Mười ngày trước,

Buổi tối gieo xuống phủ hoàng hậu, trong gian phòng một nam nhân vận long bào vẫn ôm chặt người phụ nữ của mình. Chàng điên cuồng la hét, ép buộc thái y phải cứu nàng.

-Đám thái y các ngươi, mau nghĩ cách cứu nàng. Nếu nàng không tỉnh lại, trẫm không ngại xử trãm các ngươi đâu.

Vì chuyện này mà tất cả thái y giỏi nhất của thái y viện đều ở đây. Dù các thái y bắt mạch cho nàng bao nhiêu lần đi nữa thì động mạch của nàng cũng không thể đập lại. Nhưng khi nghe hoàng thượng đe dọa, Tô thái y chỉ có thể tiến lên bắt mạch cho hoàng hậu một lần nữa. Một lần nữa lại là cái lắc đầu của ông.

-Bẩm hoàng thượng, người đã khuất cũng không thể sống lại. Xin hoàng thượng nén đau thương.

Chàng ném ánh nhìn lạnh lùng về phía Tô thái y. Tất cả thái y cùng nô tài đều sợ đến mức hô hấp cũng không dám mạnh. Vì họ biết ánh mắt đó là dấu hiệu cho biết hoàng thượng...Người đang vô cùng tức giận.

-Các người có phải thái y không? Cơ thể nàng vẫn còn ấm như vậy, các người lại cho nàng đã mất?

Chàng lạnh lùng nói ra, dù chính chàng cũng biết thái y ở thái y viện đều là nhân tài xuất chúng được tuyển chọn kỹ càng. Chàng cũng biết họ đã đưa ra phán đoán. Nhưng khi nhìn nàng, nhìn nàng yếu đuối như vậy, cảm nhận sự ấm áp nho nhỏ trên người nàng thì chàng vẫn lừa dối bản thân cho rằng nàng vẫn còn sống. Chỉ là bây giờ nàng...nàng đang trừng phạt chàng thôi, có đúng không?

Tô thái y nhìn hoàng thượng đau lòng như vậy, chính ông cũng bất lực. Nhưng trong chốc lát, đáy mắt ông sáng lên. Đúng vậy có thể nhờ người đó cứu hoàng hậu. Ông sang nói nhỏ với một thái y khác, thái y đó cũng kinh ngạc nhưng sau đó cũng gật đầu nhanh chóng rời đi.

-Hoàng thượng, nếu có thể thì có một người có thể giúp cứu sống hoàng hậu nương nương.

Chàng nghe lời nói của thái y mà khuôn mặt như bừng sáng. Giống như khi bạn nghĩ bạn đang ở một nơi tối tăm nhất tìm thấy một nguồn ánh sáng nho nhỏ. Hy vọng ngập tràn trong chàng, chàng nắm chặt tay của nàng. Quay sang nới với thái y:

-Là ai?

-Bẩm hoàng thượng, là Dương thái y, ngài là sư thầy của ta cũng từng là người cứu sống tiên đế năm xưa. Y thuật có thể nói là xuất sắc. Chỉ có thể mong Dương thái y có thể giúp đỡ hoàng hậu. Tạo nên kỳ tích giống như năm xưa cứu sống tiên đế.

-Vậy bây giờ ông ta ở đâu?

-Thưa hoàng thượng, sau khi tiên đế mất, ngài đã rời khỏi thái y viện, rời cung trở thành một y sĩ ngoài thành. Người yên tâm thần đã cử người dẫn Dương thái y đến.

Chàng gật đầu cũng không nói gì thêm nữa. Ôm nàng trong lòng, vỗ về lưng nàng, nhỏ nhẹ nói như năn nỉ, van xin nàng:

-An nhi, nàng có thể vì trẫm mà cố gắng hơn không? Cố gắng chịu đựng chiến đấu hơn không?

