Phế Thiên

Chương 11: Tiểu Vũ là ai?

- Này! Này thằng nhóc dậy đi, đến nơi rồi.

Một giọng ồm ồm vang lên bên tai Tiểu Vũ. Nó từ từ mở mắt ra, trong người cảm thấy sảng khoái và nhẹ nhàng vô cùng. Một giấc ngủ ngon ngay trên xe ngựa. Nó thấy, tay xà ích đang vỗ bộp bộp lên vai.

Tiểu Vũ uể oải bước xuống, vươn vai, co giãn các khớp tay chân cùng cơ bắp. Đã hơn một tháng rời trấn An Thái lên Thánh giáo dự kỳ khảo thí nó mới trở về. Cảnh vật vẫn vậy, chẳng có gì đổi khác. Trong lòng Tiểu Vũ tự nhiên cảm thấy hụt hẫng. Bao nhiêu dự định phút chốc tan biến như mây khói, trở về với cái máng lợn rách nát.

Nhưng Tiểu Vũ còn một niềm vui khác, đó là đã tìm được thuốc trị bệnh cho mẹ. Nghĩ đến đây, nó vội vàng guồng chân, chạy như bay, phút chốc đã hòa vào dòng người tấp nập đi lại.

Tư gia nhà họ Văn dần hiện ra trước mặt nó. Rêu phong và ảm đạm như nó vẫn vậy. Bây giờ Tiểu Vũ mới nhìn kỹ nơi mà nó đã sống mười mấy năm qua. Khu nhà khá lớn và rộng rãi, có điều sự hoang phế như một màn sương mờ, phủ lên nơi này. Nhà họ Văn trước đây thế nào? Là một thế lực lớn tại An Thái với hàng chục người làm. Chỉ một đêm, tất cả đã trở thành dĩ vãng. Ông trời thực sự bạc đãi nhà họ Văn.

Tiểu Vũ đẩy cửa bước vào, xốc lại tay nải trên vai, vui mừng cất tiếng:

- Mẹ ơi!

Đập vào mắt nó là một thiếu phụ tóc tai bù xù, khuôn mặt đờ đẫn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ ngoài sân. Bà ta ngước nhìn nó, biểu hiện cứ ngu ngơ như người mất hồn. Thực sự bà ta mất hồn.

Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, chầm chậm bước tới, quỵ người xuống cho bằng người đàn bà, ánh mắt tỏ ra thương mến vô cùng. Cho dù là một người điên đi nữa, người đàn bà này vẫn là mẹ nó, là người đã mang nặng đẻ đau ra nó. Tình mẫu tử chẳng khi nào phân biệt sang hèn cả.

- Sao mẹ lại ra đây?

Tiểu Vũ trìu mến nhìn mẹ, cất tiếng hỏi, hai tay bấu khẽ vào vai bà.

Người phụ nữ dường như nở một nụ cười nhìn nó, thần thái đờ đẫn, đôi mắt đùng đục, vô hồn.

“A”. Tiểu Vũ như sực nhớ, vội thò tay vào túi, lôi ra chiếc hộp mà lão Triệu Tống cho nó.

Nó chầm chậm mở nắp hộp. Một luồng sáng nhè nhẹ tỏa ra kèm theo hương thơm phảng phất dễ chịu. Đúng là tiên đơn. Tiểu Vũ thầm nghĩ.

Viên đơn to bằng đầu ngón tay cái, tròn xoe màu vàng nhạt không ngừng phát ra kim quang lấp lánh.

Tiểu Vũ đặt lên miệng người mẹ, mỉm cười nói:

- Mẹ uống cái này vào.

Bà ta không phản ứng lại, cứ đờ người ra đó. Tiểu Vũ đành dùng một lực nhẹ, đẩy viên đan vào trong miệng.

Viên đan nhanh chóng chui tọt vào miệng khiến người đàn bà kia vô thức mà nuốt xuống.

Tiểu Vũ đứng thẳng lên, khấp khởi nhìn mẹ, chờ đợi phép lạ.

Chừng một lúc trôi qua, khuôn mặt người phụ nữ chợt nhiên đỏ bừng lên như ngồi gần một cái bếp lò. Mẹ Tiểu Vũ nhắm tịt mắt lại, hơi thở gấp gáp. Toàn thân bà ta đột nhiên như có một khí tức cực mạnh, len lỏi khắp kinh mạch.

