Thế gian, vạn vật do duyên khởi mà thành!...

Cứ theo ghi chép của phật giáo, vũ trụ mênh mang, xa xăm không tưởng, các thế giới cũng ngàn vạn hình dáng, tính chất. Mỗi thế giới bao gồm một ngọn núi tên gọi Tu Di nằm ở trung tâm. Bao quanh núi Tu Di là 4 châu: Bắc Câu Lô Châu, Nam Thiên Bộ Châu, Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hóa Châu. Loài người chính là sống ở Nam Thiên Bộ Châu hay còn gọi là cõi Diêm Phù Đề vậy.

Lại nói, từ ngàn xưa, con người đã mải miết đi tìm chân lý của sinh – diệt với mong muốn bước lên đỉnh vinh quang: Trường sinh bất tử, thọ ngang trời đất, mang trong mình những công năng đặc dị có thể ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa, đột phá cảnh giới để thoát ly khỏi cõi Diêm Phù Đề, sánh ngang với các bậc thần phật.

Ấy vậy mà trời đất cũng chẳng trường tồn, vĩnh cửu. Ngàn vạn năm nay, những câu truyện lưu truyền trong dân gian về những pháp môn, dị thuật trường sinh bất tử, hô thần hóa thánh khiến cho lớp lớp người ta mê đắm truy tìm. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm lại đồn nghìn, thêu dệt lên những điều hoang đường. Từ những câu truyện hoang đường đó, thần thánh siêu nhiên bước ra ngạo nghễ, được đời đời cúng tế đại thịnh.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, loài người vì tham – sân – si mà tranh quyền đoạt lợi, nảy sinh vô số những ý niệm tà tâm, ai ai cũng cho thần thánh của tôn giáo mình là chính phái, coi “đạo bất đồng” là cái gai muốn nhổ bỏ dẫn đến những chuyện huyết sát thảm thương. Tôn giáo đại chiến, tắm máu chúng sinh qua ngàn năm, cuối cùng nổi lên 3 phái tu hành lớn nhất: Phật gia, Đạo gia và Thiên gia.

Trong 3 tôn giáo này, Phật gia hiện nay có số lượng môn đồ đông đảo, bao gồm cả tục gia đệ tử và xuất gia đệ tử. Bảo Quang tự, tăng ni ngàn người, phật pháp cao thâm, hóa độ chúng sinh nức tiếng một cõi, không những trở thành trụ cột của phật giáo mà còn cùng với Tam Thiên Giáo của Đạo gia và Thánh giáo của Thiên gia trở thành một trong 3 môn phái lớn nhất cõi Nam Thiện Bội Châu. Ba môn phái này, pháp môn uyên thâm, khu tà trục ma, khiến cho ma quỷ, yêu quái khắp nơi phải trốn chạy.

Câu truyện được bắt đầu từ dưới chân Bảo Quang tự.

Bảo Quang tự nằm trên dãy Bảo Quang Sơn, từ đây có thể nhìn ra biển lớn, mang ý nghĩa là thứ ánh sáng trân quý. Dãy Bảo Quang Sơn trùng trùng điệp điệp, trải dài một cõi, sừng sững trước nhân gian, không biết đã trải qua bao biến cố của thời gian.

Người xưa chép lại, sư tổ của Bảo Quang tự cách đây ngàn năm, trên đường hóa duyên ngang qua núi này thì nhận ra nơi đây có thế tả thanh long, hữu bạch hổ, tiền chu tước, hâụ huyền vũ, lại có mạch long khí đại thịnh thì bèn ở lại lập một cái am nhỏ, ngày ngày ăn chay niệm phật, tu luyện pháp môn. Trải bao sóng gió, pháp môn của sư tổ đã chạm ngưỡng thần thánh. Phật pháp tinh thông, ngài thường hạ sơn độ thế, diệt trừ yêu ma quỷ quái khiến trong vùng nức tiếng thơm. Dần dần, đệ tử các nơi kéo về xin xuất gia tu hành, nghiên cứu phật pháp, Bảo Quang tự bởi vậy mà thế lực mở ra rộng khắp.

