mềm thượng hạng vẫn còn lưu lại vết nước ẩm ướt.

“Đừng, đừng mà, Tương Tường, xin anh,” Bạch Thủy Ương kẹp chặt hai chân, ôm lấy cổ hắn liên tục cầu xin.

Không biết trải qua bao lâu, hắn mới chịu thỏa mãn rời khỏi bộ ngực, dùng trán hắn kề sát trán cô hỏi: “Thích không?”

Lúc này hắn bởi vì cưỡng chế dục vọng mà khóe mắt đỏ lên, con ngươi đen sâu thẳm như có thể nhấn chìm bất cứ ai.

“Hả.... .....thích”. Bạch Thủy Ương mím môi nhìn góc áo của hắn, cô không dám nói không thích sợ hắn lại làm thêm lần nữa, nhưng đây là hôn môi thân mật giống như lời hắn nói, rất ngọt, cô thích.

Nhận được đáp án như ý Thẩm Tương Tường mới giúp cô chỉnh sửa lại váy áo gọn gàng, rồi ôm cô nằm lên ghế, đặt cô nằm phía trên người hắn.

Khi Bạch Thủy Ương muốn xê dịch cái mông liền bị hắn đè lại.

“Không được lộn xộn”. Thẩm Tương Tương đang nhắm mắt nghỉ ngời gắt gỏng nói.

Cô chỉ là mất chí nhớ chứ đâu phải là không có trí óc, vật ngẩng cao nóng rực bên dưới là cái gì cô vẫn hiểu được.

Từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng dán lên ngực của hắn, hai người cùng nhau ngủ trưa dưới ánh nắng ấm áp.

Từ sau lần tiếp xúc thân mật ở ban công đó, mỗi lần ở chung Thẩm Tương Tường đều thường xuyên làm ra một ít động tác thân mật, giống như lúc rời khỏi nhà đi làm phải đợi Bạch Thủy Ương chủ động hôn lên mặt hắn mới chịu rời đi, nếu Bạch Thủy Ương quên, thì hắn sẽ đứng yên ở đó không chịu đi rồi dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô để cô chủ động nhớ tới.

Đã thế không chỉ có lúc đi làm mà ngay cả lúc về nhà cũng vậy, nếu Bạch Thủy Ương không hôn hắn sẽ cứ đứng ở ngoài cửa không chịu vào.

Dù sao những thứ đó thì cũng chỉ là hành động biểu hiện bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng có những lúc hắn lại làm cho cô thể chống đỡ nổi.

Ví như thời điểm lúc cô nấu cơm, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện ở phía sau kéo cô lại rồi hôn thật sâu, không chút khách sáo dùng lưỡi xâm nhập vào trong miệng, làm cho cô ngay cả thở cũng không thở được.

Ví như lúc cô đêm trà vào phòng sách, Thẩm Tương Tường sẽ đột nhiên ôm lấy cô, đem cô đặt lên trên bàn làm việc, tay vuốt ve eo cô, môi thì hôn môi cô rồi nhẹ nhàng mút lên những dấu hôn đã mờ trên da thịt, hại cô gần đây đều không dám mặc áo trễ cổ.

Dù là đi ngủ sớm hay muộn thì chỉ cần tắt đèn là hắn lại kéo cô vào trong lòng, cởi áo ngủ của cô vuốt ve từng tấc da thịt mãi đến khi cô liên tục thở đứt quãng cầu xin hắn mới chịu buông ra, rồi đè nặng âm thanh nói: “Ngủ đi”.

Dường như mỗi ngày đều phải bị ép buộc làm như thế một lần, tuy rằng ép buộc nhưng trong lòng cô lại thấy hết sức ngọt nào.

Nhưng dù có thân mật đến mức nào, dù hai người có trần trụi nằm với nhau thì Thẩm Tương Tường vẫn nhất quyết không chịu đánh phá phòng tuyến cuối cùng giữa hai người.

