Giang Dương sau khi ra khỏi Tịnh Hương các lập tức tới thư phòng.

Thấy hắn tới Mộ Dung Trì Yến cũng không để tâm lắm.

Hắn hành lễ với Mộ Dung Trì Yến rồi nói: Vương gia, vừa nãy Vương phi muốn phòng bếp...

Cứ làm theo ý nàng ta, không cần báo cáo với bổn vương.

Mộ Dung Trì Yến không thèm nghe hết câu đã lập tức trả lời.

Chỉ là thêm đồ ăn thôi, việc nhỏ như thế bẩm báo làm gì.

Nhưng câu trả lời này sẽ khiến hắn phải hối hận một thời gian.

Vương gia, vậy chi phí?

Ngân sách của Vương phủ chẳng lẽ không đủ cho nàng ta dùng?

Thuộc hạ hiểu rồi.

Giang Dương cúi người sau đó rời đi.

Hắn còn tưởng Vương gia không đồng ý chứ.

Hóa ra lại dễ dàng tới như vậy.

Hay Vương phi đã bàn trước với Vương gia nên ngài ấy mới đồng ý nhanh vậy.

Vậy Vương phi chỉ cần nói Vương gia đã chấp nhận là được, cất công hắn phải đến thư phòng một chuyến.

Nhưng Giang Dương cứ cảm thấy gì đó là lạ, Mà lạ chỗ nào nhỉ? Thôi không nghĩ nữa, cứ làm theo Vương gia nói là được.

[...]

Tại Thừa tướng phủ, một gia đinh tay nắm lấy bức thư vội vã chạy vào thư phòng bộ dạng hớt hải.

Lão gia, lão gia, tiểu thư gửi thư từ Nhiếp Chính vương phủ tới.

Sợ rằng bên đó xảy ra chuyện gì rồi!

Người nào đó nghe xong liền giật lấy phong thư, tay run run nhìn dòng chữ bên ngoài.

Ông ấy lập tức mở thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong mà tức giận đập bàn.

Diệp Hạo Phong ngồi gần đó vội vàng hỏi: Phụ thân, nhị tỷ ở Nhiếp Chính vương phủ không thoái mái sao?

Con tự mình xem đi!

Nói rồi ông đưa bức thư cho Diệp Hạo Phong xem.

Cái này!

Đúng lúc đó Diệp Hạo Nhiên và một người phụ nữ đẩy cửa bước vào cùng một bộ dạng vội vàng.

Nhị tỷ gửi thư về sao phụ thân.

Tiểu An gửi thư về sao lão gia?

Một nhà bốn người đều tập chung tại đây, bọn họ nhìn thấy bức thư nàng gửi mà trong lòng hiện lên lửa.

Phụ thân, để con với đệ đệ đến thăm nhị tỷ một chuyến.

Vừa hay có vài chuyện cần ôn lại với Nhiếp Chính vương.

Diệp Hạo Phong nói, khuôn mặt có chút ôn nhu dáng vẻ giống một thư sinh điềm đạm nhưng ý cười trên môi lại sâu xa.

Có gì cần ôn chứ! Trực tiếp xông vào đánh một trận là được.Diệp Hạo Nhiên vốn là thiếu niên nhiệt huyết khí thế hừng hực như muốn giết người, hắn dường như không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Diệp Hạo Phong.

Không đợi Diệp Minh nói gì, Diệp Hạo Nhiên kéo tay Diệp Hạo Phong lập tức chạy ra khỏi thư phòng.

Chuẩn bị ngựa, ta cần tới Vương phủ một chuyến.

[...]

Tại Nhiếp Chính vương phủ lúc này, Diệp Thanh An không mảy may biết chuyện gì sắp xảy tới.

Nàng bây giờ đang ngồi phơi nắng ở ngoài sân.

Không khí hôm nay thật dễ chịu.

Thời tiết đẹp rất thích hợp để tiêu hóa thức ăn, người thấy đúng không, chủ nhân.

Ngươi ngoài ăn ra thì còn biết làm gì nữa chứ.

Nàng cốc vào đầu Mặc Như cười nhẹ, có vài phần nhu thuận.

Vừa lúc đó Viên Hân tiến vào, nhìn thấy biểu cảm này của nàng thì hơi khựng lại.

Đây là lần đầu nàng ấy thấy Diệp Thanh An như thế.

Thì ra Vương phi cười lên lại đẹp vậy.

Viên Hân biết nàng là đệ nhất mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành nhưng lúc trước khi Diệp Thanh An gả vào đây thì nàng thấy dung mạo y cũng bình thường.

Vậy mà giờ thấy đẹp đến lạ thường, không biết có phải bản thân nhìn nhầm không hay do ánh mặt trời sáng quá mà Viên Hân như thấy cả người nàng giống đang tỏa hào quang.

Mặc Như thấy nàng ấy đang đờ người ở đó bỗng chạy ra đấy.

Nhưng mục đích chính vẫn là...

Viên Hân, cái đó ngon không.

Cho ta một miếng.

Đúng, chính là đồ ăn.

Ngoài đồ ăn ra thì chẳng có gì hết.

A...!À, đây là chè hạt sen.

Viên Hân nghe vậy liền giật mình.

Sao có một bát vậy, hết rồi sao?

Cái này là dành cho Vương phi, ngài ấy mới bị phong hàn.

Cơ thể chắc chưa khỏe hẳn, cần bồi bổ.

Chủ nhân.

Mặc Như hướng nàng nói, nghe là hiểu nàng ấy muốn gì.

Diệp Thanh An không có ý định nhìn sang, chỉ thấp con mắt xuống nhìn đôi chân, lời nói ít mà ý nhiều: Ta không đói.

Rất nhạt ba chữ.

Mặc Như nghe vậy hớn hở cầm bát cháo chạy lại chỗ Diệp Thanh An, nào ngờ không cẩn thận vấp vào hòn đá nhỏ làm bát cháo đổ hết lên y phục của nàng.

Mặc Như ngước lên thấy liền vội vã nói: Chủ nhân, ngài không sao chứ.

Viên Hân cũng sợ hãi quỳ xuống: Vương phi.

Diệp Thanh An chỉ hơi nhíu mày, lấy khăn ướt lau qua: Không sao cả, đứng dậy đi.

Diệp Thanh An thấy Mặc Như ngã, thật lòng rất muốn lại đỡ nàng.

Nhưng việc từng là phế nhân đâu phải ngày một ngày hai là có thể xóa được.

Đợi Mặc Như đứng dậy nàng mới chợt nhớ là mình bây giờ có thể đi lại được.

Đau không?

Có, hức hức...!ngài xem, máu chảy rồi này.

Mặc Như đưa bàn tay trầy xước lên trước mặt Diệp Thanh An: Viên Hân đem một thau nước lên đây.

Vết thương để lâu sẽ nhiễm trùng, nên xử lí sớm.

Nàng đích thân rửa vết thương cho Mặc Như rồi cũng chính tay dùng khăn băng bó cẩn thận.

Viên Hân thấy vậy có hơi ngạc nhiên.

Vụ nàng bị trúng độc Vương phi đích thân ra tay thì không nói làm gì.

Nhưng Mặc Như chỉ có chút xây xước nhỏ nàng cũng đích thân băng lại.

Có phải hơi quan trọng hóa vấn đề không?

Sau khi xong nàng nhìn về phía Viên Hân nói: Chuẩn bị y phục, ta muốn tắm.

Vâng, nô tỳ sẽ chuẩn bị luôn nước ấm.

Không được..