Lại nói, con người vốn tham – sân – si, khi không cầu được bèn bấu víu vào những điều hư tưởng, coi thần thánh là cứu tinh để thoát khỏi bể khổ nguồn mê. Bởi vậy, những người tìm đến Bảo Quang tự ngày càng đông đảo, khiến cho không cần tranh quyền đoạt lợi mà sở hữu vị trí quan trọng trong thiên hạ.

Cách tam quan của Bảo Quang tự không xa, nơi con đường độc đạo dẫn lên núi là một thôn trang nhỏ tên gọi An Thái. Người dân ở đây trước làm nghề đi rừng kiếm củi hoặc săn bắt chim thú nhưng từ khi Bảo Quang tự trở nên đại thịnh khiến khắp nơi nhân dân tụ về thì đa phần đều bỏ nghề, chuyển sang buôn bán, cung cấp dịch vụ, đời sống vì thế khấm khá lên rất nhiều.

***

Đêm hôm ấy.

Một lằn sét rạch ngang thinh không, trời đất trong khoảnh khắc bừng sáng chói lọi, soi rõ cả thôn An Thái. Chớp tắt, liền sau đó thôn này lại chìm vào trong màn đêm u tịch.

Gió núi thổi mạnh, mây đen vần vũ, loang loáng bên rìa những ánh chớp nháy lên liên hồi, báo hiệu một cơn giông tố.

Từ xa, nơi sơn đạo gập ghềnh, một bóng người chầm chậm bước tới, dáng vẻ vô ưu, nhằm hướng Bảo Quang tự mà đi. Người này ngửa cổ nhìn trời, thấy mây đen vần vũ trên đầu thì thở dài một tiếng. Lại một ánh chớp lóe lên, theo sau là một tiếng “oành” ghê người. Bóng người khẽ nhíu lại rồi thả lỏng cơ thể, miệng kêu lên một tiếng: “A di đà phật!”. Hóa ra đây là một tăng nhân.

Nhìn kỹ, tăng nhân này đã già, khuôn mặt khô khốc, chi chít vết nứt chân chim, chẳng biết đã trải bao sóng gió cuộc đời. Tăng nhân mặc trên mình một tấm áo cà sa đã sờn màu nhưng sạch sẽ vô cùng, trên vai khoác một tay nải trĩu nặng.

Lão tăng đi tới bãi tha ma ngoài đầu thôn An Thái thì nét mặt bỗng nghiêm, đôi chân mày nhíu lại tựa như chứng kiến cảnh khó coi. Từ trong bãi tha ma, một cây to đang bốc cháy đùng đùng, rõ là vừa bị sét giáng xuống.

Cây to bốc cháy khiến xung quanh rực sáng, nhìn rõ những nấm mồ chi chít, nhấp nhô lộn xộn, cảnh tượng thêm phần liêu trai. Nhưng với lão tăng thì lại không mảy may một tia run rẩy.

Bên trong bãi tha ma, bỗng đâu cuồn cuộn ngập lên ma khí khiến lão tăng thoáng chốc sững người, khẽ lùi lại mấy bước, trong lòng rung động.

“Bục…bục…bục” mấy tiếng từ dưới đất vọng lên. Lại “rắc…rắc…rắc”, như thể tiếng người ta đang bẻ gỗ. Những âm thanh đó cứ nối tiếp nhau vang lên trong nghĩa địa, giữa màn đêm u tối khiến lão tăng cảm thấy có điều bất ổn, vội thò vào tay nải, lôi ra một chiếc chuông và dùi.

“Phụt…phụt…phụt”…lão tăng nhìn rõ, từ những nấm mồ trong bãi tha ma, bốc lên những thi thể người chết khiến đất đai, gỗ ván quan tài bung lên mặt đất dữ dội. Tất thảy những xác người trong bãi tha ma rùng rùng đội mồ đứng lên, hình ảnh vô cùng ma quái.

Gió rít ghê người, mây đen cuồn cuộn, sấm động – chớp giật. Dưới mặt đất, hàng trăm thi thể sừng sững đứng đó, khẽ rên lên những tiếng u u thê lương. Lão tăng nhíu mắt nhìn, những cái xác này đủ loại cũ mới. Mới thì còn nguyên thi thể, cũ thì quần áo tả tơi, xương cốt lộ ra, thảy đều bốc mùi hôi thối nhức óc, kinh dị không thể tả.