“ A…a…” Bà ta la lên, tựa như đang đau đớn.

Tiểu Vũ thấy vậy, hoảng hốt đưa tay tới đỡ.

Người phụ nữ hét váng lên, hai tay ôm đầu. Những khí tức kia tụ lại rồi xộc thẳng lên óc khiến bà ta không chịu nổi.

- Mẹ! Mẹ…

Tiểu Vũ la lên thất thanh, bế thốc người mẹ, chạy vào trong nhà, đoạn đặt bà nằm lên chiếc giường cũ rồi quay người đi tìm nước uống.

Khí tức càng bạo phát mãnh liệt, ầm ầm tiến lên não bộ, công kích những điểm tắc nghẽn trong đầu khiến người phụ nữ lúc này bộ dạng càng thê thảm hơn.

- Lão Triệu Tống chết tiệt, ngươi cho ta thứ đan gì vậy?

Tiểu Vũ nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng hết sức hoảng hốt, chạy nhanh ra sân, đẩy cửa rồi lao ra đường, nhắm hướng y đường mà chạy tới.

….

Tiểu Vũ một tay kéo vị đại phu chạy như bay trên đường. Vị đại phu kia mặt tái mét, mồm liên tục la lên:

- Từ từ, ngươi kéo chết ta bây giờ.

- Đại phu không nhanh lên mẹ ta chết thì ta đốt cả y đường của ông.

Nghe đến đây, da dẻ vị đại phu từ tái chuyển sang trắng bệch. Cái thằng Tiểu Vũ này, có ai ở An Thái là không biết nó chứ? Tụ tập một lũ băm trợn trộm cắp đánh nhau. Những thể loại đầu không có tóc để nắm như nó, tốt nhất là không nên chọc giận làm gì. Nghĩ đến đây, đại phu miễn cường gồng người chạy theo.

Cả hai xông vào trong phòng thì sững người lại. Tiểu Vũ mồm há hốc ra, khí huyết dường như đông đặc lại. Vị đại phu kia, mồ hôi như tắm, hồng hộc thở cũng trợn mắt lên, đoạn quay lại nhìn Tiểu Vũ, cất giọng:

- Làm sao? Ai sắp chết? Ngươi trêu ta à?

Bên trong, mẹ Tiểu Vũ đang thu dọn chăn chiếu, thấy vậy quay ra nhìn nó mỉm cười:

- Tiểu Vũ!

Khuôn mặt bà ta đã trở nên khác hẳn, vẻ đờ đẫn và ngu si đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, trông bà ta như trẻ lại hàng chục tuổi. Động tác nhanh nhẹn, ánh mắt đầy sự hào hứng. Bên trong cơ thể, khí tức mãnh liệt, cuồn cuộn tạo nên một thứ năng lượng khủng khiếp, kích thích trí não đạt đến cường độ hoạt động cao nhất.

Thiên Tâm Đan là gì chứ? Người tu hành trên khắp Nam Thiện Bội Châu này coi Thiên Tâm Đan là bảo vật trân quý vô cùng. Lý do là gì? Những kẻ tu hành ngoài việc sở hữu thân thể tráng kiện, đao thương bất nhập còn phải có sức mạnh ý chí cực kỳ mạnh mẽ để điều khiển pháp bảo, sử dụng pháp thuật. Một bậc tu hành đỉnh cấp cần có chiến thể và chiến ý. Chiến ý càng mạnh thì công pháp càng bá đạo, có thể một chiêu đoạt trăm mạng là chuyện dễ dàng. Chiến ý thực sự là quan trọng nhất.Mà Thiên Tân Đan, có khả năng bồi bổ và tăng cường chiến ý. Như thế đủ biết độ quý hiếm của loại đan dược này.

Kẻ tu hành dùng Thiên Tâm Đan có thể nâng cao chiến ý còn người phàm nếu cơ duyên xảo hợp, được một viên này thì chẳng phải sẽ là bộ óc vĩ đại, minh mẫn nhất hay sao? Không ngờ là Tiểu Vũ lại may mắn như thế, có vẻ sau mười mấy năm bạc đãi, rốt cục trời già cũng chiếu cố nhà họ Văn rồi. Tuy nhiên, với những kẻ tu hành đỉnh cấp, Thiên Tâm Đơn nhất định phải có thời gian luyện từ 100 năm trở lên. Có nghĩa là viên 40 năm hoàn toàn không tác dụng. Như vậy dễ dàng hình dung, viên 40 năm chỉ là phế vật. Nhưng phế vật của kẻ tu hành lại là đỉnh cấp của người phàm.

