Edit: Linhlady

Đường Nhất Hàng nhìn con đường trống rỗng, xoa xoa huyệt thái dương, đem cảm.giác mất mát vừa nãy ném sau đầu.

Cậu thở dài một hơi, đại khái biết Mạc Vân Quả hẳn đã đi khỏi đây.

Cậu quay về văn phòng của mình, về việc Phạm Tư Đặc đột nhiên tốt lên  cậu cũng phải làm chút công tác mới được, không thể đem Mạc Vân Quả bại lộ ra ánh sáng được, còn có đường hoàn thần kỳ kia, thời gian tiếp theo, có lẽ hắn sẽ hơi bận đây……

Mà bên kia, Doãn Diễn Trạch thấy Mạc Vân Quả và Đường Nhất Hàng tách ra, cũng chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Mạc Vân Quả nhìn thấy Doãn Diễn Trạch bước nhanh đến bên người anh,  vỗ vỗ bờ vai, giống như đàn dạy dỗ đứa trẻ: “Ngoan, không cần chạy loạn.”

Doãn Diễn Trạch:……

Doãn Diễn Trạch tránh khỏi tay Mạc Vân Quả nói: “Tôi không phải trẻ con.”

Mạc Vân Quả nghiêng đầu, nhớ tới vừa trên đường cô cùng Đường Nhất Hàng đi tìm anh có gặp một tình huống.

Một người mẹ trẻ tuổi “Ngoan, không được chạy loạn.”

Sau đó bé nam cùng trả lời một câu y đúc Doãn Diễn Trạch.

Lúc ấy, người mẹ trẻ kia trả lời thế nào nhỉ?

Mạc Vân Quả vươn tay sờ sờ đầu anh nói: “Ừm, ngoan, anh không phải đứa trẻ, anh là đại hán tử, cho nên không cần chạy loạn.”

Doãn Diễn Trạch:…… Đột nhiên có ảo giác mình là một đứa bé……

Doãn Diễn Trạch đỡ trán, biết có nói với Mạc Vân Quả cũng là nói không thông.

Đã không cùng tần số, đương nhiên Doãn Diễn Trạch sẽ không phí lời nói thêm.

Mạc Vân Quả thấy Doãn Diễn Trạch không nói gì, vừa lòng gật đầu, ừ…… Người mự trẻ kia thật là lợi hại! ︿( ̄︶ ̄)︿

Doãn Diễn Trạch có chút mỏi mệt, thân thể anh vốn dĩ không tốt, hôm nay lại “Đi” lâu như vậy, mệt cũng coi như là bình thường.

Tuy rằng như thế, nhưng Doãn Diễn Trạch vẫn không quên hỏi chuyện cô.

“Chuyện của cô xong xuôi rồi sao?” Doãn Diễn Trạch biết rõ còn cố hỏi nói.

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ mình đã xuôi.

Khớ môi anh hơi cong lên, cười cười: “Như vậy, đưa tôi trở về đi.”

Mạc Vân Quả lại xoa xoa tóc của anh, đồng thời gật gật đầu nói: “Ngoan.”

Doãn Diễn Trạch:…… Đột nhiên không muốn cô ấu đưa mình về……

Cuối cùng, Mạc Vân Quả vẫn đưa Doãn Diễn Trạch về nhà.

Ở trong cái quá trình này, Doãn Diễn Trạch luôn ở trạnh thái an tĩnh.

Giữa anh và Mạc Vân Quả quả thật không có gì để nói chuyện với nhau.

Mạc Vân Quả luôn luôn ít lời, có nhiều lúc, cô ngồi xem phòng phát sóng trực tiếp đủ các lợi não động mở rộng suy đoán, lại thêm suy luận của cô, kế tiếp cũng nên làm cái gì đó.

Mà hiện tại phòng phát sóng trực tiếp, có một bộ phận đang quỳ liếm nhan sắc của Doãn Diễn Trạch, đương nhiên, còn có một ít người bị khí chất “Suy sút” “Ưu nhã” “Tâm cơ thâm trầm” “Vai ác BOSS” hấp dẫn.

Đến nỗi nhiệm vụ gì đó, phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ, đó không phải là việc của tiểu Quả Quả sao? 23333333

Cứ như vậy, sau khi Mạc Vân Quả đem Doãn Diễn Trạch về nhà thì đi luôn.

Lúc này, cũng tương đối trễ, Mạc Vân Quả mỹ mãn ăn một cơm lúc sau, sau đó về nhà, bắt đầu tự hỏi vì sao Đoàn Tử không nhắc nhở cô nhiệm vụ hoàn thành.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ,  phát hiện tiến độ mới đạt 10%, hơn nữa cả hai nhiệm vụ đều là chỉ có 10%.

Mạc Vân Quả:……

Phòng phát sóng trực tiếp có vài người cũng phát hiện điểm này, sôi nổi tỏ vẻ kinh ngạc cùng kỳ quái, sau đó, một vòng trinh thám mới lại mở ra trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người thay phiên nhau thảo luận……