- Khu Thi Chú – Lão tăng khẽ rên lên, tay phải cầm chuông, tay trái cầm dùi, chuẩn bị thi triển thần oai trấn ma của phật môn.

Nhìn kỹ, chiếc dùi và chuông này được trạm khắc rất tinh vi, chứng tỏ là thứ pháp bảo của phật gia. Chuông làm bằng vàng, lớn độ bằng chiếc bát nhỡ, bên ngoài điêu khắc Lục tự đại minh chân ngôn nhà phật. Còn chiếc dùi cũng được làm từ bạch ngọc, dài độ một gang tay, trạm trổ hình rồng phượng đang tranh nhau một viên bảo châu. Trên đỉnh chiếc dùi là một vật tròn tròn khẽ tỏa kim quang, đích thị là một viên minh châu.

Lão tăng còn chưa kịp khua động, chợt thấy một hồi chuông lớn, phát ra từ Bảo Quang tự. Hồi chuông ngân dài, gấp gáp, lại phát ra vào đêm khuya, chứng tỏ đang xảy ra việc lớn.

Đám xác người nghe tiếng chuông ngân, đột nhiên rùng rùng di chuyển, hướng lên Bảo Quang tự như có người điều khiển. Chỉ là chúng di chuyển rất chậm chạm về phía trước, vừa đi vừa kêu lên những tiếng u uất.

Lão tăng tái mặt nhìn về phía thôn An Thái, lúc này đã đèn đuốc đốt sáng rực. Người dân trong thôn ùa ra đường, nhìn về phía Bảo Quang tự, nghi hoặc không ngớt. Kể từ hàng ngàn năm lập tự đến giờ, họ mới lần đầu nghe thấy tiếng chuông ngân gấp gáp giữa đêm khuya u tịch.

Thốt nhiên, lão tăng run người, trợn mắt nhìn những đám khói cuồn cuộn bốc lên từ Bảo Quang tự. Giữa đêm đen, những cuộn khói kèm ánh lửa bừng bừng sáng rực một vùng như đuốc. Gió núi thổi mạnh khiến khói lửa lan nhanh, chớp mắt đã bao trùm toàn bộ ngôi chùa lớn ở lưng chừng núi.

Những tiếng la hét phát ra từ thôn An Thái khiến lão tăng giật mình quay lại. Đám thi thể vừa đội mồ sống lại không biết vì sao đã nhanh chóng tràn vào trong thôn, xông tới cắn xé những người còn sống. Cả thôn An Thái ngập tràn tiếng kêu khóc, la hét thất thanh, hoảng loạn vô cùng.

Không kịp suy nghĩ, lão tăng thân hình khẽ động, nhún một cái đã vọt lên cao như cánh diều, xông vào trong thôn.

“Bong…bong…ong..”…Lão tăng từ trên cao, vung tay gõ dùi vào chuông, phát ra những tiếng trong trẻo, đanh thép. Thanh âm phóng ra lập tức rực sáng, cứ cuồn cuộn lan tỏa ra bốn phương tám hướng, nghe tiếng mà cảm thấy an nhiên tự tại, quên hết buồn phiền.

Tiếng chuông ngân lên, vang vọng. Sau khi tiếng ngân vừa tắt, thanh âm trầm ấm chợt khuấy động cả không gian, khắp nơi như bừng lên tiếng niệm phật:

- Nam mô Lăng Nghiêm hội thượng phật bồ tát!

Hô lên 3 lần, lão tăng bắt kiết già, cô ngạo ngồi giữa không trung, chuông và dùi từ bao giờ tự động bập bềnh trước mặt. Lão tăng vung hai tay, xoay chuyển giữa hư vô, ngón tay co duỗi, kết thành Bạch Tản Cái Phật Đỉnh Ấn. Ấn pháp vừa kết, chuông dùi tự động va vào nhau, phật âm tỏa ra, vang dội xuống phía dưới.

