Có quỷ mới biết tại sao anh lại ở đây, bây giờ cũng không có thời gian để bọn họ suy nghĩ nữa. Một đám người cầm gậy men vào căn phòng, đạp mở cửa, mùi khó hôi tanh bên trong ập vào mặt, bên trong căn nhà nhỏ tối đen cái gì cũng nhìn không rõ.

Nhạc Ngưỡng hô lên vài tiếng, khống chế mấy con nghiện kia lại, đặc biệt là mấy người trẻ phụ trách bên khu Thanh Hà, xông lên phía trước áp chế mấy người kia.

Nhìn đoàn cảnh sát tới, đám lưu manh mặt mũi trắng bệch, bọn họ không lực đánh trả, chỉ có thể thành thật ngồi xổm xuống đưa tay ôm đầu. Nhạc Ngưỡng lục soát hiện trường, dựa theo lưu trình, nên làm gì thì làm theo như vậy.

Mấy tên hút thuốc phiện kia xanh xao gầy guộc, đầu tóc năm sáu màu giống như xu hướng của cả chục năm trước vậy, thật khiến người ta đau mắt mà.

Tiểu Từ ở bên cạnh vỗ vỗ vai Nhạc Ngưỡng nhắc nhở, “Chị Nhạc Ngưỡng, không phải trước đó lão Chu đã nhắc nhở rồi sao?”

Qua lời nhắc tỉnh ấy, Nhạc Ngưỡng nhớ ra rồi, trước khi bọn cô đến đây lão Chu có nhắc nhở qua, ở trong đây có một người tên là ‘Trâu Chính’, cần phải do chính tay cô áp giải đến cho lão Chu thẩm vấn, sau đó đưa đến trại cai nghiện.

Sau đó Nhạc Ngưỡng quét mắt qua đám người kia, hỏi, “Ai là Trâu Chính?”

Ban đầu không có ai đáp lại, mãi đến khi âm thanh đạp chân lên bàn của người phụ trách bên Thanh Hà vang lên mới có người hoang mang rối loạn chỉ về phía một tên mắt không chớp chút nào ở trong góc.

Nhạc Ngưỡng ra hiệu bảo Tiểu Từ đưa hắn qua, “Đưa hắn lên xe đi, cậu gọi điện thoại cho lão Chu, xem có muốn đến sở một chuyến không, nếu như không đến tôi sẽ trực tiếp nhét hắn vào trại cai nghiện.”

Nhạc Ngưỡng không nghĩ tới việc lăn lộn tới lui, như vậy quá phiền phức, dù sao kết cục đều là đưa tới trại cai nghiện, sớm muộn đều như nhau, cũng mặc kệ không cần quan tâm hắn và lão Chu có quen biết từ lâu hay không.

Tiểu Từ trực tiếp nhận mệnh lệnh vội vàng gật đầu, đem người kia đến xe ở bên ngoài căn nhà, sau đó gọi cho lão Chu.

Ngay sau đó nói cho Nhạc Ngưỡng, “Chị Nhạc Ngưỡng, lão Chu nói anh ấy lập tức tới.”

Nhạc Ngưỡng ngẩn người, “Hắn muốn đến ư?”

Nhìn thấy tiểu Từ gật đầu, Nhạc Ngưỡng trừng mắt lên, rõ là muốn đến đây mà còn bắt cô phải chạy một chuyến! Thật đúng là!

Ngay thời điểm cô cùng người phụ trách bên Thanh Hà thảo luận nên đưa đám người kia đến sở nào, Trần Bạc Viễn bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy mặt anh đầy ý cười rồi đưa cho người phụ trách bên Thanh Hà điếu thuốc.

Nhạc Ngưỡng nhíu mày, vô ý thức hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

“Ồ, lão Chu không nói cho cô sao? Huấn luyện viên Trần cùng tham gia lần hành động này của chúng ta.”