Trưa ngày hôm sau, chỉ còn nửa tiếng nữa là tan ca, cửa phòng làm việc của Thẩm Tương Tường bị đẩy ra, một người đàn ông cao gầy nhưng vô cùng tuấn mỹ đẩy cửa mà vào.

Đi theo phía sau là thư kí của hắn với bộ mặt khó xử “Tổng giám đốc Thẩm, ông Lâm không chịu đợi tôi thông báo trước liền tự mình xông vào.”

“Không liên quan đến cô, cô đi ra ngoài đi”. Thẩm Tương Tường vẫy vẫy tay nói với thư kí, làm cho cô nhanh chóng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ngài Lâm đây tên đầy đủ là Lâm Tử Lâm, là tam thiếu gia của tập đoàn tài chính Lâm thị, không có công ăn việc làm, là một kẻ chơi bời phong lưu lâu năm, nhưng người đàn ông này cũng là người bạn tri kỉ tâm giao của Thẩm Tương Tường.

“Nghe nói Thẩm tiên sinh của chúng ta gần đây cứ vừa tan tầm là tránh gặp người, là do đã rơi vào vòng tay của người phụ nữ nào sao?” Lâm Tử Lâm hành động tự nhiên như ở nhà mình, trên tay cầm một điếu thuốc, hai chân thon dài gác lên trên bàn, trêu đùa Thẩm Tương Tường.

Chẳng ai có thể nghĩ rằng hai người đàn ông trái ngược nhau hoàn toàn này lại có thể trở thành bạn thân của nhau, ngày xưa khi gia cảnh vẫn còn sung túc Thẩm Tương Tường được cho đi học ở trường tiểu học quý tộc, mà năm đó Lâm Tử Lâm là bạn cùng lớp với hắn.

Sau này khi gia đình xảy ra chuyện, may mà được Bạch Tín Hùng giúp đỡ để ra nước ngoài du học không ngờ rằng Lâm Tử Lâm cũng trùng hợp là bạn học của hắn thế là hai người ngày càng trở nên thân thiết.

Lâm Tử Lâm tuy cà lơ phất phơ nhưng cũng thuận lợi hoàn thành việc học.

Thân là con thứ hắn không cần phải tiếp quản gia nghiệp, còn Thẩm Tương Tường sau khi về nước liền thuận lợi vào xí nghiệp của Bạch thị khởi nghiệp, hai năm trước kết hôn với Bạch đại tiểu thư, hiện tại là tổng giám đốc của tập đoàn Bạch thị, tất cả nhưng sự kiện này đều có Lâm Tử Lâm trải qua cùng hắn, hai người hiểu biết lẫn nhau, Lâm Tử Lâm hiểu rõ Thẩm Tương Tường cũng như Thẩm Tương Tường biết rõ ràng Lâm Tử Lầm thực sự không phải một kẻ cà lơ cà phất như hắn vẫn thể hiện.

Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn cuộc sống của mình, vì vậy mà Lâm Tử Lâm cũng không hỏi nhiều.

“Cậu lại là từ trong tay cô nào bò đến đây à?... ........” Thẩm Tương Tường phản kích nói, trước mặt người bạn này hắn không cần phải che dấu tính cách của mình.

“Lúc đi quên mất xem mặt cô ta, nếu không phải LiLy thì chắc là Luck, cậu có biết, mình không tài nào nhớ được tên mấy cô ấy.” Lâm Tử Lâm cau mày nghiêm túc nhớ lại.

“Thôi đừng nói chuyện của mình, nói chuyện của cậu đi, nghe nói bà xã cậu dạo trước xảy ra tai nạn giao thông, tiếc là lúc đó lại ở nước ngoài, lúc về thì cô ta đã xuất viện, hại tôi không có cơ hội thưởng thức tình trạng thảm hại của cô ta”.

Lâm Tử Lâm cười châm chọc, sau khi hút thật sâu một hơi thuốc liền nhả ra khói trắng.