Đám xác người đang xông vào cắn xé con dân trong thôn, nghe tiếng chuông ngân, tức thì gầm rú lên tựa như rất đau đớn, vội vã buông người. Đám thôn dân thấy thế, cắm đầu chạy tán loạn.

Lăng Nghiêm thần chú liền sau đó vang vọng. Tiếng lão tăng lúc nhanh lúc chậm; lúc nhấn nhá, khi lại rành mạch, phật pháp lan tỏa, áp chế hoàn toàn đám thi thể điên cuồng dưới kia. Tưởng như mọi chuyện đến đây là kết thúc thì thốt nhiên từ đằng sau lão tăng, trong bóng tối ầm ầm phóng tới một đạo quang mang dữ dội.

Lão tăng nào phải tay vừa, thoáng cái đã phát giác có kẻ đánh lén, khẽ hô lên: “A di đà phật”, chớp mắt đã không thấy đâu. Quang mang vọt tới, như chém vào hư vô. Tuy vậy đòn đánh lén khiến thần chú Lăng Nghiêm ngắt quãng, những thi thể không còn bị áp chế, vùng lao vào đám người đang hốt hoảng chạy đi.

Một tiếng thét lớn từ trên cao dội xuống. Bóng người mặc đồ đen trùm mặt kín mít, chỉ lộ hai con mắt hau háu, từ từ hạ xuống, xem ra đã thọ thương. Xoạt, từ trên cao, bóng dáng lão tăng phóng xuống rất nhanh, vung ra một ngọn cước.

“Bình” một tiếng, hắc y nhân vươn tay đỡ lấy cước pháp của lão tăng phóng xuống khiến mặt đất xung quanh y sụp xuống thành một cái hố lớn.

Hắc y nhân gầm rống, đẩy mạnh bộ cước lên trên, lão tăng lộn một vòng, đáp xuống cách đó mấy trượng, trừng trừng ánh mắt, quát lên:

- Yêu nhân to gan, dám dùng Khu Thi Chú sát hại chúng sinh.

Khu Thi Chú, pháp môn của những đạo sỹ giang hồ, sử dụng để điều khiển những xác chết. Tuy nhiên chú pháp sử dụng đến mức điều khiển được hàng trăm thi thể tấn công người sống thì chứng tỏ người sử dụng nó đã đạt đến cảnh giới cực cao.

- Lão hòa thượng thối, hôm nay là ngày chết của Bảo Quang tự.

Lão tăng nhíu mày, ánh mắt chợt quét lên phía Bảo Quang tự, lúc này đám cháy đã lan ra nhanh chóng. Lão khẽ ngưng thần xem xét, chợt nghe tiếng người la hét, tiếng đánh đấm, thi triển pháp bảo ầm ầm trên kia, chứng tỏ Bảo Quang tự đã bị một lực lượng lớn bất ngờ tập kích đến mức trở tay không kịp.

- Yêu nhân nhiều lời!

Lời vừa dứt khỏi miệng, hắc y nhân đã thấy mặt đất ùng ùng chuyển động, từ trên cao một luồng kim quang rực rỡ chiếu rọi từ trong miệng chuông xuống nơi hắn đứng. Hắc y nhân cũng chẳng phải tay mơ, thoáng một cái đã phát hiện sự việc, nhún người né tránh. Hắn vừa tung người lên cao đã bị một vật va đánh bộp một cái vào bụng khiến y lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Hóa ra là chiếc dùi bằng đá được lão tăng điều động đánh tới.

Lúc này trong thôn, xác người la liệt, lũ thi thể ầm ầm kéo lên Bảo Quang tự. Lão tăng liếc nhìn, biết không thể làm gì được thì thầm than lên một tiếng: “Thiện tai! Thiện tai”.

Hắc y nhân trúng một đòn, văng ra xa mười mấy trượng, phun một ngụm máu vào không trung, tia mắt lộ rõ sự đau đớn vô cùng.Tuy vậy, y cũng lập tức lấy lại khí thế, bàn tay thò ra phía sau nắm lấy một đốc kiếm, đoạn kéo ra một tiếng “xoeng”.