Nói cái gì vậy? Nhạc Ngưỡng nhất thời nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy nhiều người như vậy đang ở đây, cảm thấy có những vấn đề không tiện hỏi, vì vậy cô đè ép những lời nói và những cảm xúc đột ngột kia xuống, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Tâm tình cô không thoải mái mà nhìn chằm chằm vào tên Trâu Chính đang ngồi trên xe kia, nhìn thấy anh là sợ hãi rụt rè, Nhạc Ngưỡng bất giác buông một câu, “Tôi nói này, bọn anh êm đẹp làm người thì không làm, đi làm súc sinh hút thuốc phiện làm cái gì chứ?”

Lời nói vừa dứt, tên kia mặt mũi ủy khuất nâng đôi tay đang bị còng lên, dè dặt hỏi, “Cô cảnh sát à, tôi đau bụng lắm, cô có thể cho tôi đi cái kia một chút được không?”

Nghe vậy gương mặt Nhạc Ngưỡng không khỏi lộ ra thêm vài phần ghét bỏ, nghĩ rằng hắn còn có ý đồ khác, hung hăng buông một câu, “Nhịn xuống cho tôi!”

Không nghĩ tới tên kia còn thả vài tiếng rắm, dùng âm thanh nức nở cầu xin, “Tôi nói thật, cầu xin cô, nếu như vẫn cứ không đi cái kia tôi liền ra mất, xe của cảnh sát các cô còn muốn dùng nữa hay không?”

Con mẹ nó!

“Tiểu Từ!”

Nhạc Ngưỡng nâng giọng gọi một tiếng, âm thanh lửa giận ngập trời này đã thu hút sự chú ý của mọi người, Tiểu Từ vội vã chạy đến, chỉ thấy Nhạc Ngưỡng lùi cách tên kia vài bước nói, “Hắn muốn đi đại tiện, cậu đưa hắn đi.”

“A?”

Vẻ mặt tiểu Từ khó xử, nhưng lại không dám trái lệnh lệnh, đành phải nghẹn khuất đem người kia kéo xuống xe. Ai mà biết tên kia lại giãy dụa gào lên, “Tôi nhịn không nổi rồi, nhịn không nổi rồi, liền ra đây, liền ở đây!”

Nói rồi cũng không quan tâm đến người ở hiện trường nữa, liền tụt quần mà ‘thuận tiện’, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, không ngờ kéo xong hắn liền xoay người, hắn bốc một đống nhét đầy miệng mình! Vừa chạy vừa ăn.

“Mẹ nó, đồ thần kinh nhà hắn, lập tức bắt hắn lại cho tôi!”

Nhạc Ngưỡng lập tức đi lên, vừa tóm được cánh tay hắn thì phát hiện toàn thân hắn đầy ph**, thiếu chút nữa là nôn ra, tay kia lập tức thu lại.

Mà đúng lúc này, cô chỉ cảm thấy có một bóng người chạy bay qua, như sét đánh không kịp che tai mà đá vào lưng tên kia, một giây sau liền nghe thấy tiếng hét của tên Trâu Chính kia, hắn trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, đau đớn đến nỗi nhất thời không bò dậy nổi. Chính là vào lúc này, những nhân viên khác vây quanh, chặn đường đi của hắn.

Nhưng mà mùi hôi thối khiến người ta không cách nào lại gần, Nhạc Ngưỡng nghiêng đầu nhìn, phát hiện người đá hắn lại chính là Trần Bạc Viễn.

Thấy hắn với bộ dạng bò dậy không nổi, Nhạc Ngưỡng lúc đó đổ mồ hôi. Bị Trần Bạc Viễn đạp một nhát, mà cũng không có nhẹ nhàng gì. Dù sao anh cũng nhập ngũ mười bốn năm, là đặc binh xuất ngũ…

Nhưng ngàn vạn không thể đạp chết hắn được!

Nhạc Ngưỡng cả kinh một phen, chịu đựng sự hôi thối vội vàng tiến về phía trước xem xét, nhìn thấy tên Trâu Chính vẫn còn sống, trong lòng mới thả lỏng. Cô xem xét trái phải một chút, nhìn thấy vòi nước ở giữa sân, lập tức vặn vòi rồi đem qua, xịt về phía tên Trâu Chính kia, vừa dội nước vừa mắng, “Con mẹ nó ông là chó à? Chó có ăn cứt còn sạch sẽ, còn ông, cả một thân toàn cứt!”