Năm đó Thẩm Tương Tường muốn kết hôn cùng Bạch Thủy Ương hắn là người kịch liệt phản đối, không phải Bạch Tín Hùng chỉ đưa hắn ra nước ngoài học thôi sao, trước đó Thẩm Tương Tường cũng đã làm việc cho ông ta vài năm như thế cũng đã là trả xong nợ, có nhất thiết phải đem hạnh phúc cả đời mình ra để báo đáp không?

Tình sử oanh liệt của Bạch đại tiểu thư trong xã hội thượng lưu này có ai là không biết?

Cùng cô ta kết hôn,Thẩm Tương Tường chính là tự cắm sừng cho mình.

“Đừng nói cô ấy như vậy.” Thẩm Tương Tường nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn phản bác lời chỉ trích Bạch Thủy Ương của Lâm Tử Lâm.

“Làm sao vậy?. Đau lòng sao?”.

“Cô ấy là vợ mình”. Hắn không thích Lâm Tử Lâm nói về vợ hắn với giọng điệu khinh miệt như vậy.

“Hay, mới mấy tháng không gặp, từ khi nào cậu lại biến thành một ông chồng tốt bảo vệ bà xã của mình vậy?”

Lầm Tử Lầm nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Tương Tường không giống như đang nói đùa, tên bạn già này của hắn hình như thực sự không vui, “Này, không thể nào, cậu cũng không phải không biết Bạch Thủy Ương thích cái tên Lưu Thanh Chu kia, cho dù cái thằng đàn ông vô dụng kia đã chết nhưng cô ta cũng vì hắn mà tự tử, trong lòng cô ta nhất định không thể có thêm người khác.”

“Thủy Ương mất trí nhớ, cô ấy không nhớ rõ chuyện trước kia”.

“Mất trí nhớ? Cô ta mất trí nhớ? Ha ha ha ha.” Lâm Tử Lâm ha ha cười một cách thoải mái, “Vận số cô ta thật sự là rất tốt, xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy là tự nhiên chỉ có mất trí nhớ, không phải nói cô ta đâm chết người sao? Sau đó giải quyết thế nào?”.

“Nạn nhân đi ngang qua đường, Thủy Ương lái xe quá nhanh, trách nhiệm là của cả hai bên, ba đã vận dụng không ít quan hệ để làm vụ này lắng xuống.”

Tuy rằng là Bạch Tín Hùng phân phó nhưng tất cả đều doThẩm Tương Tường đích thân thực hiện.

Thẩm Tường Tường cũng đã xem qua lý lịch của cô gái kia, tên cô ta là Giang Noãn Đông, tuổi thật sự còn rất trẻ nhưng sinh mệnh lại mất đi một cách dễ dàng, cô ta còn có một người em trai không những bị bệnh tim nghiêm trọng mà trí tuệ cũng có phần không bình thường, bọn họ cũng đã đưa thằng bé đến bệnh viện tốt nhất để điều trị.

“Hừ, người có tiền thật là tốt, đâm chết người cũng không cần chịu trách nhiệm.”

Lâm Tử Lâm cười trộm, nhưng hắn lại quên rằng chính mình cũng là một kẻ bị cuốn trong vòng luẩn quẩn chi phối của đồng tiền, nếu không phải vì tiền thì làm sao lại có một đống kẻ muốn thừa kế sản nghiệp xuất hiện bên cạnh hắn?.

“Nghe nói tổng giám đốc của chúng ta đều đúng giờ ra về không tăng ca, hơn nữa mỗi ngày đều là về nhà, làm sao vậy? Kim ốc tàng kiều?” Lâm Tử Lâm đổi một điếu thuốc khác nhìn Thẩm Tương Tường nói.

“Hay là hôm nay cậu cùng mình về nhà đi.” Thẩm Tương Tường nói xong thì tiếp tục làm việc, không nhìn Lâm Tử Lâm lấy một cái.