Lưỡi kiếm ánh lên, khẽ đu đưa, lấp loáng ánh bạc chói mắt, từ từ bốc lên không trung mấy cuộn bạch khí.

- Yên nhân không đưa tay chịu trói, còn muốn chống cự? Mau mau hóa giải Khu Thi Chú.

Hắc y nhân cười lên ha hả, đoạn trợn đôi mắt, rít qua tấm che mặt:

- Hòa thượng thối đừng nói nhảm.

Tiếng vừa tắt, hắc y nhân vung kiếm quá đầu, chém mạnh một nhát ra phía trước. Kiếm khí từ đâu rùng rùng phóng ra, rạch lên đất một đường sâu hoắm, ào ạt xông tới lão tăng.

Cũng nhanh như chớp, chuông vàng từ cao vụt phóng xuống trước mặt lão tăng, lung linh phát kim quang chói lòa, rực lên như đèn, đón đợi kiếm khí. Bình một tiếng, đất bay, đá lăn, bốn phía ào ào phóng ra phản chấn khiến cỏ cây hai bên đổ rạp. Đúng lúc này, một người phụ nữ trong thôn bồng đứa con mới mấy tháng tuổi, hớt hải chạy đến, khuôn mặt toát ra mười phần sợ hãi. Người phụ nữ chạy tới gặp ngay phản chấn, chỉ á lên một tiếng rồi bắn ra xa, đứa con cũng văng đi mất.

Khói bụi tan nhanh, chỉ thấy lão tăng vẫn sừng sững đứng đó, xem ra chiêu thức không hề gây tổn hại gì. Hắc y nhân thoáng nét sợ hãi, thu kiếm đảo mắt nhìn tới.

Bỗng đâu vang tới một tiếng hú dài khiến cả hắc y nhân lẫn lão tăng hướng lên nghe ngóng.

- Lão hòa thượng khá lắm, nhưng hôm nay là ngày tàn của Bảo Quang tự, một mống cũng không thể tha. – Hắc y nhân nghe tiếng hú xong, quay đầu nói với lão tăng.

Lão tăng khùng khục cười vang như thể vừa nghe xong một câu chuyện hài hước.

- Hòa thượng thối, ngươi cười gì? – Hắc y nhân trợn cặp mắt, rít lên.

- Ngươi dựa vào cái gì để có thể đánh thắng lão nạp? – Lão tăng khuôn mặt bắn ra vài tia khinh bỉ, chầm chậm cất tiếng.

Hắc y nhân dường như vừa nhếch mép cười một tiếng, chỉ là khuôn mặt của hắn bị trùm kín nên không nhìn ra. Y liếc về phía Bảo Quang tự rồi lại lập tức quay mục quang về lão tăng nói:

- Lão trọc ngu ngốc, hãy xem.

Từ xa chợt văng vẳng lại tiếng phá không bay tới, chứng tỏ đồng bọn của hắc y nhân đang xông đến trợ chiến. Lão tăng thân mình khẽ động, quay mặt nhìn về phía Bảo Quang tự. Mười một đạo quang mang đang vun vút phóng tới, dáng vẻ vội vã, bỏ lại đằng sau ngọn lửa bốc cao lên giữa trời. So ra đây đều là những bậc cao thủ thượng thừa. Công phu lăng không phi hành đã đạt mức xuất quỷ nhập thần. Lão tăng thoáng chút do dự, trong lòng tự thốt lên một câu: “Nghiệp chướng”.

Chỉ trong chớp mắt, mười một đạo quang ảnh đã đáp xuống bên cạnh hắc y nhân. Mười một người này, đều mặc trang phục đen, trùm kín mặt chỉ để hở mỗi đôi mắt. Tuy đều khoác trên mình y phục cho sát thủ, thích khách nhưng thân hình bọn họ cơ bản khác nhau. Kẻ cao, người gầy, có kẻ lại thấp thoáng hình bóng nữ nhi.

Lão tăng quét mắt một lượt, thấy y phục cả mười một người đều thấm đẫm máu người, chứng tỏ đã sát hại vô số tăng nhân của Bảo Quang tự thì bừng bừng lửa giận trong lòng.