Tất cả mọi gnười đều im lặng chờ đợi. Một giây cứ như một năm trôi qua, cứ một giây trôi qua, hy vọng trong chàng càng giảm đi một chút. Chàng sợ, sợ nàng không thể chịu đựng hơn nữa, sợ nô tài đó không thể đón Dương thái y, sợ Dương thái y không tạo nên kỳ tích... Sợ nàng mãi mãi rời xa chàng.

Một lúc sau, nha hoàn của nàng hớt ha hớt hải chạy vào;

-Hoàng thượng, Dương thái y... ông ta đến rồi...

Chàng đứng bật dậy, nhìn ra trước cửa. Một ông lão ăn vận bình thường, khoác một lớp áo trắng bên ngoài. Thoạt nhìn qua cũng ngoài sáu mươi xuân rồi. Râu tóc đều bạc phơ, chỉ có đều khí chất vẫn không hề giảm đi, sự già dặn càng khiến ông thêm kinh nghiệm và có chút nhân hậu. Ông hướng mắt nhìn hoàng thượng, đôi môi khẽ cười nhưng khi nhìn đến nữ nhân đang yếu đuối nằm trên giường bệnh thì đôi mày khẽ cau lại. Ông không ngại ngần hoàng thượng đến trước mặt mà đi đến bên giường bệnh, Chàng cũng không ngăn ông ta lại vì biết bây giờ chỉ một giây thôi cũng có thể tạo nên kỳ tích.

Ông ta nhìn nàng một lượt, sau đó giơ tay bắt mạch cho nàng. Ông ta nhắm mắt lại, cảm nhận nó một cách chậm rãi, tất cả mọi người đều im lặng tạo không gian để Dương thái y có thể tập trung. Tuy nhiên động mạch của nàng thật sự đã ngừng đập. Nhưng ông không bỏ cuộc, đưa tay dò cổ của nàng ấn mạnh. Chàng nhíu mày tiếp tục nhìn hành động của thái y. Ông ta cảm nhận xem liệu nàng có thể cứu nữa không?

Bỗng nhiên, đối mắt ông sáng lên, theo như ông suy luận từ mạch của nàng. Tuy động mạch ngừng đập nhưng các mạch còn lại vẫn còn động nhẹ. Nếu không phải là người có kinh nghiệm thì không thể cảm nhận được. Tim nàng tuy ngừng đập nhưng đó không phải là chấm dứt. Có thể nàng ta bị tắc nghẽn động mạch dẫn đến máu không được truyền đến tim. Tuy nhiên nếu như vậy thì còn có thể có cách, vì trước đây đã có thái y dùng cách châm cứu để nối thông mạch máu. Tuy cách này có hiệu quả bây giờ nhưng lại không dài lâu. Hơn hết, nữ nhân này có vẻ muốn từ bỏ.

-Hoàng thượng, có thể cứu nhưng thành công hay không thần không thể xác định do hoàng hậu bất tỉnh cũng gần nữa canh giờ rồi. Hơn hết thần không thể cứu một người mà người đó không muốn sống nữa.

Khi nghe Dương thái y nói còn có thể cứu nàng thì hy vọng trong chàng lại tràn trề. Nhưng tại sao nàng lại từ bỏ? Không, chàng nhất định không cho phép, nàng nhất định phải bình an sống.

-Trẫm lấy cương vị của vua triều Mãn ra lệnh cho người ngay lập tức cứu người.

Giọng nói chàng lạnh lùng, uy nghiệm ra lệnh. Chính hoàng thượng đã lên tiếng thì Dương thái y không thể nào không cứu bởi lệnh vua là lệnh trời. Nhưng so với ông, châm cứu không phải là sở trường, sở trường của ông là bắt mạch và kê thuốc. Kỳ tích năm xưa cứu tiên đế cũng không phải công của một mình ông chỉ vì ông là người có thể nói phải bắt đầu cứu tiên đế từ đâu nên công trạng lớn nhất là của ông. Nhưng ông biết đồ đệ, Tô thái y của mình có thể, ông quay sang Tô thái y;

-Con mau sang giúp ta.

