Mặc Như nghe Viên Hân nói vậy mà thấy khó chịu, hôm nay thấy chủ nhân bị ức hiếp như vậy cũng khó lòng mà nhịn được.

Chủ nhân của nàng trước nay chưa từng chịu thiệt, nếu hôm nay không trả lại cho bọn họ nhất định những ngày sau này sẽ không yên ổn.

Vậy mà chuyện này vừa dứt.

chuyện khác lại đến.

Nàng nhất thời không nhịn được mà lên tiếng.

Chủ nhân, người cứ ở lại chăm sóc Viên Hân còn ta thay người chăm sóc bọn ngu ngốc đó.

Không cần, ta muốn đích thân ra tay.

Mặc Như nghe nàng nói vậy mà bỗng mỉm cười khoái chí.

Chủ nhân vậy mà muốn tự mình ra tay.

Xem ra đám người đó phải tự mình cầu phúc rồi.

Diệp Thanh An rất ít khi ra mặt nhưng mỗi lần làm việc là y như rằng sẽ nhổ cỏ tận gốc.

May mắn là bà tử đi nhanh về nhanh, nàng để bà tử nấu thuốc rồi bảo Mặc Như đút cho Viên Hân, nàng ấy mơ mơ màng màng ngủ, sau khi ngủ dậy tình trạng bệnh cũng giảm đi bớt.

Diệp Thanh An không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, lập tức cùng Mặc Như đến phòng bếp.

Đầu bếp nữ thấy Diệp Thanh An tới, không kiên nhẫn chỉ hành lễ qua loa: Tham kiến Vương phi, không biết sao Vương phi lại tới đây?

Hôm nay là ai để Viên Hân xử lý đám cá kia, tự mình đứng ra.

Mặc Như thay nàng hỏi.

Bẩm Vương phi, là Viên Hân cô nương tự mình muốn làm, không ai ép uổng nàng cả.

Mặc Như rút kiếm ra, bọn nô tỳ và ma ma sợ tới mức nuốt nước miếng: Vương phi cùng Tiểu Như cô nương muốn làm gì vậy?

Mặc Như nghe thấy bọn chúng gọi mình là Tiểu Như có chút tức giận: Nếu sau này có ai trong phủ này gọi ta là Tiểu Như ta giết kẻ đó!

Người ta nói khi làm việc dưới trướng người khác thì sẽ phải đổi tên, Mặc Như cũng vậy.

Nàng không phải họ Mặc cũng không tên Như nhưng bất quá chính là thích cái tên này.

Nếu đã không biết nói sự thật thì còn giữ cái lưỡi lại làm gì.

Như, cắt!

Dạ… Là Hồng Mai đề nghị Ngu quản sự.

Người này lập tức đẩy Hồng Mai ra.

Hồng Mai khẩn trương lên tiếng: Vương phi, thật sự không liên quan đến ta, ta cũng dựa theo phân phó của Ngu quản sự mới để Viên Hân cô nương xử lý cá.

Mặc Như giơ kiếm lên, mắt lạnh lùng nhìn nàng: Ở trước mặt chủ tử dám xưng ‘ta”, tội càng thêm tội, nếu không cắt đầu lưỡi ngươi thật uống phí.

Khi nói lời này, toàn thân Mặc Như tràn ngập khí thế mạnh mẽ, ánh mắt nàng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, làm cho hai chân Hồng Mai mềm nhũn, vô cùng sợ hãi.

Nô tỳ biết sai rôi! Hồng Mai vội vàng quỳ xuống xin tha: Nô tỳ không thường xuyên gặp chủ tử, nên lỡ nói sai, Vương phi bớt giận a!

Ta cho ngươi cơ hội, tự đánh hai mươi cái bạt tai, ta sẽ giữ lại đầu lưỡi của ngươi!

Diệp Thanh An sắc bén quét mắt một cái: Đánh!

Hồng Mai không dám do dự, tát bản thân từng cái, thậm chí mỗi cái đều dùng lực rất mạnh, tiếng bạch bạch vang lên.

Cả nàng và Mặc Như liếc mắt nhìn hai gò má sưng đỏ có chút hả giận, nhưng chuyện này không thể để yên: Quản sự đâu, nàng ta ở đâu?

Không biết Vương phi tìm ta có chuyện gì quan trọng?

Ngu Lan từ từ đi tới, nhìn Hồng Mai quỳ trên đất, mày nhăn lại: U, Hồng Mai sao vậy, đang yên đang lành sao lại biến thành dáng vẻ này.

Hồng Mai không dám đáp, cẩn thận nhìn Diệp Thanh An một cái.

Diệp Thanh An không thèm nhìn nàng ta, không nói lời nào chỉ đưa mắt ra hiệu cho Mặc Như cầm dao đi qua.

Ngu Lan còn không kịp phản ứng, cảm thấy da đầu tê rần, Mặc Như đã tùm chặt tóc nàng kéo đi, thanh kiếm lạnh ngắt kề sát cổ nàng ta.

A! Vương phi muốn giết người sao.

Ngu Lan hét to, mắt trừng lớn.

Thứ không biết tôn ti, giết ngươi thì sao hả?

Giọng Diệp Thanh An âm trầm quỷ mị: Thì ra ngươi cũng biết sợ sao? Sao lúc trước lại dám ngược đãi ta cùng nha hoàn của ta, lúc đó cũng chưa thấy ngươi nhất gan như vậy..