- Bảo Quang tự đắc tội gì mà các ngươi lại hạ thủ tàn độc đến vậy? – Lão tăng rít lên, ánh mắt phẫn uất vô cùng.

Mười một người mới đến đổ dồn ánh mắt vào lão tăng rồi lại quay sang ngó hắc y nhân, một người cất tiếng, thanh âm trong vắt, chứng tỏ là nữ tử:

- Lão hòa thượng này là ai?

- Không rõ, khi nãy ta thi triển Khu Thi Chú, con lừa trọc này từ đâu phá đám, bất quá phải xông ra. Lão trọc này pháp môn cao thâm khó lường, tuyệt đối không thể xem thường. Chẳng ngờ trên Bảo Quang tự lại có tên trọc này.

Nghe hắc y nhân nói rồi, nữ nhân lập tức quay sang lão tăng, cất giọng:

- Này lão già trọc, ngươi có phải người của Bảo Quang tự không?

Lão tăng đáp:

- Không phải nhưng dọc đường thấy chuyện bất bình, tuyệt đối không thể không tham gia.

Cả mười hai người đồng loạt cười vang khiến cho lão tăng cảm thấy khói chịu, tay bắt ấn quyết, miệng lầm rầm điều động. Tức thì chuông vàng và dùi đã từ đâu tề về trước mặt, kim quang tỏa ra thêm phần rực rỡ. Cả hai món pháp bảo như cánh buồm gặp gió lớn, cứ thế phình lớn lên, kim quang chỉ thịnh chứ không suy.

Mười hai người kia lập tức tắt cười, nhận ra hai món pháp khí chứa đầy kim quang kia đích thị là bảo vật phật môn mà phải những bậc tu hành ngàn năm mới thi triển được cùng lúc cả hai món.

- Ngươi…ngươi là tăng nhân phương nào? – Một hắc y nhân cao to lên tiếng hỏi, thanh âm hơi run run.

Lão tăng khuôn mặt già nua, nhếch môi cười một tiếng, đáp:

- Ta là Huyền Quang.

Cái tên vừa thốt ra tựa như sấm động bên tai. Mười hai người, không ai bảo ai, khẽ lùi lại mấy bước, tựa như gặp ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục hiện lên.

- Huyền Quang! Trụ trì đời thứ hai của Bảo Quang tự? Ngươi đùa ta? – Nam nhân cao to run run hỏi.

- Xem như ngươi có chút hiểu biết, chính là lão nạp. – Lão tăng tên gọi Huyền Quang gật đầu.

Từ thời sư tổ khai sơn lập tự, ngôi chùa này đã có ngàn năm lịch sử, trải qua 4 đời phương trượng, nếu nói vậy Huyền Quang đã thọ trên nghìn tuổi, điều này thật phi lý. Nghĩ đến đây bất giác cả mười hai người đều phá lên cười không thôi. Tiếng cười chợt tắt, nam nhân cao to hô lớn:

- Bày trận.

Tức khắc mười hai người chia nhau sắp thành hàng ngũ, pháp bảo nhất tề phóng ra trước mặt, bập bềnh trên không, tỏa sắc lung linh, soi sáng một vùng đất.

Lão tăng Huyền Quang thấy vậy thân hình khẽ động, chớp mắt phóng lên thinh không, hai tay đan vào nhau, các ngón chuyển động thành Liên Hoa Bộ Tam Muội Gia Ấn. Lão tăng kiết già giữa không trung, hít một hơi, ấn pháp đưa trước tim, hô lớn 7 lần: “OMÏ PADMA UDBHAVÀYA SVÀHÀ”. Thần chú vừa trì tụng xong, ấn kết bung lên phải đỉnh đầu, lập tức toàn thân phát quang rực rỡ, từ phía sau nở ra một đóa hoa sen lung linh sắc vàng. Khoảng không chợt ngập tràn ánh sáng tinh khiết, văng vẳng tiếng niệm phật hiệu. Hoa sen cứ thế phình ra, lung linh tỏa sắc, thinh không như được gột rửa, sạch sẽ đầy ý niệm tốt đẹp.

