Editor: Aki Re

Nhờ trí thông minh tuyệt vời của Tô Mộc ban tặng, không khí âm trầm khủng bố này bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Cô lại nhìn khuôn mặt vô biểu tình kia của Tô Bạch, vội phản ứng lại, đem người đặt ở trên ghế khán giả, cô không muốn thừa nhận vật phẩm của chính mình có tác dụng biến mình thành đại lực sĩ, con gái có được cái kỹ năng này một chút cũng không giống Mary Sue, cho nên cô quyết định xem nhẹ chuyện này, cong lưng lại, hai tay chống trên chỗ dựa lưng của ghế, Tô Bạch liền cứ như vậy bị bao vây giữa hai tay của cô.

Thanh âm "Holala" vang lên, sau đó là tiếng lưng ghế bị vỡ vụn.

Ừm...... Đây là một vật phẩm không chỉ thoạt nhìn có chút kỳ quái, ngay cả tiếng nghe cũng rất hay.

Tô Mộc xấu hổ thu hồi tay, nỗ lực bày ra biểu tình đứng đắn, híp mắt hỏi: "Tô Bạch, thân thể anh còn chưa có đỡ, liền chạy tới đây làm cái gì?"

Tô Bạch nhàn nhạt ngước mắt, đôi mắt kia bình đạm không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc, giống như là một vũng nước tĩnh lặng, không có nửa điểm giận dữ.

Tô Mộc ngoài ý muốn cảm thấy đôi mắt của Tô Bạch dường như càng thêm tối hơn, cô nhíu mày, đôi tay ôm mặt hắn cân nhắc một hồi lâu, nói: "Thật là việc lạ......"

Tiếp theo, cô liền ôm mặt hắn tinh tế nhìn tới nhìn lui, cũng không nói.

Từ đầu đến cuối, Tô Bạch đều thực an tĩnh.

Rốt cuộc, sau một lát, cô dường như đã có kết luận, gật gật đầu nói: "Quả nhiên là việc lạ, mới trong thời gian chốc lát không thấy, thế nhưng em đột nhiên phát hiện anh lớn lên có chút xấu giờ bỗng trở nên đẹp hơn......"

Nguyên lai cô nghiên cứu lâu như vậy, cũng không phải bởi vì cô ở đó tự hỏi vấn đề trọng đại gì, mà chỉ là đang suy nghĩ Tô Bạch như thế nào ở trong mắt cô bỗng trở nên đẹp hơn mà thôi.

Có lẽ, chỉ cần hắn không mở miệng, cô liền có thể thả bay trí tưởng tượng, ôm mặt hắn nghiên cứu nửa ngày.

Bất quá, Tô Mộc vẫn không có quên tình huống hiện tại của chính mình, cô nghiêm túc ôm mặt Tô Bạch, nói: "Tô Bạch, cái thị trấn này rất nguy hiểm, anh lái xe lại đây sao? Hay anh mang vệ sĩ theo? Tóm lại người cùng xe của anh hiện ở nơi nào? Chúng ta phải nhanh rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!"

Hơn nửa ngày, Tô Bạch mới có động tác, hắn giơ tay chỉ vào một phương hướng.

"Thật tốt quá!" Cho tới nay tâm tình điên cuồng của Tô Mộc vào giờ phút này dễ chịu đi không ít, cô cao hứng nói với Tô Bạch: "Em cõng anh!"

Dứt lời, cô liền đưa lưng về phía Tô Bạch.

Nhưng mà sau khi đợi vài giây cũng không thấy người sau lưng lên, cô quay đầu lại, dùng khuôn mặt đờ đẫn nói: "Vẫn là nói so với việc em cõng anh, có lẽ anh càng thích em ôm anh hơn đi?"

Tô Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt lãnh đạm hờ hững lại biểu đạt rất tốt việc hắn không muốn chọn cái nào.

"Em nói cho đại thiếu gia biết này, đến khi nào anh mới có thể không dùng tính tình ấu trĩ chơi trò như vậy được hay không?"

Ấu trĩ......

Khoé mắt Tô Bạch di chuyển, áp khí quanh thân cơ hồ càng thấp hơn nữa.

Tô Mộc từ nhỏ đến lớn đều thấy người nam nhân này đầu tiên thường để mặt lạnh, tiếp theo lại phóng thích khí tràng không cao hứng*, Tô Bạch người này kỳ thật chỉ là mồm mép hơi tàn nhẫn, cũng chưa có làm qua hành động gì thương tổn đến Tô Mộc.

*khí tràng "气场": là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Cho nên Tô Mộc căn bản sẽ không sợ hắn, cô lại trực tiếp thô bạo dùng kiểu ôm công chúa đem người ôm lên, cũng không đợi Tô Bạch nói cái gì làm cái gì, liền cứ hướng nơi Tô Bạch chỉ chạy như điên.

Trên đường phố thật dài, chỉ nhìn thấy một nữ nhân mặc trang phục y tá màu trắng, ôm một người nam nhân không màng hình tượng chạy vội.

Trong một toà nhà cao tầng bên đường, một nam nhân trên mặt tràn đầy dấu vết thương bị lửa đốt, ngũ quan vặn vẹo, hai tay khác nhau có sáu ngón tay miễn cưỡng có thể sử dụng xưng hô là "Người", hắn toan định cắt một cái đầu trên khối thi thể, trong lúc vô ý liếc trên đường thấy có người chạy như điên, con dao trong tay "Bang" một tiếng liền rớt xuống dưới.

Dưới một thân cây ven đường, ẩn dật ở trong bóng tối, một thứ trên mặt chỉ có một con mắt, không có lông tóc, làn da trắng bệch, vừa có hình người lại vừa có được tứ chi như đuôi quái vật quỳ rạp trên mặt đất, thời điểm thấy người chạy ở trên phố, hắn đang dùng tay xé rách làn da của thi thể, một làn da người đẹp cứ thế bị hắn xé rách.

Trong hồ nước, nữ quỷ có mái tóc đen ướt che khuất mặt chỉ lộ ra ở trên mặt nước nửa cái đầu, nàng lẳng lặng chờ người sống lại đây liền đem người kéo vào trong nước ăn no nê, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nữ nhân mặc váy màu trắng kia rốt cuộc cũng lại đây, nữ quỷ trong nước dùng bàn tay nhợt nhạt không có móng tay hướng tới chân của nữ nhân đang chạy vội, nhưng mà bàn tay vừa vươn ra đến một nửa, sau khi thấy rõ cảnh tượng dưới ánh trăng, nàng lại dừng tay lại.

Không lâu sau, nữ quỷ cả người liền cứng đờ chìm vào đáy nước, ngay cả bọt nước cũng không có phun ra.