Editor: Thụy Mặc

Beta: Aki Re

Tô Mộc nhìn những gợn sóng lăn tăn trong hồ nước, lại cúi đầu nhìn cánh tay bị đứt trên tay mình, tay này là của Thomas, phần cánh tay vẫn còn đang chảy máu.

Cô trì độn quay đầu nhìn về Tử Thần ở phía sau.

Lưỡi hái trong tay Tử Thần đã biến mất, hắn bình tĩnh nói: "Chính hắn vẫn luôn muốn chết, ta thực hiện nguyện vọng cho hắn."

"Rầm" một tiếng, cánh tay gãy trong tay Tô Mộc rớt xuống nước, cô nhìn lại mặt hồ không chút gợn sóng, vô cùng đau lòng: "Figure hiệp sĩ ếch xanh của tôi!!! Mất rồi!!!"

Khó khăn lắm cô mới gặp được người có figure hiệp sĩ ếch xanh, chỉ là cô còn chưa kịp hỏi được gì, người có figure hiệp sĩ ếch xanh này cũng đã die!

Còn do chính Tử Thần ra tay!

Cô dám có ý kiến gì sao?

Đương nhiên cô không dám có ý kiến!

Do đó Tô Mộc chỉ có thể ngồi xổm bên hồ, cắn ngón tay khóc không ra nước mắt.

"Hắn chết khiến ngươi rất đau lòng ư?"

"Ừm..." Tô Mộc nức nở một tiếng, gật đầu.

Tử Thần liếc nhìn mặt hồ. Ở phía xa hồ, Imie nhận được tin tức từ Tử Thần đại nhân, cô ấy cúi đầu nhìn thi thể còn tươi trước người mình, không chút lưu tình chặt đứt một tay của Thomas vừa chết đi.

Tử Thần bình tĩnh lại hỏi Tô Mộc: "Đối với ngươi hắn rất quan trọng sao?"

"Ừm... Rất quan trọng..." Tô Mộc nức nở vài tiếng, muốn cắn khăn tay, chỉ có điều nơi này không có khăn tay cho cô cắn.

Tử Thần lại thản nhiên liếc nhìn ra phía xa hồ.

Imie run rẩy, lần này vội vàng chặt đứt hai chân của thi thể, nước trong hồ bên người cô dần dần nhuộm thành màu đỏ.

Tử Thần lại bình tĩnh trở lại, hắn hỏi tiếp: "Là hắn quan trọng, hay figure hiệp sĩ ếch xanh quan trọng hơn?"

"Tất nhiên là figure hiệp sĩ ếch xanh quan trọng hơn!" Tô Mộc nói ra đáp án trong lòng mà không hề nghĩ ngợi, có được figure hiệp sĩ ếch xanh là mơ ước của cô đó!

Tử Thần không nhanh không chậm, dùng giọng điệu ưu nhã của quý ông hỏi lại: "Vậy figure hiệp sĩ ếch xanh quan trọng hay bạn trai ngươi quan trọng hơn?"

"Ngài muốn làm gì với Tô Bạch?!" Tô Mộc lập tức đứng dậy, thay dáng vẻ khóc than thành phòng bị toàn thân, tựa như là một con mèo hoang xù lông lên.

Nếu mà Tử Thần thực sự phải làm gì với Tô Bạch, cô nhất định sẽ liều mạng nhào tới đánh với hắn một trận.

Tử Thần đã có được đáp án mà hắn muốn, trong lòng đầy vui vẻ như muốn tràn ra ngoài, sự sung sướng mà không thể dùng con số để đo lường khiến hắn gần như muốn ngâm nga một bài hát dân gian Ấn Độ cổ đại, hắn nói: "Angel..."

"Ngài không được động tới Tô Bạch!" Tô Mộc ngắt lời Tử Thần, rõ ràng biết không thể chọc giận hắn trong tình huống này, nhưng cuối cùng cô không thể không nói: "Tôi biết tôi là tế phẩm do Thomas hiến cho ngài, tôi cũng biết chủ nhân của thị trấn này là ngài, tôi muốn rời khỏi thị trấn này, điều này vốn không có khả năng, chỉ là Tô Bạch không có trong danh sách tế phẩm Thomas đưa đến, ngài hãy để Tô Bạch rời khỏi đây, tôi cũng đã tìm được Adele và thực hiện nguyện vọng của mình, ngài muốn lấy gì từ tôi đều được cả."

"Angel, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

"Thôi đi, tôi cũng sẽ không tin lời ngài nói." Có lẽ là vì Tô Mộc đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận nhiệm vụ thất bại, cho nên cô cũng không sợ hãi: "Cách đây không lâu, ngài mới phá hủy giao ước với Thomas, trong mắt tôi, ngài không có chút độ tin cậy nào cả."