Dưới đất, mười hai người đã bày ra một trận pháp dị thường, tựa như 12 vì tinh tú trên thinh không. Tất cả đồng loạt dâng kiếm lên cao, kiếm quyết chỉ ra, tức thì quang mang từ pháp bảo biến hóa khôn lường, nhanh chóng kết lại thành hình một thanh cự kiếm khổng lồ, dựng lên sừng sững giữa trời, lung linh tỏa sắc vàng, xanh, đỏ, tím.

Bông hoa sen và cự kiếm hiên ngang gườm nhau giữa đêm đen, nhìn từ xa tựa như có hai vầng mặt trời đang chiếu rọi, lóa mắt không thể nhìn vào.

Huyền Quang khẽ chớp đôi mắt, chân mày nhíu lại, miệng rên:

- Pháp môn Đạo gia! Các ngươi…

Lời nói chưa dứt, đã thấy cự kiếm hung hãn rít vào không trung, bổ nhào tới bông hoa sen. Hoa sen cũng như bị kích thích, chầm chậm xoay tròn rồi đột ngột xông tới cự kiếm. Oàng một tiếng long trời lở đất, kiếm khí ngút trời, kim quang tỏa sắc khiến cả thôn An Thái chìm trong một thứ ánh sáng kì dị, ẩn chứa sức mạnh vô biên.

Những đợt phát kích sau tiếng nổ lớn như phong ba bão táp, cứ cuồn cuộn lan tỏa ra xung quanh khiến nhà cửa, cây cối ngả nghiêng hết thảy.

Chỉ thấy trong ánh sáng chói lọi giữa đêm đen ấy, hoa sen nhanh chóng bị đánh tan, bung ra thành hàng ngàn mảnh sáng, vạch lên nền trời như pháo hoa. Từ trong những mảnh sáng ấy, một bánh xe pháp luân nhanh chóng được dựng lên, từ từ xoay tròn trong không trung, chữ vạn nhà phật ở giữa bùng sáng mãnh liệt.

Mười hai người dưới đất, toàn thân tỏa sắc, điều động linh khí tiếp thêm muôn phần sức mạnh cho cự kiếm trên cao xông tới bánh xe pháp luân vừa được dựng lên. Bánh xe pháp luân xoay tròn theo chiều kim đồng hồ chờ đợi cự kiếm đang hung hãn xông đến.

Lại thêm một tiếng ùng oàng chấn động, tựa như cả dãy núi Bảo Quang cũng rung lên dữ dội. Chỉ thấy, bánh xe pháp luân sau khi va chạm với cự kiếm thì đột ngột chuyển động ngược chiều kim đồng hồ rồi bùng lên mãnh liệt, bao trùm hết thảy không gian một thứ ánh sáng nhàn nhạt.

Mười hai người bên dưới, trận pháp lay động, thảy đều thét lên, phun ra một ngụm máu rồi kiếm trận tan biến tức khắc. Cự kiếm tiêu tan, bánh xe pháp luân cũng biến mất khỏi nền trời, bóng tối ập đến trong chớp mắt, bao trùm không gian. Mười hai cây kiếm chơi vơi giữa trời, thảy đều rơi cắm ngập lưỡi xuống đất.

Trên mặt đất, mười hai người nằm lăn lóc, khóe miệng trào máu, bộ dạng thê lương vô cùng. Cả đám lăn lộn mấy vòng, đoạn từ từ ngóc lên, chờ đợi lão tăng ra tay kết liễu. Một chặp trôi qua, không thấy động tĩnh, tất cả mười hai người đều dáo dác tìm kiếm nhưng đều không thấy bóng dáng lão tăng già đâu cả.

Màn đêm u tịch, chỉ có tiếng dế kêu thê lương. Gió núi thổi tới lành lạnh. Trên lưng chừng núi, Bảo Quang tự vẫn đùng đùng cháy dữ dội. Đám xác người khi nãy còn hung hãn vô cùng thì giờ nằm la liệt trên các con đường. Chủ nhân của chúng sau khi thọ thương thì Khu Thi Chú không diệt mà tự tan biến khiến những cái xác chẳng ai điều khiển, ngã nhào ra đất, trở về đúng bản chất vốn có.