Tên này còn hoang tưởng có thể dùng cách ngu si này để thoát chạy, đúng là phế vật!

Vừa phun một chút Nhạc Ngưỡng đã đưa vòi nước cho Tiểu Từ, còn mình đi đến bên cạnh lập tức liên lạc với trại cai nghiện.

Nhưng không ngờ rằng trại cai nghiện bên kia trực tiếp từ chối! Lý do chính là không nhận người ăn phân, trước khi cai nghiện phải xử lý bệnh thần kinh đã.

Cả đầu Nhạc Ngưỡng đầy dấu chấm hỏi:???

Cô vẫn còn muốn nói gì đó, ấy vậy mà trại cai nghiện bên kia liền cúp điện thoại.

Đúng lúc này lão Chu vội vã đến đây, nhìn một chút tình hình, sắc mặt xám xanh, một mặt cạn lời. Cùng đi với Nhạc Ngưỡng đều là người mới, ban đầu hắn cứ nghĩ đây cũng không phải là vụ án lớn gì, liền cho bọn họ đến luyện tập, kết quả lại khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Có người nhịn không được mùi hôi thối này, liền ở hiện trường mà nôn thốc tháo.

Nhạc Ngưỡng vẫn đang rửa tay, hận không thể lột một lớp da tay ra, nhìn thấy lão Chu qua đó, nhịn không được nữa mà mở miệng, “Lão Chu, trại cai nghiện bên kia từ chối nhận tên thần kinh rồi, bọn họ nói không nhận kẻ ăn phân đâu!”

Người ghi chép án đến cùng lão Chu sau khi hiểu được tình trạng này thì đi đến trước mặt Nhạc Ngưỡng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Thiếu chút nữa là để hắn chạy mất rồi, sao một tên nghiện mà sao cô cũng giữ không xong?”

Lời này nói xong, đỉnh đầu Nhạc Ngưỡng phát hỏa rồi, chẳng lẽ vẫn còn trách bọn cô không giữ được tên đó, để hắn đi ăn phân?

Cả đầu đều tức giận, lại pha chút ủy khuất, “Mẹ nó, một người tự muốn ăn phân của chính mình, ai có thể ngăn được chứ?!”

Lời như vậy nói ra, xung quanh cô mọi người lộ ra chút ý cười, đến cả lão Chu cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười to.

Bị Nhạc Ngưỡng trách như vậy, mặt người ghi chép án có chút không tốt, Nhạc Ngưỡng mặc kệ, “Lão Chu, việc tiếp theo anh xem mà làm đi.”

Lão Chu biết cô nương này đang chịu ủy khuất, hắn vẫn luôn đau lòng cô. Vì thế liên tục gật đầu ý bảo cô đi đi chỗ khác để bình tĩnh một chút.

Nhạc Ngưỡng cởi áo khoác bên ngoài ra, vẻ mặt ghét bỏ đi đến bên cạnh xe. Chính ở lúc cô nhớ ra Trần Bạc Viễn, gương mặt của anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Khuôn mặt ôn hòa kia còn có chút ý cười.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy bản thân cảm thấy có chút xấu hổ, còn bị người ghi án trách móc để cho tên kia ăn phân, trên mặt Nhạc Ngưỡng có chút nhịn không được. Đặc biệt là nhìn thấy Trần Bạc Viễn cười mình, nộ khí đột nhiên tới, giống như núi lửa phun trào, “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười chứ? Đây chính là công việc thường ngày của cảnh sát, tôi đây chính là chuyên nghiệp!”

Trong lòng thầm nói, nào giống anh được, bộ đội đặc chủng xuất sắc, trâu bò, vừa nói ra có ai mà không sùng bái chứ? Vì cái quân hàm này, vậy mà đặt công ơn dưỡng dục của cha già bao năm qua một bên, cả một lần về thăm cũng không có.

