Edit: Linhlady

"Cô muốn nghe một câu chuyện xưa không?" Ngải Khắc nói như vậy,ngồi xuống dựa vào vách đá ở cửa hang.

Mạc Vân Quả gật gật đầu, ý bảo hắn ta nói tiếp.

Ngải Khắc thở dài một hơi nói: "Thật ra so với tôi em trai còn ưu tú hơn."

Mạc Vân Quả:......

Ngải Khắc nói xong câu đó cũng cười, "Nghĩ đến có khi cô cũng không tin, nhưng thật sự là như thế, nếu như mười năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia."

Mạc Vân Quả đổi tư thế khác tiếp tục nghe Ngải Khắc nói tiếp.

"Mười mấy năm trước, ngày hôm đó, phụ thân ta cùng mẫu thân mang theo ta cùng đệ đệ trên đường chạy trốn thì bất ngờ bị mãnh thú tập kích. Lúc đó thân thể phụ thân ta bị trọng thương, mà ta cùng đệ đệ lại còn nhỏ, không có chút năng lực nào. Mẫu thân thân thể gầy yếu, càng không thể giúp gì, vì để bọn ta có thêm thời gian chạy trốn, phụ thân ở lại giữ chân nó."

"Con mãnh thú kia quá hung mãnh, lập tức đem phụ thân giết chết, đánh thẳng vào tim, con chưa xong, nó giống như có thần trí, dùng cặp kia mắt to nhìn chằm chằm đệ đệ, mà đệ đệ ta, chứng kiến chuyện này sợ đến hôn mê bất tỉnh, sau đó mất thú hồn."

Giọng nói của Ngải Khắc nghe thật là bi thương, nhưng mà lực chú ý của Mạc Vân Quả lại bị tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp hấp dẫn đi.

"Ha ha ha ha! Ta không được! Rõ ràng là chuyện xưa bi thương như vậy, vì sao ta lại cảm thấy thật khôi hài! Ha ha ha ha!"

"Lầu trên có phải bị ngốc rồi không! Cái này có gì mà buồn cười!"

"Nhưng mà, có chút tâm đồng tình không hả!"

"Ai da uy, các ngươi không phải thú nhân không biết, thú hồn này đối với thú nhân quan trọng như thế nào đâu, có thể nói, lực lượng của thú nhân gắn liền với thú hồn. Ta đã từng nghe chuyện xưa có vô số loài bị mạt sát thú hồn, nhưng chưa từng có nghe nói qua, có thú nhân mất thú hồn lại do bị dọa! Ha ha ha ha! Ta cười chảy cả nước mắt rồi!"

"Vừa nghe lầu trên nói như vậy, ta...... Ha ha ha ha ha!"

"Rõ ràng vừa rồi còn không khí bi thương, lập tức đã bị lầu trên đập tan tành!"

"Nội tâm ta không hề dao động, thậm chí còn muốn người nào đó ném một cái thú hồn qua đi!"

"Các ngươi không cảm thấy chúng ta hẳn là nên đồng tình với Ngải Sâm một chút sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, phải có lòng đồng tình?"

"Lòng đồng tình? A...... Đừng đậu, người có thể đến được hệ thống phát sóng trực tiếp, nào còn có cái gì gọi là lòng đồng tình?"

"Lầu trên nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói."

............

Ngải Khắc nhìn phát ngốc Mạc Vân Quả, tức khắc, trong lòng còn bao nhiêu chuyện bi thương cũng không nói ra được.

Ngải Khắc:...... Tiểu giống cái ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại như vậy là đáng đánh đòn lắm đấy, không thể nghiêm túc nghe ta nói chuyện được sao!

Mạc Vân Quả cảm giác không khí xung quanh hình như đang hạ xuống, cô tạm từ phòng phát sóng trực tiếp phục hồi tinh thần lại, nhìn Ngải Khắc, trịnh trọng nói: "Xin nén bi thương."

Ngải Khắc: A a a! Đệ đệ ngu xuẩn của ta còn chưa chết! Buồn cái gì? Kìm nén cái gì!

"Tiếp tục." Mạc Vân Quả xem nhẹ biểu tình muốn rít gào của Ngải Khắc, để hắn ta tiếp tục kể chuyện.

Ngải Khắc hít sâu một hơi, trong đầu tự nói với mình đây là giống cái trân quý, không thể tức giận, không thể tức giận!

"Thú hồn không có, ta thú thân của đệ đệ ta không ổn định, cho nên mới sẽ xuất hiện trạng thái như hôm nay. Ngày thường, hắn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì, chỉ là hôm nay......"

Ngải Khắc nói tới đây nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, thấy cô vẫn là khuôn mặt đơ như cũ, tức khắc cảm thấy....cạn lời.