Văng vẳng từ xa có tiếng í ới gọi nhau rồi tiếng hô hoán; tiếng bước chân rầm rập chạy trên đường. Một người đứng dậy, khẽ giục:

- Chúng ta mau mau rời khỏi đây, các môn phái khác đang kéo đến ứng cứu Bảo Quang tự. Nếu không nhanh chân thì muộn mất.

-

Mười hai người, không ai bảo ai, lập tức đứng lên, thân ảnh khẽ đung đưa, nháy mắt đã thu hồi pháp bảo, biến mất sau màn đêm. Bóng dáng lão tăng tìm mãi chẳng thấy, tựa như mây gió phiêu lãng đến cuối chân trời.

***

Hừng đông đã lóe lên những ánh sáng bình minh chói lọi. Khắp thôn An Thái la liệt xác người cùng những tiếng bi ai khôn siết. Con mất cha, vợ mất chồng. Với họ, sự kiện đêm qua quả thực là một ác mộng.

Nhân sỹ chính đạo các lộ giờ đã tụ tập đông đảo, tiến vào trong thôn. Nhìn cảnh tượng thê lương này, họ không khỏi bàng hoàng, kinh ngạc. Trưởng môn Tam Thiên Giáo Tiêu Phong Điệp vận đạo bào trắng, mái tóc nửa bạc nửa đen, thần thái phong lưu tiêu sái cầm đầu anh hùng các lộ ứng cứu Bảo Quang tự, thấy cảnh tượng này không khỏi bồi hồi trong lòng. Trên đường lên Bảo Quang tự, y cùng mọi người thấy một người phụ nữ nằm im thít bên vệ đường bèn tiến tới kiểm tra.

- Còn sống! – Một đệ tử kêu lên khi thấy người phụ nữ vẫn đang thoi thóp thở.

Tiêu Phong Điệp vội vàng móc trong túi ra một lọ thuốc, đổ ra một viên màu đỏ, đưa cho tên đệ tử, giục:

- Mau..mau cho uống thuốc này.

Viên thuốc vừa được đưa vào mồm, người phụ nữ đã cựa quậy, một lúc sau thì ngồi hẳn lên, đưa mắt nhìn mọi người một lượt. Thốt nhiên sực nhớ điều gì, người phụ nữ bật giậy, hoảng hốt kêu lên inh ỏi:

- Con ta! Con ta đâu rồi.

Vừa nói vừa chạy tới lui tìm kiếm, mái tóc xõa ra trông như một người điên.

- Đây! Đây rồi! – Một đệ tử khác kêu lên từ mé xa.

Người phụ nữ và đám người cùng chạy đến xem. Trên nền cỏ dại, đứa bé khoảng mấy tháng tuổi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tỏ ra muôn phần yên bình, có vẻ đang say ngủ. Đứa bé chẳng mặc gì, nằm trên một chiếc áo cà sa đã sờn màu, rách nát. Bên cạnh đứa bé, một tay nải nằm đó im lặng.

Người đàn bà cười lên ha ha, đoạn nhấc bổng đứa bé lên, ôm sát vào lòng, nựng:

- Con ngoan! Con ngoan, mẹ đây rồi, mẹ đây rồi.

Rồi cứ thế, người đàn bà ôm con tiến về phía thôn An Thái. Bóng người đàn bà xa dần, một đệ tử khác chỉ vào bụi rậm gần đó, thở dài não nề:

- Sát nhân vô luân, giết hại cả trẻ sơ sinh.

Tiêu Phong Điệp lại gần nhìn, xác một đứa trẻ cũng độ mấy tháng tuổi được bọc trong một chiếc khăn lớn. Nhìn qua thì rõ là trúng phải kiếm khí mà vong mạng.

Đoàn người bất giác hướng mắt nhìn lên Bảo Quang tự. Ngôi chùa đã chỉ còn lại một màu đen của tro tàn. Lặng lẽ, Tiêu Phong Điệp khẽ thở dài nói:

- Chúng ta đến muộn rồi.

Gió núi thổi tới lạnh lẽo, trời cao bị bao phủ bởi tầng lớp mây mù, u uất như nỗi niềm không thể nói thành lời.