Đại phu hừ lên một tiếng tức giận, quay người bỏ ra ngoài, khuất dạng sau cánh cổng. Tiểu Vũ vẫn đứng đờ mặt ra nhìn mẹ nó.

Người mẹ mỉm cười nhìn Tiểu Vũ đoạn nói:

- Làm gì mà nhìn mẹ ghê thế?

Tiểu Vũ sung sướng, nhào tới ôm chầm lấy mẹ, vô thức khóc nấc lên vì sung sướng.

- Coi nào, lớn rồi sao lại khóc nhè như vậy?

Người mẹ ôn hòa vuốt tóc nó, thấu hiểu sự khổ sở mà nó phải nếm trải trong bao nhiêu năm nay. Một thằng bé con phải ra đường kiếm ăn, nuôi người mẹ điên khùng, thiên hạ này có mấy ai làm được? Nhưng Tiểu Vũ làm được và nó bất chấp tất cả để làm.

Một hồi trôi qua, mẹ Tiểu Vũ nhìn nó, cương nghị nó:

- Giờ chúng ta dọn dẹp lại chỗ ở. Đây đâu phải nơi để người ở.

Tiểu Vũ vui vẻ làm theo, hai mẹ con dọn dẹp một hồi.

***

Thấm thoắt cũng đã một tháng trôi qua, kể từ cái ngày mẹ nó trở lại bình thường. Cuộc sống của Tiểu Vũ dường như đã dễ chịu hơn hẳn. Mẹ nó cũng đã kiếm được một công việc buôn bán nhỏ để kiếm thu nhập nuôi sống gia đình. Tiểu Vũ hàng ngày đều đi làm thuê cho mọi người trong trấn An Thái.

Buổi tối.

Cơm nước xong xuôi, Tiểu Vũ bắc cái ghế gỗ ra ngoài cửa ngồi ngắm trời. Trong lòng nó hôm nay rất vui vẻ. Sau bao nhiêu năm, mẹ nó đã trở lại bình thường và thậm chí còn minh mẫn hơn hẳn.

Thấy nó ngồi cười một mình ngoài cửa, mẹ Tiểu Vũ bước đến, đoạn cũng ngồi xuống.

- Mẹ này!

Tiểu Vũ chợt gọi.

Bà mẹ ngước mắt lên chờ đợi.

- Lúc nãy dọn dẹp, con thấy có vật này trong kho.

Tiểu Vũ nói rồi thò tay xuống gầm ghế đặt lên hai vật.

Đó là một chiếc bát bằng vàng, trên thân điêu khắc những chữ “Vạn” của phật giáo. Còn vật kia là một chiếc dùi bằng đá quý, trên đầu khảm một viên minh châu đẹp tuyệt.

Mẹ Tiểu Vũ nhìn thấy hai vật này, ánh mắt lóe sáng, khuôn mặt thốt nhiên tràn tới sự kinh ngạc. Thân mình không ai động mà run lên.

- Hai thứ này đều là bảo vật, hay ta đem bán đi lấy chút tiền mẹ ạ. Hiện nay vàng đang lên giá.

Tiểu Vũ trong ánh mắt hiện lên những sự kích động không ngừng.

Mẹ Tiểu Vũ trừng trừng nhìn tới hai vật kia, khuôn mặt biến sắc rất khó coi. Tiểu Vũ nhận ra, vội hỏi:

- Mẹ! Mẹ sao thế?

- Không…! Mẹ không sao.

Bà ta trấn tĩnh lại, đoạn hít một hơi thật sâu rồi trả lời.

- Cái này chúng ta bán đi cũng được kha khá tiền, dùng nó để sửa lại nhà một chút, còn lại thì để làm vốn kinh doanh. Mẹ thấy sao?

Tiểu Vũ bày tỏ kế hoạch của mình.

- Vật này…không bán được.

Người mẹ lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch, thấp thoáng những tia buồn thảm, nói.

Tiểu Vũ nheo mắt nhìn mẹ. Cái gì mà không bán được? Đồ vật trong nhà họ Văn những gì đáng giá đã nối gót nhau ra hàng cầm đồ hết rồi còn đâu. Vì sao hai cái vật này lại không bán được?

