Editor: -Jenny-

Beta: Aki Re

Hắn luôn nói với vẻ nghiêm túc:" Khi con người ta sợ hãi, họ sinh ra thứ gọi là dục vọng, tôi cảm thấy những lời này rất có đạo lý".

Tô Mộc:"....."

Cô không còn lời gì để nói. Đối với món quà bí ẩn mà cô gái hệ thống kia nói, cô còn chưa có nhận được nó.

Phỏng chừng là sau khi cô trở lại không gian trắng mới có thể cho cô.

Ngay cả khi cô đang suy nghĩ, không có chú ý đến những điều xấu hổ trước mặt, cô cũng bị đôi mắt tập trung kia của Tô Bạch đánh bại.

Cô ngồi ở trên đùi hắn, cúi đầu nhìn xuống, nói:" Được chứ....., là do em trêu ghẹo anh, là em không đúng, nhưng bất quá đó là bởi vì em sợ chính mình không trở về được, cho nên em mới cùng anh kiss tạm biệt nha.......".

Không.

Lúc đó cô chỉ đơn thuần là bị ma quỷ ám ảnh, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, liền hướng về phía Tô Bạch hôn lên. Thực tế sau khi cô nhận ra những gì mình đã làm, cô cảm thấy rằng.... rất xấu hổ.

Tô Bạch thản nhiên nghiêm túc nói:" Cô là người đầu tiên hôn tôi."

Bộ dạng hắn nghiêm túc như vậy thật giống với hiệu trưởng của trường đào tạo sinh viên.

Điều này làm nỗi sợ với thầy giáo trước đây của Tô Mộc dấy lên, cô ngồi thẳng dậy, lắp bắp hỏi:" Vậy, cho nên?".

"Cô phải có trách nhiệm với tôi".

"A?"

Hắn nhìn cô cúi xuống, đến gần mặt cô, lặp lại lần nữa:"Cô phải có trách nhiệm với tôi."

Thời điểm hắn nói ra những lời này, Tô Bạch hoàn toàn mặt không đỏ tâm không rung, hắn ta như chỉ là ở đó nói lại cho một người biết được sự thật nên biết, nếu Tô Mộc không có ý định chịu trách nhiệm, cô chính là một người không có ý thức trách nhiệm.

" Đợi đã......" để chịu trách nhiệm cho một người, đó là một điều vô cùng quan trọng. Tay Tô Mộc chống ngực hắn, không cho hắn tiến lại gần, trái tim cô lúc này đập như muốn rơi ra khỏi ngực. Cô đứng đờ cười cười:" Tô Bạch, anh có phải hay không nhầm lẫn cái gì đó? Ngay cả khi em làm điều gì đó với anh, vậy cũng là anh chiếm tiện nghi của em, là em chịu thiệt a, anh yên tâm đi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm, anh cũng đừng nói những thứ kỳ quái đó."

" Tại sao chỉ có nam phải chịu trách nhiệm với nữ? Nhưng nữ lại không cần chịu trách nhiệm với nam?" Tô Bạch nói:" Vậy nếu như cả nam và nữ đều giết người, có phải hay không nữ nhân liền không cần chịu trách nhiệm về việc giết người?".

Vấn đề này hỏi rất hay!

Tô Mộc lại một lần nữa á khẩu không nói nên lời.

Đứa trẻ ta đặt trong tủ lạnh:[ Tiểu Hung, ngươi không phải huynh khống* sao? Vì cái gì không muốn cùng hắn ở bên nhau (?????)].

* huynh khống: yêu thích anh trai.

Tô Mộc thừa nhận rằng cô đối với Tô Bạch có cảm giác. Nếu đổi lại là trước đây cô sẽ lập tức đồng ý, nhưng mà hiện tại tình huống không giống nhau a!

Cô đang bị Tử Thần theo dõi, không biết còn có thể sống trên thế gian này được bao lâu. Nếu quyết định cùng Tô Bạch ở bên nhau, đến lúc đó không bao lâu cô lại game over. Tô Bạch sẽ cảm thấy đau khổ, cô chẳng phải liền sẽ trở thành người vô trách nhiệm sao?

Tô Mộc biết rằng cô sẽ sớm bị Tử Thần vùi vào bãi tha ma, cô đương nhiên phải từ chối tình cảm của Tô Bạch.

Đây là cách làm của những người có trách nhiệm a!

Nội tâm Tô Mộc vô cùng bất đắc dĩ cùng rối rắm. Lông mày cô nhíu chặt lại, chỉ thiếu không có ở trên mặt viết mấy chữ " Ta cũng không có biện pháp" này.

Màn hình đen ở phòng phát sóng trực tiếp đem ý tưởng của cô đều chuyển hóa thành ngôn ngữ nói. Ngoài dự đoán chính là, không có bình luận nói là" Tiểu Hung, ngươi thật vỉ đại nha" mà lại thống nhất gõ một chữ.

[ Ngốc!]

Trừ bỏ số 38 thì " Đứa trẻ ta đặt trong tủ lạnh" là fan sớm nhất của Tô Mộc, người này lại nói ra bình luận có chút khác, phát cho cô hai từ.

[ Môi cá!]

Này, ngay cả lời nói của cô cũng đã bị lãng quên.