Tô thái y gật đầu, mau chóng bước lên giúp đỡ. Điều khó khăn nhất là không biết động mạch bị tắc nghẽn ở điểm nào. Cho nên bây giờ là tập trung vào việc tìm ra nơi mấu chốt đó mới có thể bắt đầu châm cứu. Nhưng còn có một việc khác cần làm là nấu thuốc, tuy không thể chữa trị hoàn toàn nhưng đó cũng là một cách. Ông lại quay sang nói với một người khác:

-Ngươi mau chuẩn bị một cốc giấm táo, một cốc nước gừng, cốc mật ong, cốc nước chanh và cốc nước tỏi ép. Đem hỗn hợp nước gừng, nước tỏi đổ vào nồi đất. Đổ thêm nước chanh và giấm táo. Nổi lửa to, đun cho đến khi nước sôi thì vặn nhỏ lửa, đun liu riu. Không cần đậy nắp nồi để nước bay hơi hết. Đun nhỏ lửa đến khi còn một nửa tắt bếp.Đợi cho nhiệt độ thuốc nguội đi thì đổ vào, khuấy đều.

Đây là gọi là Thực liệu pháp, một phương pháp có thể giúp mạch máu được thông và bệnh tim mạch. Sau đó ông lại tập trung vào việc tìm kiếm động mạch bị nghẽn, chàng đứng kế bên tay nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng cầu nguyện cho nàng.

-Tìm thấy rồi, Tô thái y, con mau dùng phương pháp thông mạch ở đây. Sau đó băng buộc chặt chỗ châm kim. Nhớ phải thật cẩn thận.

Tô thái y gật đầu nặng nề, ông làm theo chỉ dẫn của Dương thái y. Thật tâm trong ông cũng có một chút lo lắng vì chưa bao giờ ông thực hiện phương pháp này vì trong sách vở nó chỉ là lý thuyết cơ bản. Song song với việc châm cứu của Tô thái y, Dương thái y cũng chăm chú thực hiên các liệu pháp khác như ép tim, mát xa vùng động mạch ở tay để máu có thể chảy vào tim. Một hồi lau, ông lại bắt mạch cho hoàng hậu, đáy mắt ông cũng hiện rõ lên sự ngạc nhiên.

-Tô nhi, con mau xem mạch cho hoàng hậu.

Tô thái y cũng xem mạch cho hoàng hậu. Ông vui mừng reo lên:

-Đập rồi, động mạch của hoàng hậu đập rồi.

Qủa thật vậy, động mạch của nàng đã đập lại tuy đó chỉ là rất nhỏ, tim cũng đập chầm chậm trở lại. Nàng bắt đầu có những hơi thở yếu ớt. Chàng như vui xuống muốn vỡ òa, muốn tiến lên ôm nàng nhưng lại phải kìm lại vì biết bây giờ nàng rất yếu, chỉ có thể vui mừng gọi tên nàng:

-An nhi...An nhi của trẫm...

-Hoàng thượng yên tâm, dùng phương pháp này sau mười hai canh giờ hoàng hậu có thể tỉnh lại. Nhưng phương pháp này không thể kéo dài lâu, nó còn có thể đem lại nhiều di chứng về sau. Nhưng đây là cách có thể cứu nương nương bây giờ. Chỉ cần dùng theo Thực liệu pháp của thần thì có thể kéo dài bệnh của nương nương.

Chàng nghe đến di chứng sua này của nàng. Tim lại bông nhói đau. Nhìn cơ thể nhỏ bé đầy kim châm, băng gạc, cố gắng chiến đấu lấy lại hơi thở, chàng lại cảm thấy đau đớn. Chàng thề kể từ bây giờ chàng sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho nàng.

Ánh trăng hôm nay xuất hiện, to tròn, rất đẹp. Đây có thể khởi đầu đẹp nhưng cũng có thể là khởi đầu cho một sự chia ly mới.....