Lâm Tử Lâm vẫn tiếp tục hút thuốc, trên mặt vẫn bày ra vẻ nghênh nghênh ngang ngang.

Thẩm Tương Tường hiểu rõ Lâm Tử Lâm, tuy rằng bình thường hắn thích cầm thuốc lá là để cố làm ra vẻ, nhưng kì thực hắn rất ít hút thuốc, hôm nay lại hút hết điếu này đến điếu khác, chắc là lại gặp chuyện gì đó phiền lòng.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Bạch Thủy Ương vẫn đang mặc tạp dề lập tức đá bay dép phi ra cửa.

Cửa được mở ra, cô cầm lấy cặp tài liệu và áo khoác của Thẩm Tương Tường, rồi nhón chân đặt lên trên má hắn một cái hôn nhẹ, cười ngọt ngào nói: “Anh đã về, đã vất vả rồi.”

Mãi cho đến khi Thẩm Tương Tương nghiêng người, cô mới thấy được phía sau hắn còn có một người, cô lập tức đỏ mặt, trước mặt người ngoài mà cô còn hôn hắn, thật là xấu hổ quá đi.

Còn Thẩm Tương Tường lại vẫn giống chẳng có chuyện gì nói: “Anh đã về, đây là bạn anh Lâm Tử Lâm, tối nay cậu ấy sẽ ăn cơm ở nhà mình”.

Bạch Thủy Ương lập tức cầm một đôi dép lê khác đưa cho Lâm Tử Lâm, rồi ngượng ngùng xoa xoa tay, em đi xem canh thế nào rồi tiện làm thêm mấy món.” Vừa nói xong cô liền nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.

Lâm Tử Lâm há hốc mồm, người này.... .....Cô gái này thật sự là Bạch Thủy Ương sao? Tuy rằng không có lớp trang điểm đạm trên mặt, nhưng ngũ quan, diện mạo này đích xác là của Bạch Thủy Ương không hề sai, thế nào mà lại có cảm giác đã thay đổi không hề giống như trước?.

Cho đến khi vào ngồi ở phòng khách, Lâm Tử Lâm vẫn còn nguyên bộ dáng không thể tin, bèn muốn truy tìm dấu tích từ trên mặt củaThẩm Tương Tường.

Hắn hạ thấp giọng hỏi: “Cô ấy thật là Bạch Thủy Ương, không phải là chị em song sinh gì chứ?”

“Mình có thể làm chứng mẹ vợ chỉ sinh có một mình Thủy Ương”. Thẩm Tương Tường mở tivi lên chuyển qua kênh tin tức, dùng âm thanh của tivi để chắn đi tiếng thảo luận của bọn họ.

Bạch Thủy Ương bưng hai ly trà đặt trước mặt bọn họ, trên mặt vẫn còn mạng theo điệu cười ngượng ngùng, Thẩm Tương Tường lần đầu tiên đưa bạn về nhà, cô không thể làm mất mặt hắn được.

Lâm Tử Lâm mở to hai mắt không thể tin, đồ bộ thể thao màu trắng, tạp dề màu lam, những thứ này căn bản không thể xuất hiện trên người của một Bạch tiểu thư diễm lệ, còn có móng tay được vẽ tinh sảo đâu? Cô ta lại còn có thể nấu cơm.......

Bởi vì lại có thêm một người, Bạch Thủy Ương bây giờ lại phải xào thêm lượng đồ ăn gấp đôi, đợi thêm một lúc mới mang lên bàn.

Dọn bát đũa xong cô mới gọi: “Có thể ăn cơm rồi”.

Thẩm Tương Tường giống như một đại lão gia ngồi vào bàn, nhận lấy chén canh của Bạch Thủy Ương đưa lên uống.

Bạch Thủy Ương có chút khẩn trương nhìn hắn, “Em lần đầu tiên nấu canh gà, lại cảm thấy đây là cảnh chỉ có phụ nữ thích ăn nên sợ anh không thích, nhưng em đã thử rồi, quả thực cũng không tệ.”

