Editor: Aki Re

Ngày hôm sau, Tô Mộc cũng không có ở trong phòng bếp tìm cái vị mới tới gọi là bác gái kia, cô cũng thông minh không có hỏi nhiều gì, chỉ là ở thời điểm rời giường, hằng ngày cô đều cố gắng tẩy não Tô Diệp, "Tiểu Diệp Tử, nhớ kỹ, thúc thúc giúp chúng ta có cơm ăn, giúp chúng ta có quần áo mặc, cho chúng ta sống ở ngôi nhà lớn như vậy, cho nên chúng ta phải làm như thế nào?"

"Phải đem thúc thúc coi như ba ba đối đãi giống nhau!"

Tiểu Tô Diệp ngồi ở trên giường giơ lên tay, trả lời thực mau.

Tô Mộc vừa lòng gật gật đầu, "Thúc thúc rất bận, chúng ta cũng phải hảo hảo nghe lời, không thể làm hắn vì chúng ta mà phiền lòng, chúng ta nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, để không bị cảm, chúng ta nên làm như thế nào?"

Tiểu Tô Diệp lại nhấc tay, giòn giã nói: "Phải giữ ấm, không ở trước mặt thúc thúc mặc áo ngắn quần ngắn!"

"Ân, câu trả lời thực hay." Tô Mộc khen ngợi tính sờ sờ đầu Tô Diệp, lại cười tủm tỉm nói: "Chúng ta phải học tập thật, như vậy mới có thể báo đáp công ơn dưỡng dục của thúc thúc đối với chúng ta, nếu sau khi trưởng thành, Tiểu Diệp Tử có bạn trai, phải làm như thế nào?"

"Phải mang theo bạn trai xuất ngoại du học! Học thật giỏi nhiều môn!"

Tô Mộc yên lặng mà khích lệ chính mình một câu, kỹ năng tẩy não của cô thực thành công, từ giờ trở đi sẽ dạy tiểu Tô Diệp cùng Hứa Tố bảo trì khoảng cách, càng quan trọng hơn cô bé sẽ không bao giờ mặc những bộ đồ bảo thủ, như vậy cũng liền sẽ không có giống trong nguyên văn gốc miêu tả gì cả, "Hứa Tố nhìn Tô Diệp lộ da thịt trắng nõn kia ở bên, thiếu nữ hơi thở không biết liêm sỉ câu dẫn hắn......"

Ngăn chặn một loại lời nói này xuất hiện, liền tính nhiệm vụ của Tô Mộc đã thành công một nửa.

Chỉ cần Tô Diệp có thể rời đi trước khi Hứa Tố đối với cô ấy sinh ra cảm tình, cô liền có thể cùng Đường Như Nhất rời đi, như vậy mọi chuyện đều tốt đẹp.

Mà hôm nay, chính là ngày Tô Mộc đi học.

Trước cửa biệt thự, Tô Diệp nắm lấy tay Tô Mộc không cho cô rời đi, cô bé khóc không ngừng, nhăn khuôn mặt phúng phính như bánh bao, ủy khuất khóc ròng nói: "Chị...... Đừng vứt bỏ em lại mà......"

"Chị không phải vứt bỏ em, chị chỉ đi học thôi, chờ buổi chiều tan học, chị liền trở lại."

"Chị mang theo em cùng đi học đi......" Tô Diệp liều mạng ôm tay Tô Mộc, không muốn cho cô rời đi.

Tô Mộc cảm thấy đau đầu, tuy cô đã cùng tiểu Tô Diệp giải thích mấy trăm lần về việc đi học, cô cũng bảo đảm sẽ trở về thực mau, nhưng Tô Diệp không chịu nghe, có lẽ từ sau khi cha mẹ qua đời, cũng chỉ có Tô Mộc ở cùng Tô Diệp, trước nay cũng không có tách ra, việc Tô Diệp thấp thỏm lo âu cũng là chuyện bình thường bởi vì Tô Mộc sẽ rời xa cô bé trong một khoảng thời gian ngắn.

Tô Mộc nhưng thật ra nguyện ý bồi Tô Diệp để giết thời gian, chính cô cũng không nghĩ lại phải đi tiểu học một nữa, cô lén lút liếc mắt nhìn Hứa Tố thấy thần sắc hắn đã ẩn ẩn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Tô Mộc vội đối Tô Diệp nói: "Tiểu Diệp Tử, em còn nhớ rõ đình viện có rất nhiều hoa không? Em đi bện một cái vòng hoa cho chị, chị liền không đi nữa, có được không?"

"Thật, thật sự?" Tiểu Tô Diệp nghẹn ngào.

"Đương nhiên là thật sự!"

"Vậy, em đi bện vòng hoa cho chị! Chị ở chỗ này chờ em!" Tô Diệp lập tức ngừng khóc, cao hứng hướng đình viện chạy đi.

Tô Mộc nâng tay lên, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên người mình, cô biểu tình cứng đờ, ngẩng đầu ngoan ngoãn đối Hứa Tố nói: "Thúc thúc tạm biệt, con đi học!"

"Ân." Hứa Tố thu hồi ánh mắt.

Tô Mộc chạy nhanh lên xe, đóng cửa xe lại, vội vàng kêu tài xế lái xe, chờ đến khi chạy thật xa khỏi biệt thự, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Không hổ là nhân vật phản diện, một ánh mắt liền khiến người ta áp lực vô cùng.