- Mẹ đã nói là không bán được mà!

Dường như tâm trạng của bà ta trở nên kích động khiến Tiểu Vũ cảm thấy lo lắng và nghi vấn. Nó quyết truy tới cùng lý do.

- Rốt cục vì sao không thể bán đi được? Mẹ nói đi?

Lúc này, gương mặt mẹ Tiểu Vũ trắng bệch, đôi môi lắp bắp, cả thân hình run rẩy. Một luồng ký ức năm xưa như sóng to gió lớn, ầm ầm cuộn trào trong trí óc.

Tiểu Vũ thấy thế, toàn thân cũng run rẩy, mơ hồ nghĩ rằng có một câu chuyện vô cùng khủng khiếp ẩn sau hai cái vật này. Sự tò mò trở nên hung bạo, nó kích động tâm trí Tiểu Vũ, khiến hắn càng khao khát được biết sự thật.

- Mẹ đừng giấu con nữa. Hãy kể cho con nghe sự thật.

Mẹ Tiểu Vũ khóc rống lên, thốt nhiên ôm chầm lấy nó. Nước mắt bà ta thấm ướt đẫm vai áo Tiểu Vũ. Điều này càng khiến nó cảm thấy run rẩy. Chuyện gì mà lại có thể kinh khủng đến thế?

- Mẹ!

Tiểu Vũ nói như thét lên. Nó cần được biết. Nó mơ hồ nghĩ đến câu chuyện này có liên quan đến mình.

- Là…là di vật của cha mẹ con.

Người mẹ Tiểu Vũ nấc lên.

Tiểu Vũ đờ người, bên tai như có sấm sét giáng xuống. Khí huyết trong cơ thể như đông đặc lại. Đôi mắt nó hoa lên, tai ù đi. Cái gì mà di vật của cha mẹ. Nói vậy, thì nó chẳng phải con đẻ của nhà họ Văn hay sao.

- Mẹ…nói…gì cơ?

Tiểu Vũ lắp bắp, như không thể tin được lời vừa rồi.

- Đó là di vật của cha mẹ con. Mẹ đã cất giấu bao nhiêu năm nay.

Bà ta vẫn khóc nấc, lời nói tựa như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim của Tiểu Vũ.

- Cha…mẹ!...

Nó vô thức thốt lên.

- Đúng! Mẹ định khi nào con trưởng thành sẽ kể hết nay…

Ánh mắt vô hồn, Tiểu Vũ nhẹ nhàng đứng lên, cầm chiếc bát và dùi, ngắm nghía. Đây là sự thật sao?

- Không!

Nó gào lên.

- Mẹ xin con!

Người mẹ nước mắt dàn dụa, ôm lấy thân hình nó.

Tiểu Vũ ngồi phịch xuống đất, đưa tay ôm đầu. Nó chỉ là con nuôi thôi sao?

Một dải im lặng đáng sợ trải ra. Người mẹ Tiểu Vũ đôi mắt đỏ hoe, nín thở nhìn nó. Một chặp, bà ta hít một luồng khí, chậm chạp kể:

- Ngày đó, ta tìm thấy con ở ngoài thôn, còn đỏ hỏn. Bên cạnh là hai vật này. Ta nghĩ đó là di vật của cha mẹ con. Họ chắc đã bị ma thi giết hại giống như…Tiểu Vũ!

Tiểu Vũ càng kinh hoàng hơn. Vậy ra, cái đứa trẻ thực sự là Tiểu Vũ nhà họ Văn đã chết trong thảm họa đó hay sao? Còn nó chỉ là một đứa bé không rõ lai lịch, được người ta nhặt về sau thảm họa đó?

Một ánh chớp lóe lên trong đầu óc Tiểu Vũ. Những ảo ảnh không rõ từ đâu ầm ầm choán lấy hết tâm trí. Tiếng niệm phật, kinh kệ vang lên bên tai; khuôn mặt ma quỷ đáng sợ ào ào hiện lên. Một thanh cự kiếm lung linh bảy sắc sừng sững trên nền trời như sắp bổ xuống đầu nó. Một vòng luân xa hoàng kim chói sáng chậm chạp xoay….

Tiểu Vũ thét lên đầy đau đớn, ôm đầu gục xuống xuống đất, chìm vào một màn đêm đầy u uất. Rốt cục những hình ảnh này là gì?