Thẩm Tương Tường cúi đầu nhấp một ngụm, chậm rãi phun ra ba chữ,: “Đúng như vậy”

Trên mặt Bạch Thủy Ương lập tức nở ra nụ cười thoải mái, rồi cũng múc cho Lâm Tử Lâm một chén, “Anh Lâm anh ăn cũng thử xem”.

Lâm Tử Lâm nhận lấy bát canh, tuy là canh gà nhưng mùi không hề nặng, lại cũng không có váng mỡ nổi lềnh bềnh, hắn uống một ngụm cảm thấy quả thật không sai, uống thêm một ngụm, thật sự đúng như vậy, liên tiếp húp thêm ba ngụp rồi bốn ngụm.

“Thêm một chén nữa”. Lâm Tử Lâm cảm thấy phấn khởi uống một hơi hết sạch.

Thẩm Tương Tường chặn lại cánh tay đang muốn tiếp nhận bát của Bạch Thủy Ương,: “Cậu ta có tay, để cậu ấy tự múc đi.”.

Miệng hắn thì nói như vậy nhưng tay lại đưa chiếc bát trong tay mình cho cô “Thêm một chén nữa đi”.

Lâm Tử Lâm không phục lập tức kêu to, nhưng hai vợ chồng kia một chút cũng không để ý đến hắn, rõ ràng là thức ăn nấu cho năm người nhưng lại bị hai người đàn ông anh đến tôi đi quét sạch chỉ trong một lúc.

Cơm nước xong xuôi, hai người đàn ông vừa uống trà vừa ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện.

“Không nghĩ tới tay nghề bà xã cậu lại tốt như vậy, đàn ông có vợ thật là hạnh phúc, hay là mình cũng đi cưới một cô vợ về giúp mình nấu cơm?.” Lâm Tử Lâm than thở nói.

“Cậu? Thôi quên đi, đừng làm hại con gái người ta.” Thẩm Tương Tường phản kích nói

“Tương Tường”. Lâm Tử Lâm dừng một chút, “Cậu không lo lắng sao? Nếu Bạch Thủy Ương khôi phục trí nhớ, lại trở về con người trước kia thì phải làm thế nào?”

Bọn họ là bạn bè hai mươi mấy năm, Lâm Tử Lâm nhìn ra được người bạn tốt này của hắn đã thật sự bị lún sâu vào rồi, không thoát ra được.

“Sau này hẵng nói”. Thẩm Tương Tường nói xong liền nhấp trà không nói thêm câu nào.

Nếu như thật sự khôi phục trí nhớ thì phải làm sao ? Hắn cũng không biết, đến khi cô khôi phục lại rồi tính sau.

Gần đây hắn có suy xét một vấn đề, hắn dường như một chút cũng không hiểu vợ của hắn, Bạch Thủy Ương trước kia luôn thích dạo phố, thích hàng hiệu.

“Dạo phố làm gì? Em chỉ có một mình, một thân thể, quần áo trong tủ dù có mặc đến mấy năm cũng không hết, có mua thì cũng là lãng phí.”

Bạch Thủy Ương trước kia thường thích tụ tập cùng với các danh môn đại tiểu thư gọi tên là tiểu thư tụ hội, khoe khoang trang sức, bạn trai.

Còn Bạch Thủy Ương hiện tại sau một lần tham gia liền trở về cầu xin: “Tường Tường, sau này chúng ta có thể không cần tham gia cái gì mà tiểu thư hội tụ này không?

Đề tài mà các cô ấy nói cái gì em cũng đều không hiểu, em ở đó một mình hết ăn rồi uống đến no hết bụng, nhưng những thứ đó rất đắt không ăn thì sẽ rất tiếc, còn cái vòng cổ anh bắt em đeo nữa nặng đến nỗi mỏi hết cả cổ.”