Mặt mày Trần Bạc Viễn hơi rũ xuống, từ túi áo khoác moi ra một điếu thuốc, cực kì thuần thục châm lên, lúc hút một hơi dài đôi mắt dài và hẹp không kìm được mà nheo lại.

Nhạc Ngưỡng đánh giá anh, từ trên xuống dưới đều là vẻ lưu manh. Cùng với bộ dạng văn nhã bại hoại ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt.

Trần Bạc Viễn thích thú phun ra một vòng khói, chỉ vào nó rồi nói với Nhạc Ngưỡng, “Tiểu Nguyệt Nha, em nhìn xem đây là gì?”

Nhạc Ngưỡng nhìn cái vòng tròn càng lan rộng càng mờ nhạt kia, đáy mắt đột nhiên trào ra chua xót. Những kí ức nào đó không phòng bị đột nhiên ùa tới, tất cả những gì xảy ra trong cái đêm mười mấy năm về trước như kéo quân dàn trận hiện lên trước mắt.

Đó là lần đầu tiên Nhạc Ngưỡng nhìn thấy Trần Bạc Viễn hút thuốc, lúc ấy Trần Bạc Viễn tồn tại trong tim cô giống như một vị thần vậy, sạch sẽ, tốt đẹp, ưu tú, đĩnh đạc, tóm lại là hoàn mỹ. Lúc tình cảm mới nảy sinh, Nhạc Ngưỡng luôn tìm đủ mọi biện hộ để đi sau anh, giống như là tiểu tùy tùng vậy.

Cô nhớ vô cùng rõ ràng, lúc đó Trần Bạc Viễn lớp mười một thi đứng đầu toàn thành phố, khi Nhạc Ngưỡng biết tin này thì kích động muốn ngất đi luôn!

Cô vui mừng phấn chấn, thừa dịp ban đêm lẻn đến sân nhà Trần Bạc Viễn, ở phía sân sau đầy cây thuốc lá gọi lớn ‘Anh Bạc Viễn’. Nào biết Trần Bạc Viễn từ cái cây khác thò đầu ra, “Tiểu Nguyệt nha, em gọi anh ư?”

Nhạc Ngưỡng tung tăng chạy qua, bày ra nụ cười tươi, trên mặt thiếu nữ ửng đỏ, “Anh Bạc Viễn, nghe nói anh đứng đầu thành phố, anh thật lợi hại nha!”

Trần Bạc Viễn bấm điếu thuốc trong tay, nhưng lại bị Nhạc Ngưỡng nhìn thấy rồi, ngay lập tức mặt Nhạc Ngưỡng có chút biến đổi, có chút lo lắng mà nói, “Anh……hút thuốc ư? Nếu như ông Trần mà biết anh……”

“Anh là đàn ông mà, vì sao không thể hút thuốc chứ? Hơn nữa anh còn có thể hút ra nhiều hình dạng nữa đó!”

“Aaaa? Nhiều hình dạng?”

Nhạc Ngưỡng cả mặt mơ hồ nhìn về phía cặp mắt trong trẻo của anh, lúc đó Trần Bạc Viễn liền thở ra một luồng khói hình tròn cho cô xem.

Ngay lúc ấy Ngạc Ngưỡng vô cùng kinh ngạc, tròn mắt nhìn từng vòng khói đi ra, ban đầu là vòng nhỏ, sau đó to lên, cho đến khi tan biến…..

Không có gì bất ngờ cả, mắt Nhạc Ngưỡng đỏ lên.

Cô cố gắng đè ép tâm trạng ấy, quay lưng lại nhanh chóng chớp mắt, giả vờ bình tĩnh hỏi Trần Bạc Viễn một tiếng, “Vì sao anh lại trở về?”

Trần Bạc Viễn nhìn vào đôi mắt cô, đôi môi đột nhiên cười lên, “Anh trở lại em không vui vẻ sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu như buồn nôn thì đừng có phun ra nha hahahahaha,

Gửi cho các bạn một nụ hôn ngọt ngào nè ٩(♡ε♡)۶